Mua Đất (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Thẩm Thừa Diệu muốn nói chuyện mua đất cho thôn trưởng trước khi đi huyện bên, sáng sớm liền mang theo một rổ trái cây đến nhà thôn trưởng thương lượng chuyện mua đất.
Tây sương phòng, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo từ khi có giấy và bút mực, mỗi buổi sáng đều phải luyện chữ một canh giờ, bây giờ thời tiết rất lạnh, buổi sáng hai huynh đệ luyện chữ xong tay đều lạnh đến đỏ bừng, nhưng bọn họ còn rất thích thú. Lưu thị nhìn cũng đau lòng, nghĩ ngồi làm một bộ bao tay cho bọn hắn, bọn họ lại nói mang bao tay luyện chữ không tiện, càng khó để luyện tốt.
Hiểu Nhi ngồi trên giường đất làm búp bê vải và hoa lụa, Lưu thị cũng làm cùng. Tiểu muội nằm bên người Lưu thị, không ngừng múa may đôi tay, bây giờ tiểu muội rất là trắng trẻo mập mạp, làm người ta yêu thích không thôi. Quan trọng nhất chính là, rất ngoan ngoãn, chỉ cần tã sạch sẽ, bụng không đói bụng, một mình ở trên giường đất, tay cầm trống bỏi có thể chơi cả buổi sáng, chơi mệt mà chỉ cần bụng không đói thì có thể tự mình ngủ, buổi tối ăn no cũng có thể ngủ một giấc đến hừng đông, đương nhiên nửa đêm Lưu thị sẽ dậy thay tã cho nàng một lần. Bây giờ Thẩm Thừa Diệu mỗi lần ôm tiểu muội đều sẽ nói, “Tiểu muội lớn lên thật tốt, mấy ca ca và tỷ tỷ từ trước đến nay cũng chưa bao giờ béo như vậy. Đều là công lao của ca ca và tỷ tỷ”.
Thật ra bây giờ mỗi ngày Hiểu Nhi đều lén đổi nước không gian cho cả nhà uống, lại thường xuyên ăn đồ ăn trong không gian, khí sắc mỗi người đều tốt lên không ít, chỉ là Hiểu Nhi cảm thấy nên tiến hành tuần tự thì thay đổi mới không quá rõ ràng, cho nên mới khống chế lượng dùng đồ trong không gian.
Lần trước Trần tổng quản cho hạt giống nàng trồng nhiều lần ở không gian, một loại là dạ lan hương, một loại là tulip, một loại là hoa oải hương, còn có một loại là hải đường. Hiểu Nhi lấy hạt giống thu hoạch được trong không gian ra trồng, mỗi ngày tưới chút nước không gian, bây giờ đã nảy mầm. Chờ thêm mấy ngày lúc đi lấy bình rượu có thể mang cho Diêu chưởng quầy, nhờ hắn đưa cho Trần tổng quản.
Mỗi ngày mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, gà rừng thỏ hoang và hoẵng nuôi lúc trước được ăn đồ trong không gian cũng lớn lên không ít, trong nhà mỗi ngày đều có chút thay đổi nhỏ, Hiểu Nhi nhìn những người thân bên cạnh, đột nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, nàng sẽ cố gắng cho bọn họ cuộc sống càng tốt.
Hiểu Nhi vừa suy nghĩ, vừa làm việc đang dở, vừa để ý động tĩnh ngoài cửa, thấy Thẩm Thừa Diệu và thôn trưởng đi qua trước cửa. Hiểu Nhi vội dừng việc trên tay, để ý người thượng phòng và đông sương phòng chưa thấy, liền gọi Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cùng nhau đi đến đầu thôn.
Lúc ba người đến, thôn trưởng và Thẩm Thừa Diệu chỉ vào một hồ nước không biết đang nói cái gì. Ba người lễ phép chào hỏi, thôn trưởng gật đầu xem như đồng ý, “Đất hoang này, ngươi xem rễ cỏ này còn dày hơn tóc, đá thì nhiều như sao trên trời, khó chăm sóc hơn cả tổ tông, cái hồ lớn như vậy ít nhất phải hơn nửa mẫu, dùng để làm gì, ngươi xác định vẫn muốn mua cả mảnh đất hoang này?”
Ba người Hiểu Nhi nghe thôn trưởng so sánh đều không nhịn được cười, thôn trưởng thật tài giỏi, Hiểu Nhi thầm khen hắn ở trong lòng.
Thẩm Thừa Diệu trừng mắt nhìn ba đứa nhỏ, thôn trưởng người mà ba đứa có thể cười sao!
Hắn lại gật đầu với thôn trưởng, “Gia đình chúng ta đã thương lượng rồi.”
Thôn trưởng đôi khi bị người bạn tốt mà cố chấp này của mình chọc tứ đến dậm chân, người khác đối với hắn như nào cũng được, rất dễ nói chuyện, nhưng chuyện mà mình đã quyết định, có nói đến khô cả nước miếng, mười con trâu kéo hắn, hắn cũng không nghe, làm người khác tức đến dậm chân mà nói, nhưng sau đó lại kiên trì ý định của mình.
“Được rồi, mua thì mua! Đất rẻ như vậy, không mua cũng lãng phí.” Thôn trưởng tức giận đến mức nói mỉa mai.
Hiểu Nhi nhìn chằm chằm khu đất hoang đối diện một lúc, “Thôn trưởng bá bá, mảnh đất hoang đối diện kia cũng là của thôn chúng ta sao?”
Thôn trưởng nhìn thoáng qua nói, “Có hai mươi mẫu là của thôn chúng ta, còn lại mười mấy mẫu không phải.”
“Cha nếu không mua hết cả ba mươi mẫu đất đối diện đi, ở gần nhà chăm sóc hoa màu tiên hơn nhiều.”
Tây sương phòng, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo từ khi có giấy và bút mực, mỗi buổi sáng đều phải luyện chữ một canh giờ, bây giờ thời tiết rất lạnh, buổi sáng hai huynh đệ luyện chữ xong tay đều lạnh đến đỏ bừng, nhưng bọn họ còn rất thích thú. Lưu thị nhìn cũng đau lòng, nghĩ ngồi làm một bộ bao tay cho bọn hắn, bọn họ lại nói mang bao tay luyện chữ không tiện, càng khó để luyện tốt.
Hiểu Nhi ngồi trên giường đất làm búp bê vải và hoa lụa, Lưu thị cũng làm cùng. Tiểu muội nằm bên người Lưu thị, không ngừng múa may đôi tay, bây giờ tiểu muội rất là trắng trẻo mập mạp, làm người ta yêu thích không thôi. Quan trọng nhất chính là, rất ngoan ngoãn, chỉ cần tã sạch sẽ, bụng không đói bụng, một mình ở trên giường đất, tay cầm trống bỏi có thể chơi cả buổi sáng, chơi mệt mà chỉ cần bụng không đói thì có thể tự mình ngủ, buổi tối ăn no cũng có thể ngủ một giấc đến hừng đông, đương nhiên nửa đêm Lưu thị sẽ dậy thay tã cho nàng một lần. Bây giờ Thẩm Thừa Diệu mỗi lần ôm tiểu muội đều sẽ nói, “Tiểu muội lớn lên thật tốt, mấy ca ca và tỷ tỷ từ trước đến nay cũng chưa bao giờ béo như vậy. Đều là công lao của ca ca và tỷ tỷ”.
Thật ra bây giờ mỗi ngày Hiểu Nhi đều lén đổi nước không gian cho cả nhà uống, lại thường xuyên ăn đồ ăn trong không gian, khí sắc mỗi người đều tốt lên không ít, chỉ là Hiểu Nhi cảm thấy nên tiến hành tuần tự thì thay đổi mới không quá rõ ràng, cho nên mới khống chế lượng dùng đồ trong không gian.
Lần trước Trần tổng quản cho hạt giống nàng trồng nhiều lần ở không gian, một loại là dạ lan hương, một loại là tulip, một loại là hoa oải hương, còn có một loại là hải đường. Hiểu Nhi lấy hạt giống thu hoạch được trong không gian ra trồng, mỗi ngày tưới chút nước không gian, bây giờ đã nảy mầm. Chờ thêm mấy ngày lúc đi lấy bình rượu có thể mang cho Diêu chưởng quầy, nhờ hắn đưa cho Trần tổng quản.
Mỗi ngày mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, gà rừng thỏ hoang và hoẵng nuôi lúc trước được ăn đồ trong không gian cũng lớn lên không ít, trong nhà mỗi ngày đều có chút thay đổi nhỏ, Hiểu Nhi nhìn những người thân bên cạnh, đột nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, nàng sẽ cố gắng cho bọn họ cuộc sống càng tốt.
Hiểu Nhi vừa suy nghĩ, vừa làm việc đang dở, vừa để ý động tĩnh ngoài cửa, thấy Thẩm Thừa Diệu và thôn trưởng đi qua trước cửa. Hiểu Nhi vội dừng việc trên tay, để ý người thượng phòng và đông sương phòng chưa thấy, liền gọi Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cùng nhau đi đến đầu thôn.
Lúc ba người đến, thôn trưởng và Thẩm Thừa Diệu chỉ vào một hồ nước không biết đang nói cái gì. Ba người lễ phép chào hỏi, thôn trưởng gật đầu xem như đồng ý, “Đất hoang này, ngươi xem rễ cỏ này còn dày hơn tóc, đá thì nhiều như sao trên trời, khó chăm sóc hơn cả tổ tông, cái hồ lớn như vậy ít nhất phải hơn nửa mẫu, dùng để làm gì, ngươi xác định vẫn muốn mua cả mảnh đất hoang này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người Hiểu Nhi nghe thôn trưởng so sánh đều không nhịn được cười, thôn trưởng thật tài giỏi, Hiểu Nhi thầm khen hắn ở trong lòng.
Thẩm Thừa Diệu trừng mắt nhìn ba đứa nhỏ, thôn trưởng người mà ba đứa có thể cười sao!
Hắn lại gật đầu với thôn trưởng, “Gia đình chúng ta đã thương lượng rồi.”
Thôn trưởng đôi khi bị người bạn tốt mà cố chấp này của mình chọc tứ đến dậm chân, người khác đối với hắn như nào cũng được, rất dễ nói chuyện, nhưng chuyện mà mình đã quyết định, có nói đến khô cả nước miếng, mười con trâu kéo hắn, hắn cũng không nghe, làm người khác tức đến dậm chân mà nói, nhưng sau đó lại kiên trì ý định của mình.
“Được rồi, mua thì mua! Đất rẻ như vậy, không mua cũng lãng phí.” Thôn trưởng tức giận đến mức nói mỉa mai.
Hiểu Nhi nhìn chằm chằm khu đất hoang đối diện một lúc, “Thôn trưởng bá bá, mảnh đất hoang đối diện kia cũng là của thôn chúng ta sao?”
Thôn trưởng nhìn thoáng qua nói, “Có hai mươi mẫu là của thôn chúng ta, còn lại mười mấy mẫu không phải.”
“Cha nếu không mua hết cả ba mươi mẫu đất đối diện đi, ở gần nhà chăm sóc hoa màu tiên hơn nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro