Đều Là Trái Cây Gây Ra Họa (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Hiểu Nhi cũng lấy một rổ nhỏ, chọn một rổ trái cây cho Lý thị, “Nhị bá mẫu cầm lấy cho đường ca nếm thử.”
Lý thị thấy trái cây trong rổ so với Thẩm Trang thị ít hơn nhiều thì không hài lòng, nhà nàng còn nhiều người hơn so với hai ông bà, tại sao lại cho ít như vậy “Ít như vậy, ai mà ăn đủ.”
Cảnh Chí thấy Hiểu Nhi đưa cho nương hắn, lập tức đưa tay cầm một quả táo cắn từng miếng từng miếng, không cần nhai mà trực tiếp nuốt, sau đó lại tiếp tục không ngừng cắn.
“Chê ít, vậy thì đừng lấy, cho ta đi.” Thẩm Trang thị nghe xong duỗi tay cầm một chùm nho.
Thẩm Cảnh Chí thấy vậy không ăn nữa, ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Đồ lòng dạ đen tối, đồ thối tha, trả ta trái cây, nếu không phải cha ta đi ra ngoài làm công kiếm tiền, xuống đất làm việc, ta xem ngươi có nhiều bạc như vậy để dùng hay không, có cơm ăn hay không! Về sau ta sẽ bảo cha ta không cho ngươi bạc”
Thẩm Trang thị nghe xong lời này tức giận đến nỗi giơ tay lên tát Lý thị một cái, cũng cướp luôn rổ trong tay Lý thị: “Cút, đưa cái đồ vong ân phụ nghĩa này cút về nhà mẹ đẻ ngươi đi, Thẩm gia ta nuôi không nổi các ngươi! Cũng không dám!”
“Nương nghe con nói……”
“Cút, mau cút ~~” Thẩm Trang thị dùng hết sức lực toàn thân rống to, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Lý thị sợ tới mức lôi kéo Thẩm Cảnh Chí chạy về phòng.
Thẩm Thừa Diệu, Lưu thị bị dọa không nhẹ, vội tiến lên an ủi. Hiểu Nhi chạy tới phòng bếp, rót một chén nước không gian ra, “Bà nội, đừng tức giận, trước uống ngụm nước đi.”
Lưu thị cầm chén nước, đưa tới bên miệng Thẩm Trang thị, Thẩm Trang thị nhấp một ngụm, uống xong liền thấy thoải mái, liền uống hết chén nước.
Thẩm lão nhân nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, lo lắng nhìn bà vợ mình, thời khắc này hắn cũng cảm thấy chán ghét Lý thị, dạy hư đứa cháu ngoan ngoãn của hắn, làm vợ hắn tức giận.
Uống xong nước sắc mặt Thẩm Trang thị tốt hơn nhiều, Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị đỡ Thẩm Trang thị về thượng phòng nằm, Hiểu Nhi chạy đi gọi đại phu.
Nhà La đại phu ở chân núi, phòng ở là nhà ngói gạch xanh khang trang, là phòng ở lớn nhất tốt nhất trong thôn, Hiểu Nhi gõ cửa, tiếng một lão bà tử từ bên trong truyền ra: “Ai thế?”
“Cháu là cháu gái của Thẩm Nhân Quý, bà nội cháu bị bệnh, muốn mời La đại phu đi xem.”
“Kẹt.” Cửa lớn dày nặng chậm rãi mở ra một cái khe, lộ ra nửa đầu lão phụ nhân đầu đầy tóc trắng nhưng tinh thần phấn chấn, “Là Hiểu Nhi à, đợi chút, ta đi gọi chủ tử.”
Hiểu Nhi nhìn qua cửa thấy mảnh đất trước sân trồng đầy thảo dược, từng hàng từng hàng rất ngay ngắn, có thể thấy người chăm sóc rất cẩn thận.
Hiểu Nhi đang xem phong cảnh, ở tầng hai Thượng Quan Huyền Dật hôm nay mặc trường bào bằng gấm thêu đám mây màu bạc đang nhìn nàng qua cửa sổ.
Hiểu Nhi hình như có cảm giác, nhìn về phía hắn đang nhìn nàng, Hiểu Nhi thấy thấy hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ cúi chào.
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, ám vệ nhìn thấy, lại cực kỳ kinh ngạc, chủ tử nhà mình từ bao giờ biết đáp lại người bình thường hành lễ, quả thực làm người ta kinh ngạc hơn là bạc từ trên trời rơi xuống.
La đại phu đi ra rất nhanh, Hiểu Nhi nói với hắn một chút tình huống của Thẩm Trang thị, La đại phu lại vào nhà lấy chút dược liệu và ngân châm.
Hiểu Nhi ngẩng đầu, phát hiện Thượng Quan Huyền Dật đã không còn ở bên cửa sổ. La đại phu lại lần nữa đi ra sau đó hai người liền bước nhanh đến Thẩm gia.
Trước án thư tầng hai, Thượng Quan Huyền Dật mở tờ giấy sáng nay bồ câu đưa thư đưa tới, “Không thể giám thị, không cần điều tra, chỉ cần bảo vệ và toàn lực phối hợp.”
Thượng Quan Huyền Dật liền đưa một ám vệ đến, phụ trách bảo vệ cô nương kia hết sức mình.
“Vâng.” Nói xong ám vệ liền bay ra ngoài.
Lý thị thấy trái cây trong rổ so với Thẩm Trang thị ít hơn nhiều thì không hài lòng, nhà nàng còn nhiều người hơn so với hai ông bà, tại sao lại cho ít như vậy “Ít như vậy, ai mà ăn đủ.”
Cảnh Chí thấy Hiểu Nhi đưa cho nương hắn, lập tức đưa tay cầm một quả táo cắn từng miếng từng miếng, không cần nhai mà trực tiếp nuốt, sau đó lại tiếp tục không ngừng cắn.
“Chê ít, vậy thì đừng lấy, cho ta đi.” Thẩm Trang thị nghe xong duỗi tay cầm một chùm nho.
Thẩm Cảnh Chí thấy vậy không ăn nữa, ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Đồ lòng dạ đen tối, đồ thối tha, trả ta trái cây, nếu không phải cha ta đi ra ngoài làm công kiếm tiền, xuống đất làm việc, ta xem ngươi có nhiều bạc như vậy để dùng hay không, có cơm ăn hay không! Về sau ta sẽ bảo cha ta không cho ngươi bạc”
Thẩm Trang thị nghe xong lời này tức giận đến nỗi giơ tay lên tát Lý thị một cái, cũng cướp luôn rổ trong tay Lý thị: “Cút, đưa cái đồ vong ân phụ nghĩa này cút về nhà mẹ đẻ ngươi đi, Thẩm gia ta nuôi không nổi các ngươi! Cũng không dám!”
“Nương nghe con nói……”
“Cút, mau cút ~~” Thẩm Trang thị dùng hết sức lực toàn thân rống to, sắc mặt biến thành màu gan heo.
Lý thị sợ tới mức lôi kéo Thẩm Cảnh Chí chạy về phòng.
Thẩm Thừa Diệu, Lưu thị bị dọa không nhẹ, vội tiến lên an ủi. Hiểu Nhi chạy tới phòng bếp, rót một chén nước không gian ra, “Bà nội, đừng tức giận, trước uống ngụm nước đi.”
Lưu thị cầm chén nước, đưa tới bên miệng Thẩm Trang thị, Thẩm Trang thị nhấp một ngụm, uống xong liền thấy thoải mái, liền uống hết chén nước.
Thẩm lão nhân nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, lo lắng nhìn bà vợ mình, thời khắc này hắn cũng cảm thấy chán ghét Lý thị, dạy hư đứa cháu ngoan ngoãn của hắn, làm vợ hắn tức giận.
Uống xong nước sắc mặt Thẩm Trang thị tốt hơn nhiều, Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị đỡ Thẩm Trang thị về thượng phòng nằm, Hiểu Nhi chạy đi gọi đại phu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà La đại phu ở chân núi, phòng ở là nhà ngói gạch xanh khang trang, là phòng ở lớn nhất tốt nhất trong thôn, Hiểu Nhi gõ cửa, tiếng một lão bà tử từ bên trong truyền ra: “Ai thế?”
“Cháu là cháu gái của Thẩm Nhân Quý, bà nội cháu bị bệnh, muốn mời La đại phu đi xem.”
“Kẹt.” Cửa lớn dày nặng chậm rãi mở ra một cái khe, lộ ra nửa đầu lão phụ nhân đầu đầy tóc trắng nhưng tinh thần phấn chấn, “Là Hiểu Nhi à, đợi chút, ta đi gọi chủ tử.”
Hiểu Nhi nhìn qua cửa thấy mảnh đất trước sân trồng đầy thảo dược, từng hàng từng hàng rất ngay ngắn, có thể thấy người chăm sóc rất cẩn thận.
Hiểu Nhi đang xem phong cảnh, ở tầng hai Thượng Quan Huyền Dật hôm nay mặc trường bào bằng gấm thêu đám mây màu bạc đang nhìn nàng qua cửa sổ.
Hiểu Nhi hình như có cảm giác, nhìn về phía hắn đang nhìn nàng, Hiểu Nhi thấy thấy hắn cũng không ngạc nhiên, chỉ cúi chào.
Thượng Quan Huyền Dật gật đầu, ám vệ nhìn thấy, lại cực kỳ kinh ngạc, chủ tử nhà mình từ bao giờ biết đáp lại người bình thường hành lễ, quả thực làm người ta kinh ngạc hơn là bạc từ trên trời rơi xuống.
La đại phu đi ra rất nhanh, Hiểu Nhi nói với hắn một chút tình huống của Thẩm Trang thị, La đại phu lại vào nhà lấy chút dược liệu và ngân châm.
Hiểu Nhi ngẩng đầu, phát hiện Thượng Quan Huyền Dật đã không còn ở bên cửa sổ. La đại phu lại lần nữa đi ra sau đó hai người liền bước nhanh đến Thẩm gia.
Trước án thư tầng hai, Thượng Quan Huyền Dật mở tờ giấy sáng nay bồ câu đưa thư đưa tới, “Không thể giám thị, không cần điều tra, chỉ cần bảo vệ và toàn lực phối hợp.”
Thượng Quan Huyền Dật liền đưa một ám vệ đến, phụ trách bảo vệ cô nương kia hết sức mình.
“Vâng.” Nói xong ám vệ liền bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro