Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu
Thứ Bán Được Ti...
2024-11-29 16:20:56
Thứ to như vậy bám chặt trong đất, bọn họ vất vả nãy giờ mà mới đào được một phần nhỏ.
“Nhị Bảo, Tam Bảo, Điềm Điềm, các cháu đang làm gì thế?”
Tống Lão Căn đang hái hạt dẻ cách đó không xa, thấy mấy đứa nhỏ túm tụm với nhau liền dừng tay hỏi.
Từ nãy giờ ông vẫn để ý Tống Điềm Điềm, phần vì lo lắng cho cháu gái nhỏ nhất nhà.
“Ông nội, trong đất có thứ gì ăn được, bọn cháu đang đào nó lên.” Nhị Bảo phấn khích nói, gương mặt lấm lem nhưng ánh lên vẻ hào hứng.
“Ông nội, thứ trong đất to lắm, rất to!” Tam Bảo cũng sáng mắt.
Nghe vậy, trong lòng Tống Lão Căn thoáng động, ông tiến lại gần xem xét. Chỉ thấy trong đất hiện ra một vật gì đó lớn, cắm sâu vào đất, trông có phần giống củ mài, nhưng to hơn củ mài rất nhiều, hình dáng cũng khác biệt.
“Cái này là gì? Là củ mài sao?” Tống Lão Căn thắc mắc.
Thỉnh thoảng trên núi cũng có người đào được củ mài, nhưng thường thì không nhiều.
Tất nhiên là Tống Điềm Điềm không nói đây là sắn dây. Nàng chỉ ngọt ngào trả lời bằng giọng non nớt:
“Ông nội, cháu cũng không biết nó là gì. Nhưng lúc trước khi cháu lên trấn, đi ngang qua tiệm thuốc, cháu thấy người ta bán thứ này. Cháu nghĩ đây có thể là thứ bán được tiền.”
“Thứ bán được tiền à?” Tống Lão Căn ngạc nhiên. “Không phải là củ mài sao?”
Tống Điềm Điềm chớp đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc nói:
“Ông nội, chúng ta cứ đào lên xem thử. Đào lên rồi sẽ biết nó có phải củ mài hay không. Nhưng cháu chắc chắn thứ này có thể bán được tiền.”
Bán được tiền!
Nghe đến đây, trong lòng Tống Lão Căn liền khẽ động. Từ nhỏ, cháu gái ông đã thông minh lanh lợi, con bé nói đây là thứ có thể bán lấy tiền… có khi thật sự bán được tiền cũng nên.
Dù thế nào đi nữa, cứ đào lên trước đã rồi tính sau.
Tống Lão Căn lập tức gọi Tống Thế Phúc và Tiền thị đến giúp, để lại Dương thị và Phương thị tiếp tục hái hạt dẻ. Hai nhóm người chia nhau làm việc: một nhóm hái hạt dẻ, một nhóm đào sắn dây.
Tống Thế Phúc và Tiền thị nghe nói thứ này có thể bán được tiền, lại là lời của con gái mình nói, liền càng thêm hăng hái, sức lực bỏ ra cũng gấp bội.
May mắn là Tống Điềm Điềm luôn được cưng chiều trong nhà, lời nàng nói ai cũng tin tưởng và ủng hộ.
Có sự giúp sức của Tống Lão Căn, Tống Thế Phúc và Tiền thị, từng rễ sắn dây to bằng bắp đùi dần dần được đào lên khỏi mặt đất. Một số rễ cắm rất sâu, để đào toàn bộ lên quả thực tốn không ít sức lực. Cũng có những đoạn rễ bị đào đứt, tạm thời được để gọn sang bên.
“Nhị Bảo, Tam Bảo, Điềm Điềm, các cháu đang làm gì thế?”
Tống Lão Căn đang hái hạt dẻ cách đó không xa, thấy mấy đứa nhỏ túm tụm với nhau liền dừng tay hỏi.
Từ nãy giờ ông vẫn để ý Tống Điềm Điềm, phần vì lo lắng cho cháu gái nhỏ nhất nhà.
“Ông nội, trong đất có thứ gì ăn được, bọn cháu đang đào nó lên.” Nhị Bảo phấn khích nói, gương mặt lấm lem nhưng ánh lên vẻ hào hứng.
“Ông nội, thứ trong đất to lắm, rất to!” Tam Bảo cũng sáng mắt.
Nghe vậy, trong lòng Tống Lão Căn thoáng động, ông tiến lại gần xem xét. Chỉ thấy trong đất hiện ra một vật gì đó lớn, cắm sâu vào đất, trông có phần giống củ mài, nhưng to hơn củ mài rất nhiều, hình dáng cũng khác biệt.
“Cái này là gì? Là củ mài sao?” Tống Lão Căn thắc mắc.
Thỉnh thoảng trên núi cũng có người đào được củ mài, nhưng thường thì không nhiều.
Tất nhiên là Tống Điềm Điềm không nói đây là sắn dây. Nàng chỉ ngọt ngào trả lời bằng giọng non nớt:
“Ông nội, cháu cũng không biết nó là gì. Nhưng lúc trước khi cháu lên trấn, đi ngang qua tiệm thuốc, cháu thấy người ta bán thứ này. Cháu nghĩ đây có thể là thứ bán được tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thứ bán được tiền à?” Tống Lão Căn ngạc nhiên. “Không phải là củ mài sao?”
Tống Điềm Điềm chớp đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc nói:
“Ông nội, chúng ta cứ đào lên xem thử. Đào lên rồi sẽ biết nó có phải củ mài hay không. Nhưng cháu chắc chắn thứ này có thể bán được tiền.”
Bán được tiền!
Nghe đến đây, trong lòng Tống Lão Căn liền khẽ động. Từ nhỏ, cháu gái ông đã thông minh lanh lợi, con bé nói đây là thứ có thể bán lấy tiền… có khi thật sự bán được tiền cũng nên.
Dù thế nào đi nữa, cứ đào lên trước đã rồi tính sau.
Tống Lão Căn lập tức gọi Tống Thế Phúc và Tiền thị đến giúp, để lại Dương thị và Phương thị tiếp tục hái hạt dẻ. Hai nhóm người chia nhau làm việc: một nhóm hái hạt dẻ, một nhóm đào sắn dây.
Tống Thế Phúc và Tiền thị nghe nói thứ này có thể bán được tiền, lại là lời của con gái mình nói, liền càng thêm hăng hái, sức lực bỏ ra cũng gấp bội.
May mắn là Tống Điềm Điềm luôn được cưng chiều trong nhà, lời nàng nói ai cũng tin tưởng và ủng hộ.
Có sự giúp sức của Tống Lão Căn, Tống Thế Phúc và Tiền thị, từng rễ sắn dây to bằng bắp đùi dần dần được đào lên khỏi mặt đất. Một số rễ cắm rất sâu, để đào toàn bộ lên quả thực tốn không ít sức lực. Cũng có những đoạn rễ bị đào đứt, tạm thời được để gọn sang bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro