Nông Nữ Mang Theo Không Gian Làm Giàu
Tới Sau Núi
2024-11-29 16:20:56
Vì là trường huyện nên rất nhiều học sinh đều ở nội trú. Tuy rằng làng Tống Gia cách huyện không xa, nhưng bữa trưa họ vẫn ăn tại trường.
Lần này, tam thẩm Tiểu Dương thị cũng đi cùng tam thúc, bởi vì phải bán bánh kẹp tay lẫn bánh nướng. Tam thúc sợ một mình sẽ không lo xuể, người nhà cũng cảm thấy như vậy nên đã để tam thẩm đi theo giúp một tay.
Khi Tống Điềm Điềm thức dậy, mấy đứa trẻ con trong nhà đã náo nức muốn đi lên núi sau để hái hạt dẻ.
Lần này không chỉ có bọn trẻ mà cả Tống Lão Căn, Dương thị, Tống Thế Phúc, Tiền thị và Phương thị cũng đều đi theo.
Thời cổ đại nghèo khó, rất nhiều người đều phải nhịn đói mà vượt qua mùa đông. Vì thế, hạt dẻ cũng được xem là một loại lương thực.
Những nông hộ nhìn thấy hạt dẻ đều vui mừng khôn xiết, đây là thứ có thể thay thế lương thực, giúp họ bớt đi cái đói trong mùa đông.
Tống Lão Căn lo rằng mùa đông năm nay vẫn phải uống cháo loãng, nên khi biết núi sau có hạt dẻ liền nhanh chóng dẫn người nhà lên hái trước khi những người trong làng phát hiện ra.
Cả nhà họ Tống cùng nhau lên núi sau.
Núi sau là một khu rừng rậm rạp, kéo dài đến rìa núi sâu, thường rất ít người qua lại. Đây cũng chính là lý do mà nhiều người trong làng không phát hiện ra có hạt dẻ ở đó.
Tống Điềm Điềm dẫn Tống Lão Căn đến chỗ có hạt dẻ.
Những cây hạt dẻ ở đây không lớn lắm, có cây chỉ như bụi rậm nhỏ, có cây thì cao hơn người lớn một chút. Chúng mọc lưa thưa giữa đám bụi cây trên núi, số lượng lại không ít.
Tống Lão Căn nhìn thấy trước mắt là cả một khu đầy cây hạt dẻ, ánh mắt không khỏi sáng rực. Nhiều hạt dẻ thế này, có thể thay thế không ít lương thực đấy.
Cả nhà liền vội vàng bắt tay vào hái.
Tống Điềm Điềm và mấy đứa trẻ khác còn nhỏ, thân hình thấp bé nên chịu trách nhiệm hái những cây thấp.
Bọn trẻ vừa hái vừa chơi, riêng Tống Điềm Điềm thì không hái. Nàng có Hệ thống bách khoa, nhận ra trong núi này còn không ít dược liệu, vì vậy đi quanh để nhận diện.
Đây là lần thứ hai nàng lên núi sau kể từ khi đến thế giới này. Lần đầu tiên là ngày hôm qua. Vì nàng còn nhỏ, gia đình lại cưng chiều, nên không ai cho phép nàng chạy lung tung.
Lần này nhờ có người lớn đi hái hạt dẻ mà cuối cùng nàng cũng có thể vừa chơi vừa quan sát các loại dược liệu.
“Phía trước là sắn dây!” Hệ thống bách khoa hô lên trong đầu nàng.
Lần này, tam thẩm Tiểu Dương thị cũng đi cùng tam thúc, bởi vì phải bán bánh kẹp tay lẫn bánh nướng. Tam thúc sợ một mình sẽ không lo xuể, người nhà cũng cảm thấy như vậy nên đã để tam thẩm đi theo giúp một tay.
Khi Tống Điềm Điềm thức dậy, mấy đứa trẻ con trong nhà đã náo nức muốn đi lên núi sau để hái hạt dẻ.
Lần này không chỉ có bọn trẻ mà cả Tống Lão Căn, Dương thị, Tống Thế Phúc, Tiền thị và Phương thị cũng đều đi theo.
Thời cổ đại nghèo khó, rất nhiều người đều phải nhịn đói mà vượt qua mùa đông. Vì thế, hạt dẻ cũng được xem là một loại lương thực.
Những nông hộ nhìn thấy hạt dẻ đều vui mừng khôn xiết, đây là thứ có thể thay thế lương thực, giúp họ bớt đi cái đói trong mùa đông.
Tống Lão Căn lo rằng mùa đông năm nay vẫn phải uống cháo loãng, nên khi biết núi sau có hạt dẻ liền nhanh chóng dẫn người nhà lên hái trước khi những người trong làng phát hiện ra.
Cả nhà họ Tống cùng nhau lên núi sau.
Núi sau là một khu rừng rậm rạp, kéo dài đến rìa núi sâu, thường rất ít người qua lại. Đây cũng chính là lý do mà nhiều người trong làng không phát hiện ra có hạt dẻ ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Điềm Điềm dẫn Tống Lão Căn đến chỗ có hạt dẻ.
Những cây hạt dẻ ở đây không lớn lắm, có cây chỉ như bụi rậm nhỏ, có cây thì cao hơn người lớn một chút. Chúng mọc lưa thưa giữa đám bụi cây trên núi, số lượng lại không ít.
Tống Lão Căn nhìn thấy trước mắt là cả một khu đầy cây hạt dẻ, ánh mắt không khỏi sáng rực. Nhiều hạt dẻ thế này, có thể thay thế không ít lương thực đấy.
Cả nhà liền vội vàng bắt tay vào hái.
Tống Điềm Điềm và mấy đứa trẻ khác còn nhỏ, thân hình thấp bé nên chịu trách nhiệm hái những cây thấp.
Bọn trẻ vừa hái vừa chơi, riêng Tống Điềm Điềm thì không hái. Nàng có Hệ thống bách khoa, nhận ra trong núi này còn không ít dược liệu, vì vậy đi quanh để nhận diện.
Đây là lần thứ hai nàng lên núi sau kể từ khi đến thế giới này. Lần đầu tiên là ngày hôm qua. Vì nàng còn nhỏ, gia đình lại cưng chiều, nên không ai cho phép nàng chạy lung tung.
Lần này nhờ có người lớn đi hái hạt dẻ mà cuối cùng nàng cũng có thể vừa chơi vừa quan sát các loại dược liệu.
“Phía trước là sắn dây!” Hệ thống bách khoa hô lên trong đầu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro