Tiệc Đính Hôn Hai Đầu (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Lúc ăn cơm Hiểu Nhi cảm thấy kỳ lạ, ngày đính hôn rõ ràng là ngày kia, tại sao đồ ăn hôm nay lại làm phong phú như vậy, giống như bữa cơm này ăn chính là tiệc đính hôn.
Lúc ăn cơm là nam nữ chia bàn, Thẩm Thừa Quang đứng lên, giơ ly nói: “Ngày kia ngày là Bảo Nhi và nhị công tử nhà Huyện thừa đính hôn, theo gia thế thì có thể nói cửa hôn sự này là nhà ta trèo cao.”
“Đại ca nói gì vậy, Cảnh Văn nhà ta là Văn Khúc Tinh chuyển thế, nếu một ngày trúng Trạng Nguyên, làm quan lớn, thì không biết ai trèo đâu.” Thẩm Thừa Tông nói khoác lác.
Nhưng Thẩm Thừa Quang lại thích nghe, con gái hắn được bồi dưỡng từ nhỏ, tướng mạo tài nghệ đều có, nếu không phải cũng đến tuổi gả chồng, hắn còn muốn chờ Văn Nhi trúng cử, lại tìm một cửa hôn sự càng tốt, nhưng bây giờ cũng tạm được, vốn dĩ Lam thị nhờ bà mối hỏi thăm nhị công tử Lê gia, nhưng người ta lại không thèm để ý tới bọn họ. Cũng may, người này cũng không kém, tuy là nhị công tử, lại là con vợ lẽ, nhưng lại không được vợ cả yêu thương nhưng lại được Huyện thừa yêu thương, cái gì con vợ cả có thì hắn cũng có, lại còn nghe nói vị nhị công tử này học hành rất tốt.
“Con trai cưới vợ thấp, con gái gả chồng cao, từ xưa đến nay đều như thế này, hơn nữa, Bảo Nhi nhà ta là một cô nương xinh đẹp, làng trên xóm dưới này ta chưa thấy có ai xuất sắc hơn Bảo Nhi, dáng vẻ này cũng có thể xứng với hoàng tôn quý tộc.” Lý thị cũng vội vàng nịnh nọt, về sau người đại phòng sẽ khác, có thể làm thông gia với Huyện thừa, ở khắp huyện đều có thể hiên ngang, nàng phải lôi kéo quan hệ với đại phòng.
“Nhị bá nương đừng nói bậy, ta thấy Mã công tử rất tốt, hoàng tôn quý tộc cũng không phải để nói chơi.” Thẩm Bảo Nhi đối với cửa hôn sự này cũng không quá vừa lòng, nhưng nương nàng nhờ người trong huyện nói với nhị công tử Lê gia không được, một lần nàng lên phố mua thỏ, định nuôi chơi, nghe thấy người bên cạnh nói đó là nhị công tử nhà Huyện thừa, nàng mới để ý liếc mắt một cái, cảm thấy tướng mạo người này rất được, một thiếu niên tuấn lãng, mới nảy sinh một kế, cố ý ôm con thỏ qua bên người hắn, sau đó buông lỏng tay làm thỏ nhảy ra khỏi ngực nàng, sau đó nàng liền dùng hành động và biểu cảm mà nàng cho là đẹp nhất, tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển hô lên: “A, tiểu bạch thỏ, đừng chạy.”
Quả nhiên hấp dẫn ánh mắt hắn, hắn giúp nàng bắt được con thỏ, khi hắn đưa con thỏ cho nàng, nàng còn cố ý dùng nụ cười đẹp nhất cười với hắn nói cảm tạ, sau đó giả vờ cúi đầu thẹn thùng. Lúc ấy khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của mình còn ngây người thật lâu, nghĩ đến đây Thẩm Bảo Nhi không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ta nói thật, Bảo Nhi nhà ta, ta cảm thấy ở cùng với vị công tử nhà nào cũng đều xứng đôi.”
“Cũng vì Bảo Nhi đã đến tuổi gả chồng, nếu không sau này sẽ chọn cho nàng nhà tốt hơn.” Lam thị cũng cảm thấy con gái mình giống tiên nữ, kết hôn với nhị công tử nhà Huyện thừa hơi ủy khuất.
“Bảo Nhi quả thật xinh đẹp, tính tình tốt, lại có tài năng.” Lưu thị khen ngợi, nhưng nàng cũng cảm thấy cháu gái này tốt.
“Đúng vậy, ta cũng gặp qua nhị công tử nhà Huyện thừa một lần, nghe nói cũng là người tốt, đúng là trai tài gái sắc.” Lư thị cũng khen.
Nhị công tử nhà Huyện thừa thật ra là người tốt, phẩm hạnh đoan chính, tính nết không xấu, tính tình nhẹ nhàng, tiếc nuối chính là thân thể lúc tốt lúc xấu, đây là chuyện mà cả huyện thành đều biết.
Chờ mọi người nói xong, Thẩm Thừa Quang lại tiếp tục nói: “Bởi vì hậu viện cửa hàng trên trấn quá nhỏ, hôm nay ta đặc biệt trở về mời huynh đệ ăn tiệc đính hôn.”
Thẩm Thừa Quang vừa nói ra, cả nhà đều yên tĩnh, đến cả Thẩm lão gia tử cũng dùng ánh mắt không tin nhìn con trai lớn: Ý là ngày Bảo Nhi đính hôn không cần bọn họ tham dự?
Lúc ăn cơm là nam nữ chia bàn, Thẩm Thừa Quang đứng lên, giơ ly nói: “Ngày kia ngày là Bảo Nhi và nhị công tử nhà Huyện thừa đính hôn, theo gia thế thì có thể nói cửa hôn sự này là nhà ta trèo cao.”
“Đại ca nói gì vậy, Cảnh Văn nhà ta là Văn Khúc Tinh chuyển thế, nếu một ngày trúng Trạng Nguyên, làm quan lớn, thì không biết ai trèo đâu.” Thẩm Thừa Tông nói khoác lác.
Nhưng Thẩm Thừa Quang lại thích nghe, con gái hắn được bồi dưỡng từ nhỏ, tướng mạo tài nghệ đều có, nếu không phải cũng đến tuổi gả chồng, hắn còn muốn chờ Văn Nhi trúng cử, lại tìm một cửa hôn sự càng tốt, nhưng bây giờ cũng tạm được, vốn dĩ Lam thị nhờ bà mối hỏi thăm nhị công tử Lê gia, nhưng người ta lại không thèm để ý tới bọn họ. Cũng may, người này cũng không kém, tuy là nhị công tử, lại là con vợ lẽ, nhưng lại không được vợ cả yêu thương nhưng lại được Huyện thừa yêu thương, cái gì con vợ cả có thì hắn cũng có, lại còn nghe nói vị nhị công tử này học hành rất tốt.
“Con trai cưới vợ thấp, con gái gả chồng cao, từ xưa đến nay đều như thế này, hơn nữa, Bảo Nhi nhà ta là một cô nương xinh đẹp, làng trên xóm dưới này ta chưa thấy có ai xuất sắc hơn Bảo Nhi, dáng vẻ này cũng có thể xứng với hoàng tôn quý tộc.” Lý thị cũng vội vàng nịnh nọt, về sau người đại phòng sẽ khác, có thể làm thông gia với Huyện thừa, ở khắp huyện đều có thể hiên ngang, nàng phải lôi kéo quan hệ với đại phòng.
“Nhị bá nương đừng nói bậy, ta thấy Mã công tử rất tốt, hoàng tôn quý tộc cũng không phải để nói chơi.” Thẩm Bảo Nhi đối với cửa hôn sự này cũng không quá vừa lòng, nhưng nương nàng nhờ người trong huyện nói với nhị công tử Lê gia không được, một lần nàng lên phố mua thỏ, định nuôi chơi, nghe thấy người bên cạnh nói đó là nhị công tử nhà Huyện thừa, nàng mới để ý liếc mắt một cái, cảm thấy tướng mạo người này rất được, một thiếu niên tuấn lãng, mới nảy sinh một kế, cố ý ôm con thỏ qua bên người hắn, sau đó buông lỏng tay làm thỏ nhảy ra khỏi ngực nàng, sau đó nàng liền dùng hành động và biểu cảm mà nàng cho là đẹp nhất, tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển hô lên: “A, tiểu bạch thỏ, đừng chạy.”
Quả nhiên hấp dẫn ánh mắt hắn, hắn giúp nàng bắt được con thỏ, khi hắn đưa con thỏ cho nàng, nàng còn cố ý dùng nụ cười đẹp nhất cười với hắn nói cảm tạ, sau đó giả vờ cúi đầu thẹn thùng. Lúc ấy khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của mình còn ngây người thật lâu, nghĩ đến đây Thẩm Bảo Nhi không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta nói thật, Bảo Nhi nhà ta, ta cảm thấy ở cùng với vị công tử nhà nào cũng đều xứng đôi.”
“Cũng vì Bảo Nhi đã đến tuổi gả chồng, nếu không sau này sẽ chọn cho nàng nhà tốt hơn.” Lam thị cũng cảm thấy con gái mình giống tiên nữ, kết hôn với nhị công tử nhà Huyện thừa hơi ủy khuất.
“Bảo Nhi quả thật xinh đẹp, tính tình tốt, lại có tài năng.” Lưu thị khen ngợi, nhưng nàng cũng cảm thấy cháu gái này tốt.
“Đúng vậy, ta cũng gặp qua nhị công tử nhà Huyện thừa một lần, nghe nói cũng là người tốt, đúng là trai tài gái sắc.” Lư thị cũng khen.
Nhị công tử nhà Huyện thừa thật ra là người tốt, phẩm hạnh đoan chính, tính nết không xấu, tính tình nhẹ nhàng, tiếc nuối chính là thân thể lúc tốt lúc xấu, đây là chuyện mà cả huyện thành đều biết.
Chờ mọi người nói xong, Thẩm Thừa Quang lại tiếp tục nói: “Bởi vì hậu viện cửa hàng trên trấn quá nhỏ, hôm nay ta đặc biệt trở về mời huynh đệ ăn tiệc đính hôn.”
Thẩm Thừa Quang vừa nói ra, cả nhà đều yên tĩnh, đến cả Thẩm lão gia tử cũng dùng ánh mắt không tin nhìn con trai lớn: Ý là ngày Bảo Nhi đính hôn không cần bọn họ tham dự?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro