Trên Đường Về Nhà Bị Gây Khó Dễ (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Đã gọi một lần, lần thứ hai liền thuận miệng hơn, “Thượng Quan đại ca, Địch đại ca, chúng ta cáo từ trước.”
“Ăn cơm xong lại đi, Tiểu Phúc Tử.”
“Các vị mời đi bên này, nhã gian khác đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.” Tiểu Phúc Tử mở cửa nhã gian, làm động tác mời.
Hiểu Nhi: ……
Người này cũng quá bá đạo, đã quen ra lệnh cho người khác, nhưng nàng lại không phải người hầu hoặc thủ hạ của hắn làm gì cũng phải nghe hắn, nhưng Hiểu Nhi cũng không dám nói ra, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng lại vừa lúc đói bụng.
Mấy người đi tới một nhã gian khác, nhã gian này không bố trí tinh tế như gian vừa nãy, bên trong gian vừa nãy tất cả đồ đều được làm bằng gỗ lê, dùng để tiếp khách, lại có thể dùng để ăn cơm, còn đặt một cái ghế dài dùng để nghỉ ngơi, có bàn và kệ sách, giấy và bút mực, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết, có thể dùng làm thư phòng. Mà gian này chỉ để dùng ăn cơm, trên bàn đã mang lên đồ ăn nóng hổi, thấy một bàn đồ ăn vẫn đang bốc khói, mấy người đều cảm thấy đói bụng.
Tiểu Phúc Tử dẫn mọi người qua đây liền cáo từ: “Thẩm công tử, Thẩm phu nhân, hai vị công tử và tiểu thư mời dùng, có yêu cầu gì, có thể rung chuông gọi người an bài, tiểu nhân cáo lui trước.”
“Làm phiền.” Thẩm Thừa Diệu trả lời.
Nhà bọn họ còn không có thói quen ăn không nói, ngủ không nói, cho nên lúc ăn cơm, Thẩm Thừa Diệu liền hỏi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Hạo kể chuyện rất sinh động. Thẩm Thừa Diệu nghe xong cảm thấy trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt thật lớn làm hắn hôn mê, gần đây chuyện tốt đến nhà hắn rất nhiều, sau đó lại nghĩ tới Lưu thị đã nói với hắn Vân Pháp đại sư có nói được hưởng phúc con cái, làm hắn vừa vui vừa buồn.
“Cha, có tìm được vị nhà thầu kia hay không?” Hiểu Nhi nhớ đến chuyện lúc nãy Thẩm Thừa Diệu đi làm liền hỏi.
“Tìm được, vừa lúc công việc của hắn còn có hai ngày nữa là hoàn thành, ngày kia có thể bắt đầu giúp chúng ta xây nhà, cố gắng xây xong trước năm mới, chúng ta có thể dọn qua nhà mới qua năm mới.”
“Vậy thì sau đó sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm, ngày mai cha mời người dọn dẹp đất hoang chỗ xây nhà đi, lại còn phải mua ngói, xà nhà, đồ dùng gia đình……” Hiểu Nhi nói ra từng cái.
“Chúng ta còn chưa nói cho cha mẹ chuyện chúng ta mua đất xây nhà.” Lưu thị đột nhiên nhớ tới liền nói.
Cả nhà trầm mặc, sau đó tốc độ ăn cơm nhanh hơn, nhanh chân về nhà làm việc.
Ăn cơm xong, Lưu thị cũng cho tiểu muội uống sữa, cả nhà đi ra tửu lầu chuẩn bị đi tiệm vải, bọn họ muốn mua chút vả và vải vụn về làm thú bông. Lưu thị nghe xong liền nói: “Trong thành có bốn tiệm vải, nếu không chúng ta mua hết vải vụn của mấy nhà đi.” Sáng nay nàng thấy dùng vải vụn làm hoa lụa và thú bông chính kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa làm việc may vá cũng không mệt, bây giờ Hiểu Nhi ký khế ước với người khác, càng cần nhiều vải vụn để làm bản mẫu.
Hiểu Nhi nghe xong liền nói: “Vậy cha và nương đánh xe bò tiệm vải ở xa thu mua vải vụn, con và ca ca đệ đệ đến tiệm vải lần trước mua chút vải, cha mẹ thu xong liền đến đó đón chúng ta được không?”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong liền đồng ý, đưa ba huynh muội Hiểu Nhi đến tiệm vải lớn nhất huyện thành, sau đó đánh xe bò cùng Lưu thị ba tiệm vải khác.
“Ăn cơm xong lại đi, Tiểu Phúc Tử.”
“Các vị mời đi bên này, nhã gian khác đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.” Tiểu Phúc Tử mở cửa nhã gian, làm động tác mời.
Hiểu Nhi: ……
Người này cũng quá bá đạo, đã quen ra lệnh cho người khác, nhưng nàng lại không phải người hầu hoặc thủ hạ của hắn làm gì cũng phải nghe hắn, nhưng Hiểu Nhi cũng không dám nói ra, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng lại vừa lúc đói bụng.
Mấy người đi tới một nhã gian khác, nhã gian này không bố trí tinh tế như gian vừa nãy, bên trong gian vừa nãy tất cả đồ đều được làm bằng gỗ lê, dùng để tiếp khách, lại có thể dùng để ăn cơm, còn đặt một cái ghế dài dùng để nghỉ ngơi, có bàn và kệ sách, giấy và bút mực, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết, có thể dùng làm thư phòng. Mà gian này chỉ để dùng ăn cơm, trên bàn đã mang lên đồ ăn nóng hổi, thấy một bàn đồ ăn vẫn đang bốc khói, mấy người đều cảm thấy đói bụng.
Tiểu Phúc Tử dẫn mọi người qua đây liền cáo từ: “Thẩm công tử, Thẩm phu nhân, hai vị công tử và tiểu thư mời dùng, có yêu cầu gì, có thể rung chuông gọi người an bài, tiểu nhân cáo lui trước.”
“Làm phiền.” Thẩm Thừa Diệu trả lời.
Nhà bọn họ còn không có thói quen ăn không nói, ngủ không nói, cho nên lúc ăn cơm, Thẩm Thừa Diệu liền hỏi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Hạo kể chuyện rất sinh động. Thẩm Thừa Diệu nghe xong cảm thấy trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt thật lớn làm hắn hôn mê, gần đây chuyện tốt đến nhà hắn rất nhiều, sau đó lại nghĩ tới Lưu thị đã nói với hắn Vân Pháp đại sư có nói được hưởng phúc con cái, làm hắn vừa vui vừa buồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha, có tìm được vị nhà thầu kia hay không?” Hiểu Nhi nhớ đến chuyện lúc nãy Thẩm Thừa Diệu đi làm liền hỏi.
“Tìm được, vừa lúc công việc của hắn còn có hai ngày nữa là hoàn thành, ngày kia có thể bắt đầu giúp chúng ta xây nhà, cố gắng xây xong trước năm mới, chúng ta có thể dọn qua nhà mới qua năm mới.”
“Vậy thì sau đó sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm, ngày mai cha mời người dọn dẹp đất hoang chỗ xây nhà đi, lại còn phải mua ngói, xà nhà, đồ dùng gia đình……” Hiểu Nhi nói ra từng cái.
“Chúng ta còn chưa nói cho cha mẹ chuyện chúng ta mua đất xây nhà.” Lưu thị đột nhiên nhớ tới liền nói.
Cả nhà trầm mặc, sau đó tốc độ ăn cơm nhanh hơn, nhanh chân về nhà làm việc.
Ăn cơm xong, Lưu thị cũng cho tiểu muội uống sữa, cả nhà đi ra tửu lầu chuẩn bị đi tiệm vải, bọn họ muốn mua chút vả và vải vụn về làm thú bông. Lưu thị nghe xong liền nói: “Trong thành có bốn tiệm vải, nếu không chúng ta mua hết vải vụn của mấy nhà đi.” Sáng nay nàng thấy dùng vải vụn làm hoa lụa và thú bông chính kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa làm việc may vá cũng không mệt, bây giờ Hiểu Nhi ký khế ước với người khác, càng cần nhiều vải vụn để làm bản mẫu.
Hiểu Nhi nghe xong liền nói: “Vậy cha và nương đánh xe bò tiệm vải ở xa thu mua vải vụn, con và ca ca đệ đệ đến tiệm vải lần trước mua chút vải, cha mẹ thu xong liền đến đó đón chúng ta được không?”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong liền đồng ý, đưa ba huynh muội Hiểu Nhi đến tiệm vải lớn nhất huyện thành, sau đó đánh xe bò cùng Lưu thị ba tiệm vải khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro