Năm Trăm Lượng Dùng Như Thế Nào (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Lúc chạng vạng, hai huynh đệ Cảnh Duệ và Cảnh Hạo một người mang một hộp điểm tâm, cầm hai con cá trắm cỏ, miệng được xâu vào dây cỏ, một người cầm hộp gỗ đi vào nhà.
Hiểu Nhi thấy chỉ có hai người bọn họ liền hỏi: “Tử Hiên ca và Lê công tử đâu?”
“Lê đại ca trong nhà có việc đi trước rồi, nói lần sau lại đến thăm. Đây là điểm tâm nhà Lê đại ca làm, hắn còn tặng chúng ta hai bộ bút mực.”
“Nhà mình còn chuẩn bị một rổ trái cây tặng hắn, nếu đã đi, chỉ có thể lần sau đưa chút để đáp lễ.” Lưu thị rất thích Lê Triết Vĩ, cảm thấy hắn không kiêu căng.
Hiểu Nhi đi đến nhận cá trong tay Cảnh Duệ, “Đêm nay chúng ta ăn cá hầm cải chua”.
Nàng định nấu một đĩa to cá hầm cải chua, nấu một nồi canh cá, Lưu thị còn phải cho tiểu muội uống sữa, gần đây bởi vì Lưu thị đủ thức ăn, sữa cũng đủ, tiểu muội được ăn no, lớn lên trắng trẻo không ít, ăn no thì ngủ, ngủ một giấc một canh giờ rưỡi, tỉnh thì tự chơi một lúc, đói bụng mới khóc, làm cho người ta cảm giác không tồn tại.
Khi Hiểu Nhi nấu ăn đổi cá thành cá nuôi trong không gian, hương vị kia quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được.
“Ta định nói, hai con cá lớn như vậy nhà ta ăn không hết, lại không ngờ ta có thể ăn thêm một con nữa cũng được.”
Thượng phòng, lão gia tử và Thẩm Trang thị vốn dĩ không thích ăn cá, nhưng lại ăn hết, nếu xương cũng ăn được thì chắc còn nuốt cả xương.
Cả nhà ăn xong cơm chiều, Hiểu Nhi rửa một đĩa trái cây đặt lên bàn, liền lấy giấy và bút mực hôm nay mua, sách vở và toàn bộ bạc hôm nay kiếm được ra, vừa xếp giấy làm sổ sách vừa nói: “Con mua hai quyển sách vỡ lòng, một quyển là 《 Tam Tự Kinh 》, một quyển là 《 Bách Gia Tính 》, hôm nay con bán hai bản thiết kế đồ sứ, kiếm lời năm trăm lượng bạc, đầu xuân sang năm ca và đệ đệ đều có thể đi học đường đọc sách, trước khi đi học chúng ta ở trong nhà học trước.”
“Cha cũng biết được vài chữ, buổi tối cha dạy hai đứa. Nhưng bạc mà Hiểu Nhi tự kiếm bạc được, để lại làm của hồi môn, chúng ta không cần.” Thẩm Thừa Diệu nói ra suy nghĩ của mình.
Hiểu Nhi không ngờ Thẩm Thừa Diệu nghĩ như thế này, lúc trước khi Diêu chưởng quầy cho ngân phiếu, Thẩm Thừa Diệu nói cho nàng, nàng chỉ cho rằng hắn cảm thấy để bạc ở chỗ của nàng sẽ an toàn hơn, mới để nàng cầm, ai sẽ nghĩ rằng trên người một đứa trẻ mặc áo vải thô lại mang theo một số tiền khổng lồ lên đến mấy trăm lượng trong người.
Lưu thị và hai huynh đệ đều gật đầu, nương bọn họ bởi vì không có của hồi môn gì, cho nên luôn bị bà nội mình gây khó dễ, của hồi môn mới có thể cho phép một người con gái ưỡn ngực, ngẩng cao đầu ở nhà chồng.
Hiểu Nhi lại lần nữa khen ngợi nhân phẩm của người nhà mình, nhưng bây giờ là người một nhà, ai có năng lực thì ra nhiều hơn, cùng nhau làm giàu mới là đạo lý đúng.
“Của hồi môn của con về sau lại nói, bây giờ con còn nhỏ, nói đến chuyện của hồi môn quá sớm”.
“Có sớm sao, tiểu cô từ khi sinh ra là đã bắt đầu tích trữ rồi!” Cảnh Hạo cảm thấy tỷ tỷ mình tích trữ quá muộn.
“Bây giờ trong nhà có tiền, con muốn sang năm đưa ca và Cảnh Hạo đi đọc sách ở học viện trong huyện, sau đó chúng ta mua chút đồng ruộng và xây nhà mới, thế nào?” Hiểu Nhi trực tiếp bỏ qua chuyện của hồi môn, nói lên ý định của mình.
“Lại đọc sách, mua ruộng, xây nhà, chỗ tiền này đủ dùng sao?” Cảnh Duệ hơi lo lắng tiêu hết sạch tiền.
“Không đủ dùng có thể kiếm thêm! Lại không phải không thể kiếm tiền, nương có thể làm hoa lụa, cha và hai huynh đệ có thể săn thú, hái thảo dược, muội có thể vẽ, con đường kiếm tiền nhiều, chỉ cần chăm chỉ là được.”
“Đệ nhất định sẽ chăm chỉ, lần sau Màn Thầu tìm đệ đi chơi thì đệ không đi.” Cảnh Hạo vội giơ tay hứa hẹn.
“Nếu không mua trước chút ruộng? Trong nhà có ruộng thì trong lòng không lo sợ.”
Thật ra Hiểu Nhi càng muốn xây nhà mới dọn ra ở riêng, nàng muốn nơi ở tương đối an tĩnh và bình thản, ở đây, nhiều người ở cùng một chỗ, lâu lâu Lý thị lại gây chuyện, tuy không sợ, nhưng để ứng phó cũng cảm thấy lãng phí thời gian và sức lực, mà nàng rất quý trọng thời gian, yêu quý sinh mệnh.
Hiểu Nhi thấy chỉ có hai người bọn họ liền hỏi: “Tử Hiên ca và Lê công tử đâu?”
“Lê đại ca trong nhà có việc đi trước rồi, nói lần sau lại đến thăm. Đây là điểm tâm nhà Lê đại ca làm, hắn còn tặng chúng ta hai bộ bút mực.”
“Nhà mình còn chuẩn bị một rổ trái cây tặng hắn, nếu đã đi, chỉ có thể lần sau đưa chút để đáp lễ.” Lưu thị rất thích Lê Triết Vĩ, cảm thấy hắn không kiêu căng.
Hiểu Nhi đi đến nhận cá trong tay Cảnh Duệ, “Đêm nay chúng ta ăn cá hầm cải chua”.
Nàng định nấu một đĩa to cá hầm cải chua, nấu một nồi canh cá, Lưu thị còn phải cho tiểu muội uống sữa, gần đây bởi vì Lưu thị đủ thức ăn, sữa cũng đủ, tiểu muội được ăn no, lớn lên trắng trẻo không ít, ăn no thì ngủ, ngủ một giấc một canh giờ rưỡi, tỉnh thì tự chơi một lúc, đói bụng mới khóc, làm cho người ta cảm giác không tồn tại.
Khi Hiểu Nhi nấu ăn đổi cá thành cá nuôi trong không gian, hương vị kia quả thực làm người ta muốn ngừng mà không được.
“Ta định nói, hai con cá lớn như vậy nhà ta ăn không hết, lại không ngờ ta có thể ăn thêm một con nữa cũng được.”
Thượng phòng, lão gia tử và Thẩm Trang thị vốn dĩ không thích ăn cá, nhưng lại ăn hết, nếu xương cũng ăn được thì chắc còn nuốt cả xương.
Cả nhà ăn xong cơm chiều, Hiểu Nhi rửa một đĩa trái cây đặt lên bàn, liền lấy giấy và bút mực hôm nay mua, sách vở và toàn bộ bạc hôm nay kiếm được ra, vừa xếp giấy làm sổ sách vừa nói: “Con mua hai quyển sách vỡ lòng, một quyển là 《 Tam Tự Kinh 》, một quyển là 《 Bách Gia Tính 》, hôm nay con bán hai bản thiết kế đồ sứ, kiếm lời năm trăm lượng bạc, đầu xuân sang năm ca và đệ đệ đều có thể đi học đường đọc sách, trước khi đi học chúng ta ở trong nhà học trước.”
“Cha cũng biết được vài chữ, buổi tối cha dạy hai đứa. Nhưng bạc mà Hiểu Nhi tự kiếm bạc được, để lại làm của hồi môn, chúng ta không cần.” Thẩm Thừa Diệu nói ra suy nghĩ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiểu Nhi không ngờ Thẩm Thừa Diệu nghĩ như thế này, lúc trước khi Diêu chưởng quầy cho ngân phiếu, Thẩm Thừa Diệu nói cho nàng, nàng chỉ cho rằng hắn cảm thấy để bạc ở chỗ của nàng sẽ an toàn hơn, mới để nàng cầm, ai sẽ nghĩ rằng trên người một đứa trẻ mặc áo vải thô lại mang theo một số tiền khổng lồ lên đến mấy trăm lượng trong người.
Lưu thị và hai huynh đệ đều gật đầu, nương bọn họ bởi vì không có của hồi môn gì, cho nên luôn bị bà nội mình gây khó dễ, của hồi môn mới có thể cho phép một người con gái ưỡn ngực, ngẩng cao đầu ở nhà chồng.
Hiểu Nhi lại lần nữa khen ngợi nhân phẩm của người nhà mình, nhưng bây giờ là người một nhà, ai có năng lực thì ra nhiều hơn, cùng nhau làm giàu mới là đạo lý đúng.
“Của hồi môn của con về sau lại nói, bây giờ con còn nhỏ, nói đến chuyện của hồi môn quá sớm”.
“Có sớm sao, tiểu cô từ khi sinh ra là đã bắt đầu tích trữ rồi!” Cảnh Hạo cảm thấy tỷ tỷ mình tích trữ quá muộn.
“Bây giờ trong nhà có tiền, con muốn sang năm đưa ca và Cảnh Hạo đi đọc sách ở học viện trong huyện, sau đó chúng ta mua chút đồng ruộng và xây nhà mới, thế nào?” Hiểu Nhi trực tiếp bỏ qua chuyện của hồi môn, nói lên ý định của mình.
“Lại đọc sách, mua ruộng, xây nhà, chỗ tiền này đủ dùng sao?” Cảnh Duệ hơi lo lắng tiêu hết sạch tiền.
“Không đủ dùng có thể kiếm thêm! Lại không phải không thể kiếm tiền, nương có thể làm hoa lụa, cha và hai huynh đệ có thể săn thú, hái thảo dược, muội có thể vẽ, con đường kiếm tiền nhiều, chỉ cần chăm chỉ là được.”
“Đệ nhất định sẽ chăm chỉ, lần sau Màn Thầu tìm đệ đi chơi thì đệ không đi.” Cảnh Hạo vội giơ tay hứa hẹn.
“Nếu không mua trước chút ruộng? Trong nhà có ruộng thì trong lòng không lo sợ.”
Thật ra Hiểu Nhi càng muốn xây nhà mới dọn ra ở riêng, nàng muốn nơi ở tương đối an tĩnh và bình thản, ở đây, nhiều người ở cùng một chỗ, lâu lâu Lý thị lại gây chuyện, tuy không sợ, nhưng để ứng phó cũng cảm thấy lãng phí thời gian và sức lực, mà nàng rất quý trọng thời gian, yêu quý sinh mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro