Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con
Chương 14
Trúc Ngọc Trù
2024-09-07 12:20:11
Hắn không thể ngờ rằng lại xảy ra sự việc thế này, Lý Trường Canh vẫn còn thấy chóng mặt.
Nhưng Lý Trường Canh là một người thông minh, hắn biết Chu Mộc quan tâm nhất đến thứ gì. Những người khác còn đang náo loạn, hắn đã nhớ ra phải đi đón con gái của Chu Mộc tan học về.
Vốn dĩ hắn tưởng mình phải khuyên bảo mấy câu, thế nhưng lại không nghĩ rằng cô bé này không nói một lời nào, cứ thế ngoan ngoãn đi về nhà với hắn. Chỉ là Lý Trường Canh muốn đưa cô bé này về nhà mình thì cô bé lại nhất quyết không đồng ý.
“Cháu về nhà đợi bố, bố cháu đến tối sẽ về, nếu bố không thấy cháu ông sẽ lo lắng lắm.” Tiểu Chi Chi nghiêm túc nhìn Lý Trường Canh mà nói.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Lý Trường Canh hoàn toàn không chống đỡ được. Cô bé này quá xinh đẹp. Lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy cô bé không giống những người ở đây, bây giờ càng lớn lại càng xinh. Vậy nên khó trách Chu Mộc lại cưng chiều cô bé như vậy.
Lý Trường Canh nghĩ đến ngày thường cũng chỉ có một mình Chu Mộc chăm sóc cô bé này nên đưa cô bé này về nhà cũng không có việc gì.
Căn phòng rất rộng, Tiểu Chi Chi bình thường luôn ở trong đó cùng với Tiểu Hoa và Nhị Hổ. Cô bé cũng chẳng cảm thấy chán, thế nhưng hôm nay, cô bé lại bất giác cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Chi Chi ôm lấy cổ của Nhị Hổ. Cô bé ngồi ở trước cửa nhìn lên bầu trời. Bầu trời sau mưa mang sắc đỏ hồng, những vầng mây trên trời giống như máu.
Trời tối, Lý Trường Canh, vợ hắn là Từ Bạch Phượng và em vợ của hắn là Từ Kim Phượng cùng nhau đến chỗ Tiểu Chi Chi. Dù sao cũng là căn nhà cũ, vợ của Trường Canh không dám một mình qua đó nên gọi theo cả em gái mình đi cùng.
Lúc đầu, Từ Kim Phượng còn muốn quyến rũ Chu Mộc. Thế nhưng, Chu Mộc lại rất cứng đầu, hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta. Bị anh rể cảnh cáo mấy lần thì sau này cô ta đã cưới một người đàn ông mở phòng khám nhỏ ở trên trấn. Người đó lớn hơn cô ta đến chục tuổi, vợ chết, ở trên trấn có một căn nhà. Lúc Từ Kim Phượng được gả đi thì vô cùng nở mày nở mặt.
Bây giờ, thôn Bình Khẩu càng ngày càng giàu có, Từ Kim Phượng lại cảm thấy hối hận vì cưới một lão già, cô ta bèn bỏ về nhà chị gái mình.
1
Từ Bạch Phượng tưởng rằng Chu Chi Chi sẽ rất khó chăm sóc. Dù sao những đứa trẻ bình thường khác làm gì có đứa nào chơi cùng hổ hay rắn chứ. Không nói đến quần áo, chỉ có mỗi cái cặp tóc màu hồng nhỏ trên đầu cô bé này, Từ Bạch Phượng và em gái lúc đi qua cửa hàng bách hoá trên huyện trông thấy cũng đã hơn hai mươi đồng. Từ Bạch Phượng mua cho con trai mình là Lý Hướng Tiến một bộ quần áo cũng chưa đến hai mươi đồng, Chu Mộc lại vô cùng hào phóng.
Nấu xong cơm, Từ Bạch Phượng gọi một tiếng, Tiểu Chi Chi đã ngoan ngoãn đi tới ăn cơm. Trước khi ăn, cô bé còn rửa tay, sau đó lại theo thói quen chìa tay ra. Bình thường, bố sẽ luôn giúp cô bé lau tay.
Từ Bạch Phượng không hiểu, thế nhưng Từ Kim Phượng đã từng thấy người ở trên trấn đến phòng khám rửa tay xong sẽ lau tay, cô ta hỏi một câu: “Đâu là khăn lau tay?”
“Cái màu hồng ạ.” Tiểu Chi Chi đáp.
Từ Kim Phượng nhìn thấy chiếc khăn nhung màu hồng nhạt còn mới, phía trên còn có một cái khăn mặt dành cho trẻ em. Thế mà lại lấy khăn nhung ra lau tay cho đứa bé này, quá là lãng phí. Nếu cô ta là vợ của Chu Mộc thì chắc hẳn sẽ được sống những ngày hạnh phúc!
Nghĩ đến việc Chu Mộc bây giờ sống chết chưa rõ, Từ Kim Phượng cảm thấy không quá thương tiếc cho anh ta. Cô ta tuỳ tiện lau tay cho đứa bé bằng chiếc khăn mặt sau đó treo nó về chỗ cũ.
Lúc ăn cơm, Tiểu Chi Chi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn, cô bé không kén ăn, dù là cơm, thịt hay rau đều sẽ ăn, chỉ có điều cô bé chẳng nói lời nào.
Người ở quê làm gì có quy định ăn cơm không được nói chuyện, việc này khiến hai chị em Từ Bạch Phượng cảm thấy không được thoải mái.
Thấy đứa bé đã ăn xong, lại thấy nó đem chỗ cơm rau còn thừa trộn vào nhau sau đó đem ra bên ngoài sân cho con hổ ăn, Từ Bạch Phượng và Từ Kim Phượng lúc này mới thở phào một hơi.
Từ Bạch Phượng vừa thu dọn bát đĩa vừa nói: “Cái đứa bé này trúng tà rồi à, ăn cơm cùng nó chẳng thoải mái tí nào. Nó không giống mấy đứa nhỏ trong thôn gì cả.”
Nhưng Lý Trường Canh là một người thông minh, hắn biết Chu Mộc quan tâm nhất đến thứ gì. Những người khác còn đang náo loạn, hắn đã nhớ ra phải đi đón con gái của Chu Mộc tan học về.
Vốn dĩ hắn tưởng mình phải khuyên bảo mấy câu, thế nhưng lại không nghĩ rằng cô bé này không nói một lời nào, cứ thế ngoan ngoãn đi về nhà với hắn. Chỉ là Lý Trường Canh muốn đưa cô bé này về nhà mình thì cô bé lại nhất quyết không đồng ý.
“Cháu về nhà đợi bố, bố cháu đến tối sẽ về, nếu bố không thấy cháu ông sẽ lo lắng lắm.” Tiểu Chi Chi nghiêm túc nhìn Lý Trường Canh mà nói.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Lý Trường Canh hoàn toàn không chống đỡ được. Cô bé này quá xinh đẹp. Lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy cô bé không giống những người ở đây, bây giờ càng lớn lại càng xinh. Vậy nên khó trách Chu Mộc lại cưng chiều cô bé như vậy.
Lý Trường Canh nghĩ đến ngày thường cũng chỉ có một mình Chu Mộc chăm sóc cô bé này nên đưa cô bé này về nhà cũng không có việc gì.
Căn phòng rất rộng, Tiểu Chi Chi bình thường luôn ở trong đó cùng với Tiểu Hoa và Nhị Hổ. Cô bé cũng chẳng cảm thấy chán, thế nhưng hôm nay, cô bé lại bất giác cảm thấy sợ hãi.
Tiểu Chi Chi ôm lấy cổ của Nhị Hổ. Cô bé ngồi ở trước cửa nhìn lên bầu trời. Bầu trời sau mưa mang sắc đỏ hồng, những vầng mây trên trời giống như máu.
Trời tối, Lý Trường Canh, vợ hắn là Từ Bạch Phượng và em vợ của hắn là Từ Kim Phượng cùng nhau đến chỗ Tiểu Chi Chi. Dù sao cũng là căn nhà cũ, vợ của Trường Canh không dám một mình qua đó nên gọi theo cả em gái mình đi cùng.
Lúc đầu, Từ Kim Phượng còn muốn quyến rũ Chu Mộc. Thế nhưng, Chu Mộc lại rất cứng đầu, hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta. Bị anh rể cảnh cáo mấy lần thì sau này cô ta đã cưới một người đàn ông mở phòng khám nhỏ ở trên trấn. Người đó lớn hơn cô ta đến chục tuổi, vợ chết, ở trên trấn có một căn nhà. Lúc Từ Kim Phượng được gả đi thì vô cùng nở mày nở mặt.
Bây giờ, thôn Bình Khẩu càng ngày càng giàu có, Từ Kim Phượng lại cảm thấy hối hận vì cưới một lão già, cô ta bèn bỏ về nhà chị gái mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
1
Từ Bạch Phượng tưởng rằng Chu Chi Chi sẽ rất khó chăm sóc. Dù sao những đứa trẻ bình thường khác làm gì có đứa nào chơi cùng hổ hay rắn chứ. Không nói đến quần áo, chỉ có mỗi cái cặp tóc màu hồng nhỏ trên đầu cô bé này, Từ Bạch Phượng và em gái lúc đi qua cửa hàng bách hoá trên huyện trông thấy cũng đã hơn hai mươi đồng. Từ Bạch Phượng mua cho con trai mình là Lý Hướng Tiến một bộ quần áo cũng chưa đến hai mươi đồng, Chu Mộc lại vô cùng hào phóng.
Nấu xong cơm, Từ Bạch Phượng gọi một tiếng, Tiểu Chi Chi đã ngoan ngoãn đi tới ăn cơm. Trước khi ăn, cô bé còn rửa tay, sau đó lại theo thói quen chìa tay ra. Bình thường, bố sẽ luôn giúp cô bé lau tay.
Từ Bạch Phượng không hiểu, thế nhưng Từ Kim Phượng đã từng thấy người ở trên trấn đến phòng khám rửa tay xong sẽ lau tay, cô ta hỏi một câu: “Đâu là khăn lau tay?”
“Cái màu hồng ạ.” Tiểu Chi Chi đáp.
Từ Kim Phượng nhìn thấy chiếc khăn nhung màu hồng nhạt còn mới, phía trên còn có một cái khăn mặt dành cho trẻ em. Thế mà lại lấy khăn nhung ra lau tay cho đứa bé này, quá là lãng phí. Nếu cô ta là vợ của Chu Mộc thì chắc hẳn sẽ được sống những ngày hạnh phúc!
Nghĩ đến việc Chu Mộc bây giờ sống chết chưa rõ, Từ Kim Phượng cảm thấy không quá thương tiếc cho anh ta. Cô ta tuỳ tiện lau tay cho đứa bé bằng chiếc khăn mặt sau đó treo nó về chỗ cũ.
Lúc ăn cơm, Tiểu Chi Chi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn, cô bé không kén ăn, dù là cơm, thịt hay rau đều sẽ ăn, chỉ có điều cô bé chẳng nói lời nào.
Người ở quê làm gì có quy định ăn cơm không được nói chuyện, việc này khiến hai chị em Từ Bạch Phượng cảm thấy không được thoải mái.
Thấy đứa bé đã ăn xong, lại thấy nó đem chỗ cơm rau còn thừa trộn vào nhau sau đó đem ra bên ngoài sân cho con hổ ăn, Từ Bạch Phượng và Từ Kim Phượng lúc này mới thở phào một hơi.
Từ Bạch Phượng vừa thu dọn bát đĩa vừa nói: “Cái đứa bé này trúng tà rồi à, ăn cơm cùng nó chẳng thoải mái tí nào. Nó không giống mấy đứa nhỏ trong thôn gì cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro