Chương 17
Giả Diện Đích Thịnh Yến
2024-11-20 21:20:39
Đỗ quả phụ vội vàng kéo bà: “Chuyện này thế nào rồi, ngươi còn chưa nói mà.”
Hồ thị một tay kéo tay bà ta xuống dưới, trách mắng: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi gấp cái gì! Việc này một ngày hai ngày có thể quyết định hay sao? Ngươi cho rằng hai mẫu ruộng là hai mớ rau à, tùy tùy tiện tiện có thể lấy được sao?”
Đỗ quả phụ nhếch miệng, thấy bà ta định nói gì đó, Hồ thị chặn lại: “Ngươi đừng nóng vội, việc này trong lòng ta biết rõ, hai vợ chồng Nhị phòng còn do dự, ta trở về thêm lửa giúp ngươi, chắc hẳn không mất bao lâu sẽ có tin tức tốt.”
“Thêm lửa gì?” Đỗ quả phụ khó hiểu hỏi.
Hồ thị lườm bà ta: “Không phải mấy hôm trước ngươi nói Mạc gia ở Ngưu gia thôn muốn kết thân với ngươi sao?”
Mạc gia Ngưu gia thôn là nổi danh phú hộ gần đây, trong nhà có trên trăm mẫu ruộng tốt, mà trong nhà chỉ có một nữ, nếu ai cưới con gái Mạc gia, quả thực là cưới em bé vàng. Mạc gia có thể nhìn trúng Đỗ Liêm, cũng nói rõ Đỗ Liêm là thứ xuất chúng đấy, chỉ tiếc Đỗ quả phụ không đồng ý kết thân cùng Mạc gia, bởi vì Mạc gia muốn vời con rể tới nhà.
Đỗ quả phụ dù tham tài thế nào, cũng không có khả năng để cho mầm móng độc nhất của mình đi làm con rể cho người ta, đây không phải là cho không người ta con trai mình à, bà khổ cực nhiều năm như vậy thành uổng công à.
“Việc này có liên quan gì tới chuyện này?”
Cho nên nói, người với người chỉ số thông minh phân cách đấy, tâm tư Hồ thị, đúng là không phải thủ đoạn của Đỗ quả phụ có thể nhìn thấy.
“Tục ngữ nói một nhà có nữ trăm nhà cầu, nếu là nam tử, cũng là như thế. Không cho chút kích thích, hai vợ chồng Nhị phòng sao có thể đồng ý nhanh chóng được? Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta còn phải tranh thủ thời gian về nhà.”
Nói xong, Hồ thị ra đại môn Đỗ gia.
Đỗ quả phụ ở sau lưng bà, sắc mặt biến hóa thất thường. Thật lâu sau bà ta mới hừ một ngụm: “Lư gia vớ phải ngươi, thật sự là khổ tám đời!”
Trong miệng mắng vài câu, bà mới nhớ tới tiền túi trong tay.
Mở túi tiền ra, đổ tiền đồng bên trong ra, Đỗ quả phụ đếm, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đồ keo kiệt chết tiệt! Đây là đang đuổi ăn mày à!”
******
Lúc Hồ thị trở lại Lư gia, Lư Kiều Nguyệt đang trong sân cho gà ăn.
Nàng bưng một cái bồn nhỏ, miệng học theo cách gọi Mai thị thường ngày cho gà ăn, miệng kêu cô cô cô cô, đợi con gà trống đầu lĩnh dẫn một đám gà mái chạy đến ra, trong tay thả thức ăn cho gà xuống. Mấy ngày nay Lư Kiều Nguyệt giúp đỡ Mai thị làm một ít việc vừa sức rất ra dáng, hôm nay Mai thị không câu nệ nàng nữa, không cho nàng làm việc.
Trong lúc nhất thời, sân nhỏ toàn tiếng kêu khanh khách xì xào.
“Nguyệt Nhi, đang cho gà ăn à, gần đây càng ngày càng chịu khó hiểu chuyện, nữ hài tử phải như vậy mới đúng chứ.” Hồ thị tươi cười, khi đối mặt với Lư Kiều Nguyệt, cho tới bây giờ bà ta đều là một Đại bá mẫu hiền lành yêu thương nàng.
Lư Kiều Nguyệt hơi sững sờ, liễm liễm mí mắt, gọi một tiếng Đại bá mẫu.
Hồ thị đi tới, móc trong túi quần ra một cái bọc giấy đưa cho nàng.
“Này, Đại bá mẫu mua bánh ngọt, cầm về phòng mà ăn.”
Lư Kiều Nguyệt thả bồn thức ăn cho gà xuống, xoa xoa tay vào tạp dề, “Đại bá mẫu, đừng làm như thế, người cầm về cho tiểu Nữu Nữu ăn đi. Cháu không còn nhỏ nữa, sao có thể tham ăn như con nít chứ.” Tiểu Nữu Nữu là con gái con trai trưởng Lư Quảng Nhân đại phòng, cháu gái ruột Hồ thị, năm nay mới hai tuổi, cũng là cháu duy nhất của đại phòng.
Hồ thị cười ha hả, một tay nhét bọc giấy vào trong tay Lư Kiều Nguyệt.
“Được rồi, cho dù cháu trưởng thành, trong mắt Đại bá mẫu vẫn là Nguyệt Nhi nho nhỏ đáng yêu. Nào, cầm đi, chớ khách khí cùng Đại bá mẫu.”
Bởi vì chuyện hai mẫu ruộng, Lư Kiều Nguyệt mặc dù không có chứng cớ xác thực chứng minh Hồ thị ở trong đó làm cái gì, nhưng khi đối mặt với nàng, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút khác thường, cũng làm cho nàng không thể nào thân mật với Hồ thị giống như trước kia. Chỉ là không thể mặt lạnh ra ngoài được, cho nên ra vẻ xấu hổ.
Người xấu hổ rồi, không khỏi sẽ cảm thấy câu thúc, cũng bởi vậy Lư Kiều Nguyệt cầm lấy bọc giấy trong tay, cầm không phải, không cầm cũng không phải.
Hồ thị nghi hoặc nhìn nàng một cái: “Sao vậy, vẫn khách khí với Đại bá mẫu sao?”
Lư Kiều Nguyệt lắc đầu, đang định nói thì bên cạnh truyền đến tiếng nói.
“Đại bá mẫu, ngươi mua bánh ngọt đừng chỉ biết tới Kiều Nguyệt thôi chứ, Lục Lang nhà ta còn ở chỗ này nhìn đây này, ngươi cũng đừng nói chỉ mua một gói thôi.”
Là tam thẩm Kiều thị của Lư Kiều Nguyệt.
Bà ta có khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh mày liễu, tướng mạo không tệ, chỉ là thần sắc phá hủy phần mỹ cảm trên mặt. Lúc này bà ta ôm Lục Lang năm tuổi, đứng trước cửa tam phòng, xéo mắt nhìn qua đây.
“Lục Lang, hỏi đại bá mẫu con lấy bánh ngọt ăn đi.”
Hồ thị một tay kéo tay bà ta xuống dưới, trách mắng: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi gấp cái gì! Việc này một ngày hai ngày có thể quyết định hay sao? Ngươi cho rằng hai mẫu ruộng là hai mớ rau à, tùy tùy tiện tiện có thể lấy được sao?”
Đỗ quả phụ nhếch miệng, thấy bà ta định nói gì đó, Hồ thị chặn lại: “Ngươi đừng nóng vội, việc này trong lòng ta biết rõ, hai vợ chồng Nhị phòng còn do dự, ta trở về thêm lửa giúp ngươi, chắc hẳn không mất bao lâu sẽ có tin tức tốt.”
“Thêm lửa gì?” Đỗ quả phụ khó hiểu hỏi.
Hồ thị lườm bà ta: “Không phải mấy hôm trước ngươi nói Mạc gia ở Ngưu gia thôn muốn kết thân với ngươi sao?”
Mạc gia Ngưu gia thôn là nổi danh phú hộ gần đây, trong nhà có trên trăm mẫu ruộng tốt, mà trong nhà chỉ có một nữ, nếu ai cưới con gái Mạc gia, quả thực là cưới em bé vàng. Mạc gia có thể nhìn trúng Đỗ Liêm, cũng nói rõ Đỗ Liêm là thứ xuất chúng đấy, chỉ tiếc Đỗ quả phụ không đồng ý kết thân cùng Mạc gia, bởi vì Mạc gia muốn vời con rể tới nhà.
Đỗ quả phụ dù tham tài thế nào, cũng không có khả năng để cho mầm móng độc nhất của mình đi làm con rể cho người ta, đây không phải là cho không người ta con trai mình à, bà khổ cực nhiều năm như vậy thành uổng công à.
“Việc này có liên quan gì tới chuyện này?”
Cho nên nói, người với người chỉ số thông minh phân cách đấy, tâm tư Hồ thị, đúng là không phải thủ đoạn của Đỗ quả phụ có thể nhìn thấy.
“Tục ngữ nói một nhà có nữ trăm nhà cầu, nếu là nam tử, cũng là như thế. Không cho chút kích thích, hai vợ chồng Nhị phòng sao có thể đồng ý nhanh chóng được? Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta còn phải tranh thủ thời gian về nhà.”
Nói xong, Hồ thị ra đại môn Đỗ gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ quả phụ ở sau lưng bà, sắc mặt biến hóa thất thường. Thật lâu sau bà ta mới hừ một ngụm: “Lư gia vớ phải ngươi, thật sự là khổ tám đời!”
Trong miệng mắng vài câu, bà mới nhớ tới tiền túi trong tay.
Mở túi tiền ra, đổ tiền đồng bên trong ra, Đỗ quả phụ đếm, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Đồ keo kiệt chết tiệt! Đây là đang đuổi ăn mày à!”
******
Lúc Hồ thị trở lại Lư gia, Lư Kiều Nguyệt đang trong sân cho gà ăn.
Nàng bưng một cái bồn nhỏ, miệng học theo cách gọi Mai thị thường ngày cho gà ăn, miệng kêu cô cô cô cô, đợi con gà trống đầu lĩnh dẫn một đám gà mái chạy đến ra, trong tay thả thức ăn cho gà xuống. Mấy ngày nay Lư Kiều Nguyệt giúp đỡ Mai thị làm một ít việc vừa sức rất ra dáng, hôm nay Mai thị không câu nệ nàng nữa, không cho nàng làm việc.
Trong lúc nhất thời, sân nhỏ toàn tiếng kêu khanh khách xì xào.
“Nguyệt Nhi, đang cho gà ăn à, gần đây càng ngày càng chịu khó hiểu chuyện, nữ hài tử phải như vậy mới đúng chứ.” Hồ thị tươi cười, khi đối mặt với Lư Kiều Nguyệt, cho tới bây giờ bà ta đều là một Đại bá mẫu hiền lành yêu thương nàng.
Lư Kiều Nguyệt hơi sững sờ, liễm liễm mí mắt, gọi một tiếng Đại bá mẫu.
Hồ thị đi tới, móc trong túi quần ra một cái bọc giấy đưa cho nàng.
“Này, Đại bá mẫu mua bánh ngọt, cầm về phòng mà ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lư Kiều Nguyệt thả bồn thức ăn cho gà xuống, xoa xoa tay vào tạp dề, “Đại bá mẫu, đừng làm như thế, người cầm về cho tiểu Nữu Nữu ăn đi. Cháu không còn nhỏ nữa, sao có thể tham ăn như con nít chứ.” Tiểu Nữu Nữu là con gái con trai trưởng Lư Quảng Nhân đại phòng, cháu gái ruột Hồ thị, năm nay mới hai tuổi, cũng là cháu duy nhất của đại phòng.
Hồ thị cười ha hả, một tay nhét bọc giấy vào trong tay Lư Kiều Nguyệt.
“Được rồi, cho dù cháu trưởng thành, trong mắt Đại bá mẫu vẫn là Nguyệt Nhi nho nhỏ đáng yêu. Nào, cầm đi, chớ khách khí cùng Đại bá mẫu.”
Bởi vì chuyện hai mẫu ruộng, Lư Kiều Nguyệt mặc dù không có chứng cớ xác thực chứng minh Hồ thị ở trong đó làm cái gì, nhưng khi đối mặt với nàng, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút khác thường, cũng làm cho nàng không thể nào thân mật với Hồ thị giống như trước kia. Chỉ là không thể mặt lạnh ra ngoài được, cho nên ra vẻ xấu hổ.
Người xấu hổ rồi, không khỏi sẽ cảm thấy câu thúc, cũng bởi vậy Lư Kiều Nguyệt cầm lấy bọc giấy trong tay, cầm không phải, không cầm cũng không phải.
Hồ thị nghi hoặc nhìn nàng một cái: “Sao vậy, vẫn khách khí với Đại bá mẫu sao?”
Lư Kiều Nguyệt lắc đầu, đang định nói thì bên cạnh truyền đến tiếng nói.
“Đại bá mẫu, ngươi mua bánh ngọt đừng chỉ biết tới Kiều Nguyệt thôi chứ, Lục Lang nhà ta còn ở chỗ này nhìn đây này, ngươi cũng đừng nói chỉ mua một gói thôi.”
Là tam thẩm Kiều thị của Lư Kiều Nguyệt.
Bà ta có khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh mày liễu, tướng mạo không tệ, chỉ là thần sắc phá hủy phần mỹ cảm trên mặt. Lúc này bà ta ôm Lục Lang năm tuổi, đứng trước cửa tam phòng, xéo mắt nhìn qua đây.
“Lục Lang, hỏi đại bá mẫu con lấy bánh ngọt ăn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro