Chương 11
Giả Diện Đích Thịnh Yến
2024-11-20 21:20:39
Ở nhà qua lại hai ngày, Lư Kiều Nguyệt mới tính chân chính tiếp thu sự thực mình trọng sinh trở về.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, cho dù là cha ruột mẹ ruột nàng cũng không dám nói, chỉ có thể chôn giấu sâu trong đáy lòng, dự định cứ giấu như vậy cả đời.
Mỗi khi ngồi một mình, Lư Kiều Nguyệt luôn không nhịn được nghĩ, sao mình lại có kì ngộ như thế, đại thể là ông trời thương hại nàng cảnh ngộ đời trước thê thảm. Kỳ thực sau khi đã chết một lần, Lư Kiều Nguyệt không thèm để ý mình làm sao, nàng để ý là người nhà. Chỉ cần người nhà có thể tốt, cho dù để nàng chết vài lần nàng cũng cam nguyện, đây là tâm niệm duy nhất đời trước trước khi chết của Lư Kiều Nguyệt.
Cũng bởi vậy nàng muốn đẩy đi cửa hôn sự với Đỗ gia lửa sém Lưng mày này, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Đỗ Liêm nữa, nhưng đi ngăn cản thế nào, nàng hiện tại chưa có cách hay.
Nàng biết việc này không phải một ngày hai ngày có thể có kết luận, coi như cha mẹ nàng đồng ý, còn phải qua cửa ải ông bà nội nữa.
Cho nên nàng còn có thời gian nghĩ sách lược vẹn toàn đi ngăn cản chuyện này.
Không phải Lư Kiều Nguyệt bị người mưu hại còn muốn người, mà là nàng hết sức rõ ràng cha mẹ coi trọng Đỗ Liêm thế nào. Trong đó còn liên lụy đến Đại bá mẫu, cha và mẹ đối với Đại bá mẫu mặc dù không coi trọng trưởng tẩu như mẹ, nhưng bởi vì liên quan tới đại bá, nên cực kỳ tôn trọng Đại bá mẫu.
Bởi vì liên quan tới Đại bá mẫu, người Lư gia cũng như là nhìn Đỗ Liêm lớn lên, hầu như là coi hắn như con cháu nhà mình tới xem, đánh giá hắn cực cao. Đổi lại nhà người khác đưa ra yêu cầu quá cách như vậy, sớm đã bị cha mẹ nàng đánh ra, nhưng đó là Đỗ Liêm, cha mẹ nàng chỉ có một chút tức giận, thậm chí có dấu hiệu đồng ý.
Nhất là những chuyện kia còn chưa xảy ra, nàng căn bản không có bất luận lý do gì đi ngăn, đi thuyết phục người nhà không kết thân với Đỗ gia.
Lẽ nào nàng đi nói với cha mẹ rằng sau này Đỗ Liêm sẽ là một phụ lòng hán, Đỗ quả phụ không phải là kẻ tốt lành gì, cả nhà Đỗ gia coi nàng và nhà nhà mình là cây rụng tiền, mà tất cả chỉ vì tiếp tục cung cấp Đỗ Liêm học bài thi khoa cử? Một ngày chờ bọn họ được thế, sẽ đối xử với nhà mình như giày rách?
Sợ rằng đến lúc đó cha mẹ nàng lại cho rằng nàng bị điên!
Lư Kiều Nguyệt cười khổ, ngây người một lúc lâu, mới đẩy cửa ra đi lên phòng bên kia.
Lúc này đang là sáng sớm, ngày mới tảng sáng, sáng sớm đám sương còn chưa tán đi, trong không khí mang theo ướt át thấm nhập lòng người. Trong viện Lư gia rất an tĩnh, mọi người tựa hồ còn chưa thức dậy.
Lư Kiều Nguyệt sau khi tỉnh lại phát hiện cha mẹ không ở trong phòng, lúc này mới nhớ tới hôm nay tới phiên nhị phòng làm cơm, cho nên nàng dự định đi phòng bếp hỗ trợ Mai thị.
Gian nhà của nhị phòng ở sau chính phòng, nếu muốn đi tới phòng bếp phải vòng qua chính phòng, đi qua tây sương phòng mới đến. Lúc đi qua tây sương, Lư Kiều Hạnh tam phòng cũng đã thức dậy, đang đứng ở trước cửa tam phòng rửa mặt.
Thấy Lư Kiều Nguyệt dậy sớm như vậy, Lư Kiều Hạnh hơi giật mình. Nhưng đây cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, ngay sau đó nàng ta đưa ánh mắt bất thiện nhìn Lư Kiều Nguyệt.
Lư Kiều Hạnh là trưởng nữ tam phòng, nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt một tuổi, nàng và Lư Kiều Nguyệt là đường tỷ muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ của hai người không tốt.
Cái này phải quy tội đãi ngộ đặc thù của Lư Kiều Nguyệt ở nhị phòng Lư gia.
Lư Kiều Nguyệt đương niên là bị sinh non, khi còn bé thân thể ốm yếu, cho nên từ nhỏ được cha mẹ thương yêu. Không chỉ Lư Minh Hải và Mai thị thương yêu nàng, mấy nam đinh nhị phòng cũng hầu như phủng Lư Kiều Nguyệt ở lòng bàn tay. Ba huynh đệ Lư Nghiễm Nghĩa từ nhỏ đã được dẫn dắt, sau này phải che chở muội muội (tỷ tỷ), phải đối xử tốt với nàng. Ngay cả Ngũ Lang mới chỉ có bảy tuổi, ở bên ngoài có được cái gì ăn ngon chơi hay, người thứ nhất nghĩ tới là tỷ tỷ.
Địa vị Lư Kiều Nguyệt ở chi thứ hai là chúng tinh phủng nguyệt!!
Mà cùng so sánh với, đãi ngộ của Lư Kiều Hạnh ở tam phòng chính là cách biệt một trời.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, cho dù là cha ruột mẹ ruột nàng cũng không dám nói, chỉ có thể chôn giấu sâu trong đáy lòng, dự định cứ giấu như vậy cả đời.
Mỗi khi ngồi một mình, Lư Kiều Nguyệt luôn không nhịn được nghĩ, sao mình lại có kì ngộ như thế, đại thể là ông trời thương hại nàng cảnh ngộ đời trước thê thảm. Kỳ thực sau khi đã chết một lần, Lư Kiều Nguyệt không thèm để ý mình làm sao, nàng để ý là người nhà. Chỉ cần người nhà có thể tốt, cho dù để nàng chết vài lần nàng cũng cam nguyện, đây là tâm niệm duy nhất đời trước trước khi chết của Lư Kiều Nguyệt.
Cũng bởi vậy nàng muốn đẩy đi cửa hôn sự với Đỗ gia lửa sém Lưng mày này, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Đỗ Liêm nữa, nhưng đi ngăn cản thế nào, nàng hiện tại chưa có cách hay.
Nàng biết việc này không phải một ngày hai ngày có thể có kết luận, coi như cha mẹ nàng đồng ý, còn phải qua cửa ải ông bà nội nữa.
Cho nên nàng còn có thời gian nghĩ sách lược vẹn toàn đi ngăn cản chuyện này.
Không phải Lư Kiều Nguyệt bị người mưu hại còn muốn người, mà là nàng hết sức rõ ràng cha mẹ coi trọng Đỗ Liêm thế nào. Trong đó còn liên lụy đến Đại bá mẫu, cha và mẹ đối với Đại bá mẫu mặc dù không coi trọng trưởng tẩu như mẹ, nhưng bởi vì liên quan tới đại bá, nên cực kỳ tôn trọng Đại bá mẫu.
Bởi vì liên quan tới Đại bá mẫu, người Lư gia cũng như là nhìn Đỗ Liêm lớn lên, hầu như là coi hắn như con cháu nhà mình tới xem, đánh giá hắn cực cao. Đổi lại nhà người khác đưa ra yêu cầu quá cách như vậy, sớm đã bị cha mẹ nàng đánh ra, nhưng đó là Đỗ Liêm, cha mẹ nàng chỉ có một chút tức giận, thậm chí có dấu hiệu đồng ý.
Nhất là những chuyện kia còn chưa xảy ra, nàng căn bản không có bất luận lý do gì đi ngăn, đi thuyết phục người nhà không kết thân với Đỗ gia.
Lẽ nào nàng đi nói với cha mẹ rằng sau này Đỗ Liêm sẽ là một phụ lòng hán, Đỗ quả phụ không phải là kẻ tốt lành gì, cả nhà Đỗ gia coi nàng và nhà nhà mình là cây rụng tiền, mà tất cả chỉ vì tiếp tục cung cấp Đỗ Liêm học bài thi khoa cử? Một ngày chờ bọn họ được thế, sẽ đối xử với nhà mình như giày rách?
Sợ rằng đến lúc đó cha mẹ nàng lại cho rằng nàng bị điên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lư Kiều Nguyệt cười khổ, ngây người một lúc lâu, mới đẩy cửa ra đi lên phòng bên kia.
Lúc này đang là sáng sớm, ngày mới tảng sáng, sáng sớm đám sương còn chưa tán đi, trong không khí mang theo ướt át thấm nhập lòng người. Trong viện Lư gia rất an tĩnh, mọi người tựa hồ còn chưa thức dậy.
Lư Kiều Nguyệt sau khi tỉnh lại phát hiện cha mẹ không ở trong phòng, lúc này mới nhớ tới hôm nay tới phiên nhị phòng làm cơm, cho nên nàng dự định đi phòng bếp hỗ trợ Mai thị.
Gian nhà của nhị phòng ở sau chính phòng, nếu muốn đi tới phòng bếp phải vòng qua chính phòng, đi qua tây sương phòng mới đến. Lúc đi qua tây sương, Lư Kiều Hạnh tam phòng cũng đã thức dậy, đang đứng ở trước cửa tam phòng rửa mặt.
Thấy Lư Kiều Nguyệt dậy sớm như vậy, Lư Kiều Hạnh hơi giật mình. Nhưng đây cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, ngay sau đó nàng ta đưa ánh mắt bất thiện nhìn Lư Kiều Nguyệt.
Lư Kiều Hạnh là trưởng nữ tam phòng, nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt một tuổi, nàng và Lư Kiều Nguyệt là đường tỷ muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ của hai người không tốt.
Cái này phải quy tội đãi ngộ đặc thù của Lư Kiều Nguyệt ở nhị phòng Lư gia.
Lư Kiều Nguyệt đương niên là bị sinh non, khi còn bé thân thể ốm yếu, cho nên từ nhỏ được cha mẹ thương yêu. Không chỉ Lư Minh Hải và Mai thị thương yêu nàng, mấy nam đinh nhị phòng cũng hầu như phủng Lư Kiều Nguyệt ở lòng bàn tay. Ba huynh đệ Lư Nghiễm Nghĩa từ nhỏ đã được dẫn dắt, sau này phải che chở muội muội (tỷ tỷ), phải đối xử tốt với nàng. Ngay cả Ngũ Lang mới chỉ có bảy tuổi, ở bên ngoài có được cái gì ăn ngon chơi hay, người thứ nhất nghĩ tới là tỷ tỷ.
Địa vị Lư Kiều Nguyệt ở chi thứ hai là chúng tinh phủng nguyệt!!
Mà cùng so sánh với, đãi ngộ của Lư Kiều Hạnh ở tam phòng chính là cách biệt một trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro