Trên Đường Về Nhà Bị Gây Khó Dễ (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Thẩm Thừa Diệu trở lại, thấy vị trí ban đầu đã biến thành một lão bá đang bán chó con, Lưu thị và mấy đứa nhỏ không biết đi đâu, vì thế hắn quyết định đi Tống Đức đường bán thảo dược trước, sau đó lại trở về tìm các nàng.
Lần này thảo dược không có nhiều như lần trước, nhưng vì đã phơi khô, cho nên bán được một nghìn nột trăm mười sáu văn, trước kia khi nông nhàn hắn ở bên ngoài làm làm công nhật, mệt sống mệ chết, mỗi tháng chỉ là kiếm được ba trăm đến năm trăm văn, quả nhiên tri thức chính là tài phú, hiểu biết nhiều, kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn, sức lao động giá trị ít nhất.
Trong lòng Thẩm Thừa Diệu nghĩ như thế, càng quyết định dù thế nào đi nữa cũng đều phải cho các con đi đọc sách, biết chữ, bây giờ hắn hiểu vì sao cha hắn đều cố chấp nhất định phải nuôi một người đọc sách biết chữ.
Cảnh Duệ thấy Thẩm Thừa Diệu đang đánh xe bò lại đây, vội phất tay, hét lớn: “Cha!”
Thẩm Thừa Diệu dừng xe bò cạnh người Cảnh Duệ, “Nương và đệ đệ muội muội đâu?”
“Nương ở tửu lầu bên trong, cha, chúng ta vào trước lại nói.” Cảnh Duệ chỉ vào Phẩm Vị Hiên tửu lầu lớn nhất trên trấn nói.
Thẩm Thừa Diệu giá xe bò đi vào tửu lầu cửa, bên trong tiểu nhị rất có ánh mắt tiến lên tiếp nhận xe bò, kéo đi hậu viện bảo quản.
“Hiểu Nhi đang nói chuyện hợp tác mở cửa hàng đồ chơi với hai vị công tử lần trước gặp được ở trên núi, nương và đệ đệ đều ở trên lầu.” Cảnh Duệ nói một câu ngắn gọn, dẫn Thẩm Thừa Diệu vào nhã gian lầu hai của tửu lâu, nhẹ nhàng gõ cửa, Tiểu Phúc Tử mở cửa mời hai người đi vào.
Hiểu Nhi nhìn thấy cha mình vào, vội đứng dậy bước sang một bên.
Thẩm Thừa Diệu hành lễ, Thượng Quan Huyền Dật nhẹ nhàng gật đầu, thật ra bọn họ không biết Thượng Quan Huyền Dật có thể gật đầu đáp lễ đã là cho bọn họ mặt mũi, trên đời này người có thể hành lễ với hắn rất nhiều, nhưng có thể để hắn gật đầu đáp lại cũng không được mấy người.
Chính vì như thế cho nên Thẩm Thừa Diệu cũng không cảm thấy hắn vô lễ, toàn thân hắn quý khí bức người, làm người ta cảm thấy hắn không đáp lại cũng không có gì, chắc hẳn là người khí chất cao quý từ trong xương.
Tiểu Phúc Tử rất khó hiểu với hành động của chủ tử với gia đình này.
“Tiền bối, đã lâu không gặp.” Địch Thiệu Duy lại dễ gần hơn, cười chào hỏi Thẩm Thừa Diệu.
“Công tử xưng hô thảo dân tiền bối thảo dân không xứng.” Bị công tử nhà giàu gọi là tiền bối Thẩm Thừa Diệu cảm thấy không được tự nhiên, đây là tư tưởng phong kiến thời cổ đại ăn sâu bén rễ rồi.
“Là không nên gọi là tiền bối, hiện tại chúng ta coi như là quan hệ hợp tác, ta liền xưng hô ngươi một tiếng Thẩm thúc mới đúng. Các ngươi cũng đừng xưng hô công tử, gọi ta Triệu Duy là được.”
Thượng Quan Huyền Dật cố ý tạo mối quan hệ tốt với Hiểu Nhi, cũng gật đầu: “Ta gọi là Thượng Quan Huyền Dật.”
Tuy hai người nói như thế, nhưng bọn họ sao dám gọi tên bọn hắn trực tiếp.
Đã thương lượng tốt chuyện cửa hàng, Thẩm Thừa Diệu cũng đã trở lại, Hiểu Nhi liền hành lễ chuẩn bị cáo từ: “Hai vị công tử, ngày kia ta sẽ đem thiết kế lô đồ chơi đầu tiên và kế hoạch cửa hàng đưa lại đây, hiện tại chúng ta cáo từ trước.”
“Huyền Dật đại ca.”
Hiểu Nhi: “Cái gì?”
“Gọi ta là Huyền Dật đại ca.”
Ngất, Hiểu Nhi cảm thấy bản thân không thể mở miệng gọi như vậy, nghĩ một chút liền nói, “Thượng Quan đại ca.”
Thượng Quan Huyền Dật nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì nữa.
Lần này thảo dược không có nhiều như lần trước, nhưng vì đã phơi khô, cho nên bán được một nghìn nột trăm mười sáu văn, trước kia khi nông nhàn hắn ở bên ngoài làm làm công nhật, mệt sống mệ chết, mỗi tháng chỉ là kiếm được ba trăm đến năm trăm văn, quả nhiên tri thức chính là tài phú, hiểu biết nhiều, kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn, sức lao động giá trị ít nhất.
Trong lòng Thẩm Thừa Diệu nghĩ như thế, càng quyết định dù thế nào đi nữa cũng đều phải cho các con đi đọc sách, biết chữ, bây giờ hắn hiểu vì sao cha hắn đều cố chấp nhất định phải nuôi một người đọc sách biết chữ.
Cảnh Duệ thấy Thẩm Thừa Diệu đang đánh xe bò lại đây, vội phất tay, hét lớn: “Cha!”
Thẩm Thừa Diệu dừng xe bò cạnh người Cảnh Duệ, “Nương và đệ đệ muội muội đâu?”
“Nương ở tửu lầu bên trong, cha, chúng ta vào trước lại nói.” Cảnh Duệ chỉ vào Phẩm Vị Hiên tửu lầu lớn nhất trên trấn nói.
Thẩm Thừa Diệu giá xe bò đi vào tửu lầu cửa, bên trong tiểu nhị rất có ánh mắt tiến lên tiếp nhận xe bò, kéo đi hậu viện bảo quản.
“Hiểu Nhi đang nói chuyện hợp tác mở cửa hàng đồ chơi với hai vị công tử lần trước gặp được ở trên núi, nương và đệ đệ đều ở trên lầu.” Cảnh Duệ nói một câu ngắn gọn, dẫn Thẩm Thừa Diệu vào nhã gian lầu hai của tửu lâu, nhẹ nhàng gõ cửa, Tiểu Phúc Tử mở cửa mời hai người đi vào.
Hiểu Nhi nhìn thấy cha mình vào, vội đứng dậy bước sang một bên.
Thẩm Thừa Diệu hành lễ, Thượng Quan Huyền Dật nhẹ nhàng gật đầu, thật ra bọn họ không biết Thượng Quan Huyền Dật có thể gật đầu đáp lễ đã là cho bọn họ mặt mũi, trên đời này người có thể hành lễ với hắn rất nhiều, nhưng có thể để hắn gật đầu đáp lại cũng không được mấy người.
Chính vì như thế cho nên Thẩm Thừa Diệu cũng không cảm thấy hắn vô lễ, toàn thân hắn quý khí bức người, làm người ta cảm thấy hắn không đáp lại cũng không có gì, chắc hẳn là người khí chất cao quý từ trong xương.
Tiểu Phúc Tử rất khó hiểu với hành động của chủ tử với gia đình này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiền bối, đã lâu không gặp.” Địch Thiệu Duy lại dễ gần hơn, cười chào hỏi Thẩm Thừa Diệu.
“Công tử xưng hô thảo dân tiền bối thảo dân không xứng.” Bị công tử nhà giàu gọi là tiền bối Thẩm Thừa Diệu cảm thấy không được tự nhiên, đây là tư tưởng phong kiến thời cổ đại ăn sâu bén rễ rồi.
“Là không nên gọi là tiền bối, hiện tại chúng ta coi như là quan hệ hợp tác, ta liền xưng hô ngươi một tiếng Thẩm thúc mới đúng. Các ngươi cũng đừng xưng hô công tử, gọi ta Triệu Duy là được.”
Thượng Quan Huyền Dật cố ý tạo mối quan hệ tốt với Hiểu Nhi, cũng gật đầu: “Ta gọi là Thượng Quan Huyền Dật.”
Tuy hai người nói như thế, nhưng bọn họ sao dám gọi tên bọn hắn trực tiếp.
Đã thương lượng tốt chuyện cửa hàng, Thẩm Thừa Diệu cũng đã trở lại, Hiểu Nhi liền hành lễ chuẩn bị cáo từ: “Hai vị công tử, ngày kia ta sẽ đem thiết kế lô đồ chơi đầu tiên và kế hoạch cửa hàng đưa lại đây, hiện tại chúng ta cáo từ trước.”
“Huyền Dật đại ca.”
Hiểu Nhi: “Cái gì?”
“Gọi ta là Huyền Dật đại ca.”
Ngất, Hiểu Nhi cảm thấy bản thân không thể mở miệng gọi như vậy, nghĩ một chút liền nói, “Thượng Quan đại ca.”
Thượng Quan Huyền Dật nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro