Chương 12
Giả Diện Đích Thịnh Yến
2024-11-20 21:20:39
Nhắc tới cảnh ngộ Lư Kiều Hạnh, nói có chút xa.
Mẹ ruột Lư Kiều Hạnh Kiều thị trước đây gả vào Lư gia, mãi không mang thai. Uống đủ các loại phương thuốc cổ truyền mới có thai, vậy mà là một nữ nhi, nữ nhi này chính là Lư Kiều Hạnh.
Lúc đó Kiều thị tâm tình thất vọng có thể tưởng tượng được.
Chuyện cách ba năm bà ta thật vất vả mới lại có thai lần nữa, bà ta vốn tưởng rằng cái thai này có thể sinh nhi tử, tục ngữ không phải nói nở hoa sau mới kết trái sao, vậy mà lại là một nữ nhi, lần này chính là Lư Kiều Nga muội muội ruột của Lư Kiều Hạnh.
Lần này Kiều thị không trấn định nổi nữa, nhóm trục lý (chị em dâu) có không ít con trai, duy chỉ có bà ta sinh liên tiếp hai nữ nhi. Làm áp lực trong lòng bà ta lớn vô cùng, thường thường hay nghe bên ngoài nói, cũng có thể làm cho bà ta liên tưởng đến có phải đối phương đang châm chọc bà không sinh được con trai không.
Cũng bởi vậy Kiều thị không đối xử tốt với hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh, thường ngày ở bên ngoài hoặc trong nhà bị tức, hoặc là ngực có lửa giận gì, sẽ phát tiết lên tỷ muội Lư Kiều Hạnh. Đến khi sau này Kiều thị sinh được con trai là Lục Lang, địa vị hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh trong nhà càng kém hơn, Kiều thị một lòng một dạ đều nhào vào đứa con trai nhỏ, đối với hai nữ nhi thì ngoảnh mặt làm ngơ.
Hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh mỗi năm một lớn, theo lý thuyết Kiều thị này làm mẹ, hẳn là giáo dục hai nữ nhi một ít những việc nữ nhi gia nên biết. Nhưng Kiều thị không có tự giác này, có đôi khi thậm chí ngay cả xiêm y của hai tỷ muội cũng không xử lý, tùy ý hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh ngày thường Lưi thôi lếch thếch, không có bộ dạng của nữ nhi gia một chút nào cả.
Có lần trên đầu hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh có con rận, bà nội Thôi thị không thể bảo trì trầm mặc được nữa. Thôi thị là một lão nhân cực kỳ khai sáng, con cháu tự có phúc của con cháu, trong nhà mặc dù chưa ở riêng, nhưng mấy nhi tử đều đã cưới, ngày thường ngoại trừ một ít chuyện lớn, bà cực ít nhúng tay vào việc của các phòng.
Nhưng Kiều thị này xưa nay lòng dạ hẹp hòi, đương niên Kiều thị sinh liên tiếp hai nữ nhi, trong lòng lo lắng muốn nhi tử. Thôi thị không nhìn được bà ta cái dáng vẻ kia, mịt mờ khuyên bà ta vài câu, ai biết lại bị bà ta lý giải thành bất mãn vì bà không thể sinh được nhi tử, cho nên Thôi thị từ trước tới giờ lười đi quan tâm tới chuyện của cô con dâu này.
Nhưng hôm nay không phải là vấn đề có quản hay không, Kiều thị sơ sẩy với hai nữ nhi đã ảnh hưởng tới bộ mặt Lư gia ở trong thôn, bởi vậy bà mới đứng ra khiển trách Kiều thị, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh mới dần dần tốt hơn một chút.
Nhưng chỉ là khá hơn một chút mà thôi, so với Lư Kiều Nguyệt thì không thể bì được.
Một bên là trăm kiều nghìn sủng, ngày thường được mẹ ruột cho ăn mặc thật xinh đẹp, ngay cả nước rửa mặt của mình cũng không phải tự mang, một bên là từ nhỏ cha không yêu mẹ không thương, mới sáu bảy tuổi đã phải tắm rửa thay tã cho đệ đệ, đệ đệ lớn hơn chút nữa, còn phải chăm sóc nó, nếu không chăm sóc tốt, mẹ ruột sẽ đổ ập xuống một trận. Làm sao trong lòng Lư Kiều Hạnh có thể không hận!
Nàng không chỉ đố kị, nàng càng hận Lư Kiều Nguyệt hơn.
Bởi vì Lư Kiều Nguyệt tồn tại, chèn ép tình cảnh thê thảm của nàng. Nhất là lúc này đây Lư Kiều Hạnh không cẩn thận biết chuyện Lư Kiều Nguyệt sắp đính hôn với Đỗ Liêm, đây càng làm nàng hận Lư Kiều Nguyệt.
Lư Kiều Hạnh cũng thích Đỗ Liêm.
Đỗ Liêm không giống những thiếu niên lang khác trong thôn, nhã nhặn tuấn tú, thái độ làm người ôn hòa lễ độ. Lư Kiều Hạnh còn nhớ rõ nàng khi còn bé có một lần bị Kiều thị đánh, là Đỗ Liêm tới Lư gia làm khách ngăn cản, từ nay về sau nàng liền lưu tâm với Đỗ Liêm.
Dần dần, theo tuổi lớn lên, Lư Kiều Hạnh dần dần hiểu chuyện, để bụng này dần biến thành ái mộ giữa nam nữ.
Lư Kiều Hạnh không nghĩ ra, Lư Kiều Nguyệt có gì tốt chứ, tại sao mọi thứ tốt đều là của nàng!
Lư Kiều Nguyệt đương nhiên cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Lư Kiều Hạnh.
Đổi lại đời trước, cùng lắm cho rằng đường muội bị Tam thẩm răn dạy, tâm tình không tốt. Nhưng đời trước đac trải qua, làm sao có thể không nhìn ra cái ánh mắt này.
Cái này đâu chỉ là giận chó đánh mèo, rõ ràng là mang theo hận ý.
Lư Kiều Nguyệt không khỏi có chút giật mình, nàng rốt cuộc có chỗ nào đắc tội Lư Kiều Hạnh này, lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Lư Kiều Nguyệt có kinh nghiệm đời trước, đã không đơn thuần lương thiện như vậy nữa, nhiều năm gặp gỡ đã để cho nàng học được che giấu tâm tình của mình. Cho nên cho dù trong lòng có khả nghi, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Lư Kiều Hạnh, lướt qua nàng chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Ý tưởng của nàng rất tốt, bất đắc dĩ có người không muốn để cho nàng như nguyện.
“Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hả, tại sao hôm nay ngươi dậy sớm như thế, ta nhớ kỹ ngươi cho tới bây giờ toàn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.” Lư Kiều Hạnh âm dương quái khí nói.
Lư Kiều Nguyệt nghe nói như thế, nao nao, khóe miệng hơi khó chịu nhếch lên.
Mẹ ruột Lư Kiều Hạnh Kiều thị trước đây gả vào Lư gia, mãi không mang thai. Uống đủ các loại phương thuốc cổ truyền mới có thai, vậy mà là một nữ nhi, nữ nhi này chính là Lư Kiều Hạnh.
Lúc đó Kiều thị tâm tình thất vọng có thể tưởng tượng được.
Chuyện cách ba năm bà ta thật vất vả mới lại có thai lần nữa, bà ta vốn tưởng rằng cái thai này có thể sinh nhi tử, tục ngữ không phải nói nở hoa sau mới kết trái sao, vậy mà lại là một nữ nhi, lần này chính là Lư Kiều Nga muội muội ruột của Lư Kiều Hạnh.
Lần này Kiều thị không trấn định nổi nữa, nhóm trục lý (chị em dâu) có không ít con trai, duy chỉ có bà ta sinh liên tiếp hai nữ nhi. Làm áp lực trong lòng bà ta lớn vô cùng, thường thường hay nghe bên ngoài nói, cũng có thể làm cho bà ta liên tưởng đến có phải đối phương đang châm chọc bà không sinh được con trai không.
Cũng bởi vậy Kiều thị không đối xử tốt với hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh, thường ngày ở bên ngoài hoặc trong nhà bị tức, hoặc là ngực có lửa giận gì, sẽ phát tiết lên tỷ muội Lư Kiều Hạnh. Đến khi sau này Kiều thị sinh được con trai là Lục Lang, địa vị hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh trong nhà càng kém hơn, Kiều thị một lòng một dạ đều nhào vào đứa con trai nhỏ, đối với hai nữ nhi thì ngoảnh mặt làm ngơ.
Hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh mỗi năm một lớn, theo lý thuyết Kiều thị này làm mẹ, hẳn là giáo dục hai nữ nhi một ít những việc nữ nhi gia nên biết. Nhưng Kiều thị không có tự giác này, có đôi khi thậm chí ngay cả xiêm y của hai tỷ muội cũng không xử lý, tùy ý hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh ngày thường Lưi thôi lếch thếch, không có bộ dạng của nữ nhi gia một chút nào cả.
Có lần trên đầu hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh có con rận, bà nội Thôi thị không thể bảo trì trầm mặc được nữa. Thôi thị là một lão nhân cực kỳ khai sáng, con cháu tự có phúc của con cháu, trong nhà mặc dù chưa ở riêng, nhưng mấy nhi tử đều đã cưới, ngày thường ngoại trừ một ít chuyện lớn, bà cực ít nhúng tay vào việc của các phòng.
Nhưng Kiều thị này xưa nay lòng dạ hẹp hòi, đương niên Kiều thị sinh liên tiếp hai nữ nhi, trong lòng lo lắng muốn nhi tử. Thôi thị không nhìn được bà ta cái dáng vẻ kia, mịt mờ khuyên bà ta vài câu, ai biết lại bị bà ta lý giải thành bất mãn vì bà không thể sinh được nhi tử, cho nên Thôi thị từ trước tới giờ lười đi quan tâm tới chuyện của cô con dâu này.
Nhưng hôm nay không phải là vấn đề có quản hay không, Kiều thị sơ sẩy với hai nữ nhi đã ảnh hưởng tới bộ mặt Lư gia ở trong thôn, bởi vậy bà mới đứng ra khiển trách Kiều thị, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh mới dần dần tốt hơn một chút.
Nhưng chỉ là khá hơn một chút mà thôi, so với Lư Kiều Nguyệt thì không thể bì được.
Một bên là trăm kiều nghìn sủng, ngày thường được mẹ ruột cho ăn mặc thật xinh đẹp, ngay cả nước rửa mặt của mình cũng không phải tự mang, một bên là từ nhỏ cha không yêu mẹ không thương, mới sáu bảy tuổi đã phải tắm rửa thay tã cho đệ đệ, đệ đệ lớn hơn chút nữa, còn phải chăm sóc nó, nếu không chăm sóc tốt, mẹ ruột sẽ đổ ập xuống một trận. Làm sao trong lòng Lư Kiều Hạnh có thể không hận!
Nàng không chỉ đố kị, nàng càng hận Lư Kiều Nguyệt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì Lư Kiều Nguyệt tồn tại, chèn ép tình cảnh thê thảm của nàng. Nhất là lúc này đây Lư Kiều Hạnh không cẩn thận biết chuyện Lư Kiều Nguyệt sắp đính hôn với Đỗ Liêm, đây càng làm nàng hận Lư Kiều Nguyệt.
Lư Kiều Hạnh cũng thích Đỗ Liêm.
Đỗ Liêm không giống những thiếu niên lang khác trong thôn, nhã nhặn tuấn tú, thái độ làm người ôn hòa lễ độ. Lư Kiều Hạnh còn nhớ rõ nàng khi còn bé có một lần bị Kiều thị đánh, là Đỗ Liêm tới Lư gia làm khách ngăn cản, từ nay về sau nàng liền lưu tâm với Đỗ Liêm.
Dần dần, theo tuổi lớn lên, Lư Kiều Hạnh dần dần hiểu chuyện, để bụng này dần biến thành ái mộ giữa nam nữ.
Lư Kiều Hạnh không nghĩ ra, Lư Kiều Nguyệt có gì tốt chứ, tại sao mọi thứ tốt đều là của nàng!
Lư Kiều Nguyệt đương nhiên cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Lư Kiều Hạnh.
Đổi lại đời trước, cùng lắm cho rằng đường muội bị Tam thẩm răn dạy, tâm tình không tốt. Nhưng đời trước đac trải qua, làm sao có thể không nhìn ra cái ánh mắt này.
Cái này đâu chỉ là giận chó đánh mèo, rõ ràng là mang theo hận ý.
Lư Kiều Nguyệt không khỏi có chút giật mình, nàng rốt cuộc có chỗ nào đắc tội Lư Kiều Hạnh này, lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Lư Kiều Nguyệt có kinh nghiệm đời trước, đã không đơn thuần lương thiện như vậy nữa, nhiều năm gặp gỡ đã để cho nàng học được che giấu tâm tình của mình. Cho nên cho dù trong lòng có khả nghi, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Lư Kiều Hạnh, lướt qua nàng chuẩn bị đi vào phòng bếp.
Ý tưởng của nàng rất tốt, bất đắc dĩ có người không muốn để cho nàng như nguyện.
“Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hả, tại sao hôm nay ngươi dậy sớm như thế, ta nhớ kỹ ngươi cho tới bây giờ toàn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.” Lư Kiều Hạnh âm dương quái khí nói.
Lư Kiều Nguyệt nghe nói như thế, nao nao, khóe miệng hơi khó chịu nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro