Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu
Điềm Điềm, Thứ...
2024-11-29 16:20:56
Đến khi gần xong phần sau, Dương thị và Phương thị đã hái gần hết hạt dẻ, cũng chạy đến giúp một tay. Cả nhóm bận rộn đến gần trưa, dưới đất đã chất đầy khoảng hơn mười rễ sắn dây lớn nhỏ.
Những người trong nhóm Tống Lão Căn ai nấy đều thấm mệt. Đào bới cũng đã khá đủ, ông đứng lên, nói với mọi người:
“Chúng ta về trước đã, rễ cây này để chiều đào tiếp.”
Rốt cuộc đây là thứ gì, cứ về nhà rồi hẵng tính. Giờ mọi người đều đã đói bụng.
Mọi người gật đầu đồng ý. Người lớn còn có thể chịu đói nhưng lũ trẻ thì không thể.
Cả nhà Tống Lão Căn mang theo hạt dẻ và sắn dây quay về.
Chiếc gùi trên lưng cao đến nửa người, rễ sắn dây trong đó còn cao hơn cả miệng gùi. Tống Lão Căn cẩn thận lấy một lớp cỏ khô dày phủ lên trên, tránh để người trong làng tò mò.
---
May mà cả nhà về đến nhà vào buổi trưa, lúc này người trong làng hầu như đều đang ở nhà nấu cơm. Nhà họ Tống lại nằm ở mé xa, gần chân núi, đường về khá vắng vẻ. Có một vài người đi ngang qua, nhưng họ cũng vội vã về nhà vì bụng đói cồn cào nên chẳng ai chú ý đến gùi hàng của nhà họ Tống.
Về đến nơi, Dương thị lập tức đi vào bếp chuẩn bị cơm nước.
Tống Lão Căn và mọi người đem hạt dẻ cùng rễ sắn dây trong gùi ra đặt xuống đất.
“Điềm Điềm, thứ này là gì thế?”
Tống Lão Căn nhìn những thứ to lớn, vỏ ngoài xù xì, thô ráp, đầy hố lõm nằm lăn lóc trên đất, trong mắt toàn là vẻ nghi hoặc.
Thứ này không giống củ mài.
Mắt Tống Điềm Điềm tròn xoe, đáp lời ông:
“Ông nội, chẳng phải lần trước cháu theo tam thúc lên huyện hay sao? Lúc nhị ca dẫn cháu đi chơi, cháu đi ngang qua một tiệm thuốc, thấy có người bán thứ này. Họ gọi nó là ‘sắn dây’, trông giống hệt thứ này. Vì tò mò nên cháu đã hỏi chuyện người bán, họ rất nhiệt tình, liền nói cho cháu biết đây là thứ gì, mọc ở đâu, hình dáng ra sao. Cháu nghe rồi liền nhớ kỹ.
Hôm nay lên núi hái hạt dẻ, cháu tình cờ nhìn thấy thứ này, cảm thấy rất giống với lời người kia miêu tả, nên mới đào thử xem có phải là thứ mà họ bán cho tiệm thuốc không. Giờ nhìn kỹ, cháu khẳng định đây chính là sắn dây. Thứ này có thể bán cho tiệm thuốc đó, ông nội!”
Gương mặt nhỏ của Tống Điềm Điềm đầy vẻ nghiêm túc, không hề có chút dấu hiệu nào của sự nói dối.
Tất nhiên, những lời này là do nàng bịa ra. Cái người bán sắn dây kia là ai thì chẳng ai có thể kiểm chứng được. Dù gì mấy hôm trước nàng cũng đã lên huyện, lại còn theo nhị ca đi dạo. Mà Nhị ca thì lúc đó còn mải xem gà chọi, làm sao nhớ được những chuyện này.
Những người trong nhóm Tống Lão Căn ai nấy đều thấm mệt. Đào bới cũng đã khá đủ, ông đứng lên, nói với mọi người:
“Chúng ta về trước đã, rễ cây này để chiều đào tiếp.”
Rốt cuộc đây là thứ gì, cứ về nhà rồi hẵng tính. Giờ mọi người đều đã đói bụng.
Mọi người gật đầu đồng ý. Người lớn còn có thể chịu đói nhưng lũ trẻ thì không thể.
Cả nhà Tống Lão Căn mang theo hạt dẻ và sắn dây quay về.
Chiếc gùi trên lưng cao đến nửa người, rễ sắn dây trong đó còn cao hơn cả miệng gùi. Tống Lão Căn cẩn thận lấy một lớp cỏ khô dày phủ lên trên, tránh để người trong làng tò mò.
---
May mà cả nhà về đến nhà vào buổi trưa, lúc này người trong làng hầu như đều đang ở nhà nấu cơm. Nhà họ Tống lại nằm ở mé xa, gần chân núi, đường về khá vắng vẻ. Có một vài người đi ngang qua, nhưng họ cũng vội vã về nhà vì bụng đói cồn cào nên chẳng ai chú ý đến gùi hàng của nhà họ Tống.
Về đến nơi, Dương thị lập tức đi vào bếp chuẩn bị cơm nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Lão Căn và mọi người đem hạt dẻ cùng rễ sắn dây trong gùi ra đặt xuống đất.
“Điềm Điềm, thứ này là gì thế?”
Tống Lão Căn nhìn những thứ to lớn, vỏ ngoài xù xì, thô ráp, đầy hố lõm nằm lăn lóc trên đất, trong mắt toàn là vẻ nghi hoặc.
Thứ này không giống củ mài.
Mắt Tống Điềm Điềm tròn xoe, đáp lời ông:
“Ông nội, chẳng phải lần trước cháu theo tam thúc lên huyện hay sao? Lúc nhị ca dẫn cháu đi chơi, cháu đi ngang qua một tiệm thuốc, thấy có người bán thứ này. Họ gọi nó là ‘sắn dây’, trông giống hệt thứ này. Vì tò mò nên cháu đã hỏi chuyện người bán, họ rất nhiệt tình, liền nói cho cháu biết đây là thứ gì, mọc ở đâu, hình dáng ra sao. Cháu nghe rồi liền nhớ kỹ.
Hôm nay lên núi hái hạt dẻ, cháu tình cờ nhìn thấy thứ này, cảm thấy rất giống với lời người kia miêu tả, nên mới đào thử xem có phải là thứ mà họ bán cho tiệm thuốc không. Giờ nhìn kỹ, cháu khẳng định đây chính là sắn dây. Thứ này có thể bán cho tiệm thuốc đó, ông nội!”
Gương mặt nhỏ của Tống Điềm Điềm đầy vẻ nghiêm túc, không hề có chút dấu hiệu nào của sự nói dối.
Tất nhiên, những lời này là do nàng bịa ra. Cái người bán sắn dây kia là ai thì chẳng ai có thể kiểm chứng được. Dù gì mấy hôm trước nàng cũng đã lên huyện, lại còn theo nhị ca đi dạo. Mà Nhị ca thì lúc đó còn mải xem gà chọi, làm sao nhớ được những chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro