Nông Nữ Có Không Gian Bận Rộn Làm Giàu
Bày Mưu Độc Kế.
2024-12-30 16:01:00
Lúc này, Kỳ Hoành Nghĩa chỉnh lại tay áo đứng lên, "Thời gian không còn sớm, ta phải đến nha môn điểm danh. Kỳ Khả vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ chỉ là nhất thời tức giận thôi. Các ngươi cứ dỗ dành nó trước đi, đợi chiều ta về rồi tính."
"Hôm nay còn phải đi nha môn sao? Không thể xin nghỉ à? Chuyện còn chưa bàn xong mà."
Cừu thị cũng đứng dậy theo trượng phu, vừa mới đứng vững thì lão thái thái đã la lên, "Kỳ Khả là nữ nhi của con, con không ở nhà thì ai dỗ được nó? Chúng ta không có mặt mũi lớn đến thế đâu!"
"Lấy lý do gì để xin nghỉ? Giả bệnh à? Hôm qua người còn khỏe mạnh không đau ốm gì, hôm nay đã xin nghỉ bệnh? Xin nghỉ việc riêng? Trong nhà có chuyện gì quan trọng? Lấy chuyện xấu trong nhà ra để xin nghỉ việc riêng à?"
Kỳ Hoành Nghĩa có chút mất kiên nhẫn nói, "Bây giờ ta phải làm việc như bình thường thì mới không khiến người khác nhìn ra sơ hở."
Bị hắn chặn họng, người Kỳ gia liền im bặt. Trời đất bao la cũng không lớn bằng cái chức quan của trưởng tử, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Hoành Nghĩa và Cừu thị rời đi.
Phu thê trưởng tử vừa đi, mấy người nhi tử và tức phụ phía dưới cũng ngồi không yên. Mấy người tức phụ thì nói con mình sắp thức dậy rồi, phải về trông nom. Mấy nhi tử thì càng không kiên nhẫn với những chuyện vặt vãnh này, cũng theo thê tử mình chạy mất.
Trong mắt bọn họ, Kỳ Khả chỉ là một nữ nhi yếu đuối, có gì khó đối phó chứ. Nếu không phải con dao chặt củi trên tay nó lợi hại, bọn họ đã sớm xông vào bếp bắt người rồi.
Chớp mắt một cái, trước mặt lão thái gia lão thái thái đã không còn ai. Lão thái thái tức giận đến mức lại mắng con cái không ai đáng tin.
Nhưng khi bà ta định phái người đến bếp bắt Kỳ Khả về thì đám người hầu bên dưới đã quỳ rạp xuống đất, cầu xin lão thái gia và lão thái thái khai ân.
Kỳ Khả đã làm bị thương sáu người, tất cả hạ nhân trong phủ đều đã nghe thấy. Những chuyện cũ bị cố ý che giấu kia nhân cơ hội này bị lật lại, phơi bày ra ánh sáng.
Nguồn tin chính là từ đám gia đinh đi theo Cừu quản sự vào bếp bắt người. Bọn họ đi lại trong nhà lại càng dễ truyền tin, thế là ai nấy đều cảm thấy bất an. Chủ tử đánh nhau, hạ nhân nào dám liều cái mạng nhỏ của mình vào chứ. Chẳng phải người hầu của đại phu nhân cũng bị thương nặng, phải khiêng về đó sao?
Hạ nhân không nghe lệnh, khiến hai vợ chồng già tức giận mắng chửi. Nhưng mặc cho bọn họ mắng thế nào, đám người bên dưới vẫn chỉ một mực dập đầu, nhất quyết không nhận việc này.
Cái việc chết người này ai muốn đi thì đi, có cho bạc cũng không ai dám nhận. Nếu thật sự bị thương trở về thì chỉ có nước tự mình chịu, chủ tử nào còn quan tâm đến sống chết của bọn họ về sau.
Nghe nói Cừu quản sự kia bây giờ đã không biết sống chết ra sao rồi. Thê tử hắn tối qua đi giết đại tiểu thư không thành, ngược lại còn bị đại tiểu thư chém bị thương. Hai phu phụ bị thương thành ra như vậy, trong nhà rối tung rối mù, sau này còn không biết sống thế nào nữa.
Đám hạ nhân có tính toán riêng của mình, nhưng lời chủ tử không thể không nghe. Bị ép đến đường cùng, cuối cùng vẫn có một ma ma đưa ra một ý kiến.
Nhân lúc nhà bếp đang làm bữa sáng, hơn nữa Kỳ Khả xem ra cũng muốn ăn chút gì đó rồi mới hành động, chi bằng phái người mang chút thuốc độc đến, bỏ thuốc vào là xong.
Hai vợ chồng già vừa nghe, mắt liền sáng lên, lập tức sai người đi tìm thuốc độc.
Thuốc độc cũng không khó tìm, thuốc chuột có thành phần chính là thạch tín, nhà nào cũng có. Nhà lớn như Kỳ gia thì thuốc chuột lại càng nhiều.
Chuyện lão thái thái hạ lệnh bỏ thuốc chuột cho Kỳ Khả uống nhanh chóng truyền đến tai phu thê đại phòng. Cừu thị đang hầu hạ trượng phu mặc quan phục, hai người nghe hạ nhân đến báo, trên mặt không chút biểu cảm. Kỳ Khả trong mắt bọn họ thật sự không khác gì một con chuột bị người người ghét bỏ.
"Đã vậy thì ta không ăn ở nhà nữa. Cha nương tuổi cao, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả. Sau khi ta đi, ngươi nhớ nhắc nhở người bên dưới chuẩn bị xe ngựa, đưa người đi một cách êm thấm, đừng để xảy ra chuyện gì nữa."
"Ta đã biết."
"Hôm nay còn phải đi nha môn sao? Không thể xin nghỉ à? Chuyện còn chưa bàn xong mà."
Cừu thị cũng đứng dậy theo trượng phu, vừa mới đứng vững thì lão thái thái đã la lên, "Kỳ Khả là nữ nhi của con, con không ở nhà thì ai dỗ được nó? Chúng ta không có mặt mũi lớn đến thế đâu!"
"Lấy lý do gì để xin nghỉ? Giả bệnh à? Hôm qua người còn khỏe mạnh không đau ốm gì, hôm nay đã xin nghỉ bệnh? Xin nghỉ việc riêng? Trong nhà có chuyện gì quan trọng? Lấy chuyện xấu trong nhà ra để xin nghỉ việc riêng à?"
Kỳ Hoành Nghĩa có chút mất kiên nhẫn nói, "Bây giờ ta phải làm việc như bình thường thì mới không khiến người khác nhìn ra sơ hở."
Bị hắn chặn họng, người Kỳ gia liền im bặt. Trời đất bao la cũng không lớn bằng cái chức quan của trưởng tử, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Hoành Nghĩa và Cừu thị rời đi.
Phu thê trưởng tử vừa đi, mấy người nhi tử và tức phụ phía dưới cũng ngồi không yên. Mấy người tức phụ thì nói con mình sắp thức dậy rồi, phải về trông nom. Mấy nhi tử thì càng không kiên nhẫn với những chuyện vặt vãnh này, cũng theo thê tử mình chạy mất.
Trong mắt bọn họ, Kỳ Khả chỉ là một nữ nhi yếu đuối, có gì khó đối phó chứ. Nếu không phải con dao chặt củi trên tay nó lợi hại, bọn họ đã sớm xông vào bếp bắt người rồi.
Chớp mắt một cái, trước mặt lão thái gia lão thái thái đã không còn ai. Lão thái thái tức giận đến mức lại mắng con cái không ai đáng tin.
Nhưng khi bà ta định phái người đến bếp bắt Kỳ Khả về thì đám người hầu bên dưới đã quỳ rạp xuống đất, cầu xin lão thái gia và lão thái thái khai ân.
Kỳ Khả đã làm bị thương sáu người, tất cả hạ nhân trong phủ đều đã nghe thấy. Những chuyện cũ bị cố ý che giấu kia nhân cơ hội này bị lật lại, phơi bày ra ánh sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguồn tin chính là từ đám gia đinh đi theo Cừu quản sự vào bếp bắt người. Bọn họ đi lại trong nhà lại càng dễ truyền tin, thế là ai nấy đều cảm thấy bất an. Chủ tử đánh nhau, hạ nhân nào dám liều cái mạng nhỏ của mình vào chứ. Chẳng phải người hầu của đại phu nhân cũng bị thương nặng, phải khiêng về đó sao?
Hạ nhân không nghe lệnh, khiến hai vợ chồng già tức giận mắng chửi. Nhưng mặc cho bọn họ mắng thế nào, đám người bên dưới vẫn chỉ một mực dập đầu, nhất quyết không nhận việc này.
Cái việc chết người này ai muốn đi thì đi, có cho bạc cũng không ai dám nhận. Nếu thật sự bị thương trở về thì chỉ có nước tự mình chịu, chủ tử nào còn quan tâm đến sống chết của bọn họ về sau.
Nghe nói Cừu quản sự kia bây giờ đã không biết sống chết ra sao rồi. Thê tử hắn tối qua đi giết đại tiểu thư không thành, ngược lại còn bị đại tiểu thư chém bị thương. Hai phu phụ bị thương thành ra như vậy, trong nhà rối tung rối mù, sau này còn không biết sống thế nào nữa.
Đám hạ nhân có tính toán riêng của mình, nhưng lời chủ tử không thể không nghe. Bị ép đến đường cùng, cuối cùng vẫn có một ma ma đưa ra một ý kiến.
Nhân lúc nhà bếp đang làm bữa sáng, hơn nữa Kỳ Khả xem ra cũng muốn ăn chút gì đó rồi mới hành động, chi bằng phái người mang chút thuốc độc đến, bỏ thuốc vào là xong.
Hai vợ chồng già vừa nghe, mắt liền sáng lên, lập tức sai người đi tìm thuốc độc.
Thuốc độc cũng không khó tìm, thuốc chuột có thành phần chính là thạch tín, nhà nào cũng có. Nhà lớn như Kỳ gia thì thuốc chuột lại càng nhiều.
Chuyện lão thái thái hạ lệnh bỏ thuốc chuột cho Kỳ Khả uống nhanh chóng truyền đến tai phu thê đại phòng. Cừu thị đang hầu hạ trượng phu mặc quan phục, hai người nghe hạ nhân đến báo, trên mặt không chút biểu cảm. Kỳ Khả trong mắt bọn họ thật sự không khác gì một con chuột bị người người ghét bỏ.
"Đã vậy thì ta không ăn ở nhà nữa. Cha nương tuổi cao, làm việc không suy nghĩ đến hậu quả. Sau khi ta đi, ngươi nhớ nhắc nhở người bên dưới chuẩn bị xe ngựa, đưa người đi một cách êm thấm, đừng để xảy ra chuyện gì nữa."
"Ta đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro