Nông Nữ Có Không Gian Bận Rộn Làm Giàu
Tranh Chấp Tiền...
2024-12-30 16:01:00
"Chuyện tối qua rõ ràng là do ngươi phái người làm! Nếu ngươi không ra tay hoặc giết chết nó thì làm gì có chuyện hôm nay!"
"Nói đi nói lại, hóa ra mọi chuyện đều là lỗi của ta?!"
Giọng Cừu thị không kìm được mà cao lên mấy phần, nhưng nghĩ lại, bà ta lại cố nén xuống, "Ta bỏ bạc cũng được, nhưng một khi ta đã bỏ bạc ra để mua chuộc cả đám hạ nhân trong phủ im miệng, thì sau này sổ sách công quỹ phải do ta quản, ta sẽ làm chủ gia đình."
Lời này của Cừu thị vừa thốt ra, cả nhà liền phản đối ngay. Ai cũng biết nếu công quỹ nằm trong tay lão thái thái thì con cháu còn có thể kiếm chác được chút đỉnh, nhưng nếu rơi vào tay đại tẩu, với những quy củ của nhà giàu thì mỗi tháng chỉ được nhận đúng số tiền đã định, đừng hòng mà moi thêm được một xu.
Nghe bọn họ ồn ào cãi vã, Cừu thị cười lạnh trong lòng. Bà ta biết chiêu này chắc chắn có tác dụng. Muốn bà ta bỏ bạc thì bà ta phải nắm quyền quản gia, cái nhà Kỳ gia coi bạc như mạng này chắc chắn không đời nào chịu.
"Bà bà nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc là bạc công quỹ hay là ta bỏ ra?"
"Lão đại, con nói sao? Cái con sao chổi kia dù sao cũng là nữ nhi ruột của con."
Lão thái thái liếc mắt nhìn sang, cảm thấy chuyện này vẫn phải dựa vào trưởng tử. Cừu thị dù sao cũng chỉ là kế mẫu, bà ta đương nhiên không muốn bỏ tiền túi ra vì con riêng của trượng phu.
"Nếu không muốn bỏ bạc mua chuộc hạ nhân im miệng thì phải cho Kỳ Khả một khoản bạc để nó chịu yên. Nó đã chịu khổ mấy năm nay, cũng nên đòi lại chút công bằng cho mình."
Kỳ Hoành Nghĩa dù sao cũng là quan, mấy năm lăn lộn chốn quan trường cũng mở mang đầu óc, suy nghĩ cũng giống thê tử mình, chuyện gì có thể dùng bạc giải quyết thì đều là chuyện nhỏ, nhưng nếu có thể bớt bạc thì đương nhiên là tốt nhất.
"Đưa bạc cho cái con nhỏ chết tiệt đó? Dựa vào cái gì chứ?!" Cả nhà Kỳ gia lại nhao nhao lên, một ngàn một vạn lần không chịu.
"Kỳ Khả cho người nhắn tin tới, ý là muốn chúng ta dùng bạc mua bình an. Đưa bạc cho một mình nó còn rẻ hơn nhiều so với việc bịt miệng cả phủ hạ nhân.
Hơn nữa, theo lệ bất thành văn, bạc bịt miệng thường được tính theo lương tháng của người đó, có khi còn phải trả thêm một, hai tháng lương nữa.
Mọi người nghĩ xem mỗi tháng nhà ta phải chi bao nhiêu cho khoản này? Nhân đôi lên thì là bao nhiêu? Dù sao thì cũng phải chi khoản tiền này, nếu đưa cho Kỳ Khả, biết đâu còn có thể tiết kiệm được chút đỉnh.
Hạ nhân trong nhà thấy chúng ta dỗ được Kỳ Khả, biết chủ tử lợi hại thì ngược lại sẽ tự động im miệng."
Kỳ Hoành Nghĩa vừa tính toán như vậy, cả nhà đều im bặt. Mấy năm nay, nhà bọn họ chỉ thêm người chứ không giảm, mỗi tháng tiền lương cho hạ nhân vừa khiến lão thái thái xót của, vừa phải học theo thói phô trương của nhà giàu. Thêm vào đó là chi tiêu của cả một đại gia đình, tiền bạc cứ như nước chảy. Mà mấy năm gần đây, làm ăn lại không được tốt, mùa màng thất bát, thu nhập giảm sút, chi tiêu thì không thể giảm bớt.
"Nói thì dễ, nếu nó giở trò sư tử ngoạm thì sao? Chẳng lẽ móc hết cả gia tài cho nó? Đừng quên, từ hôm qua đến giờ, nó đã đánh bị thương sáu người rồi. Chỉ bỏ ra chút bạc mà muốn đuổi nó đi, dễ vậy sao?
Nó đâu phải chưa từng thấy bạc, từ nhỏ nó cũng sống sung sướng không thiếu thứ gì. Lúc mẫu thân nó chết, nó cũng đã là một thiếu nữ rồi, có trí nhớ cả đấy, chuẩn bị tinh thần đi, vài đồng bạc lẻ không đủ để đuổi nó đâu."
Cừu thị không hề hy vọng gì vào đám người keo kiệt này, ngay cả trượng phu bà ta cũng không đáng tin cậy. Công quỹ thì cứ thoải mái tiêu xài tài sản của hai mẫu nữ Kỳ Khả, lấy của người ta bao nhiêu bạc mà giờ chỉ muốn bỏ ra vài trăm lượng để đuổi người, đúng là nằm mơ.
"Cái con sao chổi đó, nó cũng xứng giở trò sư tử ngoạm à?" Lão thái thái lại bắt đầu mắng, hai nam nhân có địa vị cao nhất trong nhà thì im lặng không nói gì.
"Danh sách đồ cưới của mẫu thân nó vẫn còn ở trong tay nó đấy."
Cừu thị thản nhiên nhắc nhở, thành công khiến lão thái thái câm nín. Lão thái thái vẫn còn nhớ rõ năm xưa trưởng tức phụ mang về bao nhiêu của hồi môn.
"Nói đi nói lại, hóa ra mọi chuyện đều là lỗi của ta?!"
Giọng Cừu thị không kìm được mà cao lên mấy phần, nhưng nghĩ lại, bà ta lại cố nén xuống, "Ta bỏ bạc cũng được, nhưng một khi ta đã bỏ bạc ra để mua chuộc cả đám hạ nhân trong phủ im miệng, thì sau này sổ sách công quỹ phải do ta quản, ta sẽ làm chủ gia đình."
Lời này của Cừu thị vừa thốt ra, cả nhà liền phản đối ngay. Ai cũng biết nếu công quỹ nằm trong tay lão thái thái thì con cháu còn có thể kiếm chác được chút đỉnh, nhưng nếu rơi vào tay đại tẩu, với những quy củ của nhà giàu thì mỗi tháng chỉ được nhận đúng số tiền đã định, đừng hòng mà moi thêm được một xu.
Nghe bọn họ ồn ào cãi vã, Cừu thị cười lạnh trong lòng. Bà ta biết chiêu này chắc chắn có tác dụng. Muốn bà ta bỏ bạc thì bà ta phải nắm quyền quản gia, cái nhà Kỳ gia coi bạc như mạng này chắc chắn không đời nào chịu.
"Bà bà nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc là bạc công quỹ hay là ta bỏ ra?"
"Lão đại, con nói sao? Cái con sao chổi kia dù sao cũng là nữ nhi ruột của con."
Lão thái thái liếc mắt nhìn sang, cảm thấy chuyện này vẫn phải dựa vào trưởng tử. Cừu thị dù sao cũng chỉ là kế mẫu, bà ta đương nhiên không muốn bỏ tiền túi ra vì con riêng của trượng phu.
"Nếu không muốn bỏ bạc mua chuộc hạ nhân im miệng thì phải cho Kỳ Khả một khoản bạc để nó chịu yên. Nó đã chịu khổ mấy năm nay, cũng nên đòi lại chút công bằng cho mình."
Kỳ Hoành Nghĩa dù sao cũng là quan, mấy năm lăn lộn chốn quan trường cũng mở mang đầu óc, suy nghĩ cũng giống thê tử mình, chuyện gì có thể dùng bạc giải quyết thì đều là chuyện nhỏ, nhưng nếu có thể bớt bạc thì đương nhiên là tốt nhất.
"Đưa bạc cho cái con nhỏ chết tiệt đó? Dựa vào cái gì chứ?!" Cả nhà Kỳ gia lại nhao nhao lên, một ngàn một vạn lần không chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kỳ Khả cho người nhắn tin tới, ý là muốn chúng ta dùng bạc mua bình an. Đưa bạc cho một mình nó còn rẻ hơn nhiều so với việc bịt miệng cả phủ hạ nhân.
Hơn nữa, theo lệ bất thành văn, bạc bịt miệng thường được tính theo lương tháng của người đó, có khi còn phải trả thêm một, hai tháng lương nữa.
Mọi người nghĩ xem mỗi tháng nhà ta phải chi bao nhiêu cho khoản này? Nhân đôi lên thì là bao nhiêu? Dù sao thì cũng phải chi khoản tiền này, nếu đưa cho Kỳ Khả, biết đâu còn có thể tiết kiệm được chút đỉnh.
Hạ nhân trong nhà thấy chúng ta dỗ được Kỳ Khả, biết chủ tử lợi hại thì ngược lại sẽ tự động im miệng."
Kỳ Hoành Nghĩa vừa tính toán như vậy, cả nhà đều im bặt. Mấy năm nay, nhà bọn họ chỉ thêm người chứ không giảm, mỗi tháng tiền lương cho hạ nhân vừa khiến lão thái thái xót của, vừa phải học theo thói phô trương của nhà giàu. Thêm vào đó là chi tiêu của cả một đại gia đình, tiền bạc cứ như nước chảy. Mà mấy năm gần đây, làm ăn lại không được tốt, mùa màng thất bát, thu nhập giảm sút, chi tiêu thì không thể giảm bớt.
"Nói thì dễ, nếu nó giở trò sư tử ngoạm thì sao? Chẳng lẽ móc hết cả gia tài cho nó? Đừng quên, từ hôm qua đến giờ, nó đã đánh bị thương sáu người rồi. Chỉ bỏ ra chút bạc mà muốn đuổi nó đi, dễ vậy sao?
Nó đâu phải chưa từng thấy bạc, từ nhỏ nó cũng sống sung sướng không thiếu thứ gì. Lúc mẫu thân nó chết, nó cũng đã là một thiếu nữ rồi, có trí nhớ cả đấy, chuẩn bị tinh thần đi, vài đồng bạc lẻ không đủ để đuổi nó đâu."
Cừu thị không hề hy vọng gì vào đám người keo kiệt này, ngay cả trượng phu bà ta cũng không đáng tin cậy. Công quỹ thì cứ thoải mái tiêu xài tài sản của hai mẫu nữ Kỳ Khả, lấy của người ta bao nhiêu bạc mà giờ chỉ muốn bỏ ra vài trăm lượng để đuổi người, đúng là nằm mơ.
"Cái con sao chổi đó, nó cũng xứng giở trò sư tử ngoạm à?" Lão thái thái lại bắt đầu mắng, hai nam nhân có địa vị cao nhất trong nhà thì im lặng không nói gì.
"Danh sách đồ cưới của mẫu thân nó vẫn còn ở trong tay nó đấy."
Cừu thị thản nhiên nhắc nhở, thành công khiến lão thái thái câm nín. Lão thái thái vẫn còn nhớ rõ năm xưa trưởng tức phụ mang về bao nhiêu của hồi môn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro