Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian (Bản Dịch)
Vị Hôn Phu Chưa...
Lí Ngư Hoàn
2024-11-02 13:48:28
Không gian dược điền của Nhạc Linh Chi là thượng cổ truyền thừa, là kiếp trước trong một lần cơ duyên xảo hợp nàng có được, tuy rằng chỉ có mười mét vuông, nhưng dược liệu trân quý được gieo trồng bên trong lại không ít, hiếm có nhất chính là có một hồ linh tuyền có thể trị bách bệnh.
Nguyên chủ không phải câm điếc bẩm sinh, là sau này mới mất tiếng, chỉ cần mỗi ngày kiên trì uống nước linh tuyền thì rất có khả năng khỏi hẳn!
Nàng còn dọn rất nhiều đồ vật hữu dụng đặt ở không gian, một cái ý niệm là có thể lấy ra dùng.
Ha ha, nàng không bao giờ lo lắng ai dám có ý đồ bất lợi với nàng, cũng không cần lo lắng về sau gặp phải cuộc sống khó khăn.
Nhạc Linh Chi đè nén tâm tình mừng như điên, tận lực làm như không có gì, tránh cho bị thiếu niên phát hiện nàng khác thường.
Phía sau có âm thanh sột sột soạt soạt truyền đến, lại có người đi về hướng bọn họ.
Lần này Nhạc Linh Chi một chút cũng không lo lắng, hiện tại vô luận ai tới nàng đều không sợ, nàng thậm chí cũng chưa quay đầu lại nhìn một cái.
Chính là, một phụ nhân trung niên đang la to: “Uy! Các ngươi đang làm cái gì! Ban ngày ban mặt, trai đơn gái chiếc ôm nhau thành một đoàn, không biết xấu hổ!”
Nhạc Linh Chi nghe ra được, nữ nhân này là mẹ kế Lưu thị của nguyên chủ, một nữ nhân khắc nghiệt, vóc người không cao, có cái cằm nhọn hoắc.
Sắc mặt Cố Tranh trầm xuống dưới, hắn cũng nghe ra được người tới là ai, hắn thu hồi bàn tay ấn ở sau lưng Nhạc Linh Chi, nghĩ đến khả năng nào đó, hắn lạnh lùng mà nhìn Lưu thị.
Lưu thị sớm nhận ra thiếu niên là Cố Tranh, trong lòng đã nghĩ ra kế trói buộc, bà ta ngang ngược vô lý mà lớn tiếng kêu la: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ ta nói sai rồi, ngươi một bàn tay đặt ở phía sau lưng nàng, một cái tay khác đặt ở trước ngực nàng, rõ ràng đang làm chuyện không biết xấu hổ!”
“Ngươi câm miệng!”
Cố Tranh mặt đỏ tới mang tai, thật sự là chưa thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như thế!
Bà ta đây là muốn buộc hắn đón tức phụ qua cửa trước thời hạn!
Nhạc Linh Chi thiếu chút nữa bị tức đến cười, nàng mới bao lớn?
Bởi vì dinh dưỡng không tốt, hạt đậu nhỏ giống như thân thể, muốn sóng không sóng, muốn quyến rũ không quyến rũ, cư nhiên còn bị đổ oan là đang làm chuyện không biết xấu hổ!
Nàng vốn định mắng Lưu thị đến máu chó phun đầy đầu, nhưng nghĩ đến nàng chỉ biết “A…… A a”, căn bản mắng không ra được tinh túy.
Vẫn là thôi, trước mắt cứ giữ hình tượng nhu nhược của nữ chính cái đã, để xem thiếu niên trước mắt ứng phó như thế nào.
Lưu thị lại không sợ Cố Tranh, nhân cơ hội cao giọng nói: “Cố Tranh, ngươi cái thằng nhãi ranh này! Ngươi hung cái gì hung! Nàng tuy rằng là tiểu tức phụ của ngươi, nhưng mà ngươi còn chưa đón nàng vào cửa, ấp ấp ôm ôm, sờ sờ xoa bóp, là tuyệt đối không thể làm, nếu ngươi làm rồi thì mau đón nàng qua cửa, nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không giữ một người không sạch sẽ!”
Nhạc Linh Chi chấn động, trong trí nhớ nguyên chủ, thôn Cố gia ở bên ngoài núi, nàng có một vị hôn phu chưa từng gặp mặt, nàng trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên là vị thiếu niên tuấn mỹ trước mặt!
Trách không được sau khi hắn biết nàng là ai lại có thần sắc phức tạp như vậy.
Mục đích Lưu thị đổ oan bọn họ, nguyên lai là muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, không muốn nuôi nàng nữa.
Thật là buồn cười!
Nhạc Linh Chi rốt cuộc không chịu được nổi mình là người câm, hướng tới Lưu thị “A…… A a” mà mắng to.
Lưu thị mắt lộ hung quang: “Ngươi a a a a cái gì! Kêu ngươi nhặt củi ngươi lười biếng, cùng chúng ta chơi trốn tìm, tỷ tỷ ngươi sợ tới cho rằng ngươi ngã xuống vách núi, chạy nhanh về trong thôn gọi người tới tìm ngươi, chúng ta tìm khắp toàn bộ thâm sơn cùng cốc, thì ra ngươi ở chỗ này cùng tiểu tử này gặp lén……”
Nhạc Linh Chi rốt cuộc nghe không được nữa, vọt tới trước mặt Lưu thị, chuẩn bị dạy dỗ bà ta một trận.
Cố Tranh lại nghĩ lầm nàng muốn cùng Lưu thị liều mạng, mắt thấy Lưu thị giơ bàn tay muốn đánh nàng, hắn chạy nhanh ngăn ở trước mặt Nhạc Linh Chi che chở nàng.
Nguyên chủ không phải câm điếc bẩm sinh, là sau này mới mất tiếng, chỉ cần mỗi ngày kiên trì uống nước linh tuyền thì rất có khả năng khỏi hẳn!
Nàng còn dọn rất nhiều đồ vật hữu dụng đặt ở không gian, một cái ý niệm là có thể lấy ra dùng.
Ha ha, nàng không bao giờ lo lắng ai dám có ý đồ bất lợi với nàng, cũng không cần lo lắng về sau gặp phải cuộc sống khó khăn.
Nhạc Linh Chi đè nén tâm tình mừng như điên, tận lực làm như không có gì, tránh cho bị thiếu niên phát hiện nàng khác thường.
Phía sau có âm thanh sột sột soạt soạt truyền đến, lại có người đi về hướng bọn họ.
Lần này Nhạc Linh Chi một chút cũng không lo lắng, hiện tại vô luận ai tới nàng đều không sợ, nàng thậm chí cũng chưa quay đầu lại nhìn một cái.
Chính là, một phụ nhân trung niên đang la to: “Uy! Các ngươi đang làm cái gì! Ban ngày ban mặt, trai đơn gái chiếc ôm nhau thành một đoàn, không biết xấu hổ!”
Nhạc Linh Chi nghe ra được, nữ nhân này là mẹ kế Lưu thị của nguyên chủ, một nữ nhân khắc nghiệt, vóc người không cao, có cái cằm nhọn hoắc.
Sắc mặt Cố Tranh trầm xuống dưới, hắn cũng nghe ra được người tới là ai, hắn thu hồi bàn tay ấn ở sau lưng Nhạc Linh Chi, nghĩ đến khả năng nào đó, hắn lạnh lùng mà nhìn Lưu thị.
Lưu thị sớm nhận ra thiếu niên là Cố Tranh, trong lòng đã nghĩ ra kế trói buộc, bà ta ngang ngược vô lý mà lớn tiếng kêu la: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ ta nói sai rồi, ngươi một bàn tay đặt ở phía sau lưng nàng, một cái tay khác đặt ở trước ngực nàng, rõ ràng đang làm chuyện không biết xấu hổ!”
“Ngươi câm miệng!”
Cố Tranh mặt đỏ tới mang tai, thật sự là chưa thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như thế!
Bà ta đây là muốn buộc hắn đón tức phụ qua cửa trước thời hạn!
Nhạc Linh Chi thiếu chút nữa bị tức đến cười, nàng mới bao lớn?
Bởi vì dinh dưỡng không tốt, hạt đậu nhỏ giống như thân thể, muốn sóng không sóng, muốn quyến rũ không quyến rũ, cư nhiên còn bị đổ oan là đang làm chuyện không biết xấu hổ!
Nàng vốn định mắng Lưu thị đến máu chó phun đầy đầu, nhưng nghĩ đến nàng chỉ biết “A…… A a”, căn bản mắng không ra được tinh túy.
Vẫn là thôi, trước mắt cứ giữ hình tượng nhu nhược của nữ chính cái đã, để xem thiếu niên trước mắt ứng phó như thế nào.
Lưu thị lại không sợ Cố Tranh, nhân cơ hội cao giọng nói: “Cố Tranh, ngươi cái thằng nhãi ranh này! Ngươi hung cái gì hung! Nàng tuy rằng là tiểu tức phụ của ngươi, nhưng mà ngươi còn chưa đón nàng vào cửa, ấp ấp ôm ôm, sờ sờ xoa bóp, là tuyệt đối không thể làm, nếu ngươi làm rồi thì mau đón nàng qua cửa, nhà của chúng ta tuyệt đối sẽ không giữ một người không sạch sẽ!”
Nhạc Linh Chi chấn động, trong trí nhớ nguyên chủ, thôn Cố gia ở bên ngoài núi, nàng có một vị hôn phu chưa từng gặp mặt, nàng trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên là vị thiếu niên tuấn mỹ trước mặt!
Trách không được sau khi hắn biết nàng là ai lại có thần sắc phức tạp như vậy.
Mục đích Lưu thị đổ oan bọn họ, nguyên lai là muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, không muốn nuôi nàng nữa.
Thật là buồn cười!
Nhạc Linh Chi rốt cuộc không chịu được nổi mình là người câm, hướng tới Lưu thị “A…… A a” mà mắng to.
Lưu thị mắt lộ hung quang: “Ngươi a a a a cái gì! Kêu ngươi nhặt củi ngươi lười biếng, cùng chúng ta chơi trốn tìm, tỷ tỷ ngươi sợ tới cho rằng ngươi ngã xuống vách núi, chạy nhanh về trong thôn gọi người tới tìm ngươi, chúng ta tìm khắp toàn bộ thâm sơn cùng cốc, thì ra ngươi ở chỗ này cùng tiểu tử này gặp lén……”
Nhạc Linh Chi rốt cuộc nghe không được nữa, vọt tới trước mặt Lưu thị, chuẩn bị dạy dỗ bà ta một trận.
Cố Tranh lại nghĩ lầm nàng muốn cùng Lưu thị liều mạng, mắt thấy Lưu thị giơ bàn tay muốn đánh nàng, hắn chạy nhanh ngăn ở trước mặt Nhạc Linh Chi che chở nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro