Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 18

Giả Diện Đích Thịnh Yến

2024-11-20 21:20:39

Miệng nói xong, Kiều thị để Lục Lang xuống, Lục Lang cũng thật sự chạy tới, mở miệng một tiếng ta muốn ăn bánh ngọt.

Đứa bé nam năm tuổi, là lúc căm mèo ghét chó. Thực tế Lục Lang xưa nay bị Kiều thị nuôi thành bá đạo, thấy Hồ thị không lấy bánh ngọt cho mình, ôm chân túm kéo xiêm y của bà.

Hồ thị sắc mặt khó coi. Bà đúng là chỉ mua một gói, Nữu Nữu nhà mình còn không được, chỉ cho Lư Kiều Nguyệt.

Lư Kiều Nguyệt không phải mù lòa, đương nhiên nhìn ra trên mặt Hồ thị khó xử. Vốn nàng không muốn lấy gói bánh ngọt này, là Hồ thị cứng rắn cho nàng, đã như vầy, nàng dứt khoát cho Lục Lang. Vì vậy liền kéo Lục Lang đi qua, cúi người dỗ: “Lục Lang, nghe lời nha, không khóc, cái này cho đệ nè.”

Lục Lang nhận lấy, cũng nói tiếng cảm ơn Lư Kiều Nguyệt, rồi chạy tới bên cạnh Kiều thị. Hắn xé giấy bọc ra, lấy bánh ngọt bên trong ăn. Ăn như hổ đói, vụn bánh ngọt dính đầy mặt mũi.

Bên này Lư Kiều Nguyệt đứng thẳng dậy, ngại ngùng cười với Hồ thị, “Đã Lục Lang muốn ăn, vậy cho nó ăn đi, cháu làm tỷ tỷ, không thể tranh giành đồ ăn với đệ đệ được.”

Hồ thị gật đầu không nói gì. Bà biết rõ Lư Kiều Nguyệt làm vậy là giải vây cho bà, Kiều thị là thứ không biết xấu hổ, dưỡng con thành quỷ đói như thế.

Kiều thị lại không hề có bộ dáng thẹn thùng, ngược lại khen Lư Kiều Nguyệt: “Vẫn là Nguyệt Nhi nhà chúng hào phóng, không nhỏ mọn với đệ đệ một chút nào, không giống một số người —— ”

Bà kéo dài âm điệu, khẩu khí trào phúng.

Hồ thị mặc kệ bà ta, quay người đi.

Mâu thuẫn giữa các trưởng bối với nhau, không phải Lư Kiều Nguyệt có thể trộn vào được, thấy Đại bá mẫu đi rồi, nàng cũng vội vàng bưng bồn thức ăn cho gà đi.

Nào biết lại bị Kiều thị gọi lại.

Nàng nghi hoặc quay đầu lại nhìn, Kiều thị chớp mắt vài cái với nàng, nhỏ giọng nói: “Tam thẩm thấy cháu là đứa bé ngoan, đối xử với Lục Lang không tệ, là người dễ nói chuyện. Đừng nhìn có một số người người hòa khí, kì thực trong lòng có nhiều quỷ quái lắm, tin bà ta, về sau gặp nạn là chính mình đấy.”

Lư Kiều Nguyệt hơi sững sờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều thị cho rằng nàng nghe không hiểu, lại nói: “Vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo chích. Bà ta từ trước đến nay đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng hòa khí, nhưng ai có thể kiếm được cái gì của bà ta?” Bà giơ tay lên, làm ra một cái động tác véo ngón tay với Lư Kiều Nguyệt, “Đều là giả dối, keo kiệt lắm! Trong nhà con cháu nhiều như vậy, vậy mà chỉ mua một gói bánh ngọt, không cho ai cả, chỉ cho cháu, chẳng lẽ cháu còn được lòng bà ta hơn cả tiểu Nữu Nữu?”

Sau khi nói xong, Kiều thị không xen vào Lư Kiều Nguyệt có hiểu hay không nữa, dắt cuống họng mắng lên: “Kiều Hạnh, ngươi chết rồi hả? Không thấy đệ đệ của ngươi bị bánh ngọt dính hết vào mặt rồi hả…”

Không thể không nói, Kiều thị này tuy có hơi cãi bướng nhưng nói ra lời này thì có ba phần đạo lý.

Nghiêm túc mà nói, Hồ thị xác thực tốt với Nhị phòng, xưa nay thân cận nhiệt tình. Đối với Tam phòng cũng là như thế, nhưng chưa bao giờ cho người khác chút gì cả.

Từ nhỏ, Hồ thị thỉnh thoảng dăm ba bữa sẽ mua điểm tâm hay đồ ăn vặt cho Lư Kiều Nguyệt, không cho ai, chỉ cho Lư Kiều Nguyệt. Thực tế trong khoảng thời gian này, hành động này càng nhiều hơn.

Rất nhiều thứ là chưa nghĩ tới thôi, một khi suy nghĩ, sẽ nghĩ được ra rất nhiều thứ.

Lư Kiều Nguyệt cầm chậu thức ăn cho gà đặt cạnh ổ gà, lại dùng chậu múc ít nước, rửa sạch tay, bên tai vẫn còn nghe thấy được tiếng tam thẩm Kiều thị mắng chửi Lư Kiều Hạnh.

Tam thẩm Kiều thị này thật khó nhận xét, nhìn vào hành vi ngày thường của bà ta, đều khiến người ta cảm thấy bà ta là người không phân biệt phải trái, là người rất càn quấy, trong nhà này có rất nhiều người không hoan nghênh bà ta. Nhưng nhìn vào hành động hôm nay của bà ta, lại làm người ta có cảm giác mơ hồ tốt lên.

Lư Kiều Nguyệt hoảng hốt nhớ về đời trước tam thẩm tựa hồ cũng nói với nàng như vậy, chỉ tiếc lúc ấy nàng nghe không để vào trong lòng, ngược lại còn cho rằng tam thẩm vì không ưa mẹ nàng mà nói xúi giục nàng.

Lư Kiều Nguyệt đứng trong vườn rau xanh rất lâu, đổ chậu nước vừa rửa vào trong vườn, quay người về Nhị phòng. Vào nhà thì thấy Đại bá mẫu đang ngồi ở trong nhà chính nói chuyện với mẹ nàng. Lư Kiều Nguyệt mấp máy khóe miệng, mở miệng lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống bên người Mai thị.

Nếu là Lư Kiều Nguyệt trước đây, nàng sẽ hiểu chuyện tránh đi, tiểu bối nghe trưởng bối nói chuyện luôn không tốt, từ nhỏ bà ngoại nàng, mẹ nàng đều dạy bảo nàng như vậy. Nhưng lần này Lư Kiều Nguyệt không muốn đi, nàng muốn biết đến cùng Đại bá mẫu nói gì với mẹ.

Vừa thấy Lư Kiều Nguyệt đi vào, Hồ thị và Mai thị dừng nói chuyện. Lúc này thấy Lư Kiều Nguyệt ngồi xuống, lời nói dĩ nhiên là nói không được nữa.

Bầu không khí trở nên lúng túng…, Mai thị đang định nói con gái thì Hồ thị đứng lên, cười nói với bà: “Nhị thẩm, ta đi trước. Chuyện lúc trước ta nói ngươi để ý một chút, dù gì ta vẫn quan tâm tới con cháu nhà mình.”

Mai thị cau mày, nhẹ gật đầu, “Vậy đại tẩu đi thong thả.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Số ký tự: 0