Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con
Chương 15
Trúc Ngọc Trù
2024-09-07 12:20:11
Từ Kim Phượng cũng cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng cô ta lại không muốn thừa nhận, bèn phản kháng lại: “Em thấy đứa bé này rất là kỳ lạ, xinh đẹp như thế mà vẫn bị người ta bỏ rơi. Cũng chưa chắc là do mệnh nó không tốt, nếu không sao Chu Mộc khó khăn lắm mới ra khỏi tù, việc làm ăn lại tốt như thế, bây giờ lại bị đè chết dưới núi chứ.”
Nghe thấy lời em gái nói quá cay nghiệt, Từ Bạch Phượng đá chân cô ta một cái rồi mắng: “Em ấy, sớm muộn cũng chết vì cái miệng. Làm sao có thể nói như vậy được, trẻ con thì biết cái gì. Thôn mình chả có nhà Vương Lão Ngũ vì để sinh được thằng con trai mà bỏ rơi đứa con gái à…”
Từ Kim Phượng tránh được chân của chị gái nhưng vẫn lắm mồm, lẩm bẩm nói: “Cái đó cũng chưa chắc, em vừa giúp đứa bé này lau tay, thấy trên tay nó có một vết sẹo. Một cô con gái xinh xắn thế này ai mà nỡ, chắc chắn là có vấn đề.”
Hai chị em ở trong phòng bếp dọn dẹp mà không hề để ý đến Tiểu Chi Chi đem trả bát bước vào.
Đợi đến khi Từ Bạch Phượng rửa bát xong ra ngoài xem thế nào thì đã không còn thấy cô bé đâu nữa.
Không chỉ không thấy người đâu, ngay cả con hổ ngoan như một con chó lớn cũng chẳng thấy nữa. Cả con rắn hoa cũng biến mất rồi. Từ Bạch Phượng hốt hoảng, vội vàng cùng Từ Kim Phượng chia nhau đi tìm.
***
Tại thành phố Đại Kinh, ngày hôm nay là sinh nhật ba tuổi của cặp song sinh Lục Tiểu Mãn và Lục Thành Tuấn.
Có hai đứa cháu cưng như thế, ngay cả người ông nghiêm khắc cũng trở nên vô cùng vui vẻ.
Lục Cẩm Hoa bao toàn bộ khách sạn năm sao Waldorf chỉ để chúc mừng sinh nhật cho con trai và con gái của mình.
Các nhân vật nổi tiếng từ khắp mọi nơi tề tựu, ăn uống linh đình.
Lục Cẩm Hoa mặc một bộ âu phục thẳng tắp, xuất hiện cùng với Liễu Mạch trong một bộ lễ phục đuôi cá nạm thuỷ tinh trông rất sang trọng, cặp đôi trai tài gái sắc này làm người ta vô cùng ngưỡng mộ.
Cô con gái mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, cậu con trai mặc một bộ âu phục. Hai đứa bé được hai bảo mẫu ôm ra ngoài, trông hết sức phô trương.
Cô con gái nhỏ không thích chỗ đông người liền bật khóc thành tiếng. Bảo mẫu vội vàng bế đứa trẻ ra ngoài sân, đằng sau còn có mấy người bảo vệ đi theo.
Ánh trăng đêm nay đều bị mây che đi mất, thế nhưng không sao hết, sân ngoài của khách sạn Waldorf giống như ban ngày vậy. Đèn điện sáng rực rỡ, bé trai cùng bé gái đang chơi đùa ở trong sân. Hai bảo mẫu nghiêm túc dõi theo chúng, bốn người bảo vệ thì đứng ở một bên canh gác. Ở xung quanh có không ít những nhân viên của khách sạn đang đứng chờ mệnh lệnh.
***
Trời tối rồi.
Bên trong ngọn núi không có chút hơi người nào.
Tiểu Chi Chi ôm cổ của Nhị Hổ, chạy băng băng về hướng ngọn núi cát đá kia. Gió thổi rất lớn, Tiểu Chi Chi đỏ hồng cả đôi mắt. Trong màn đêm, cô bé giống như một con thú nhỏ đang bị thương.
Cô bé không phải đứa trẻ bị người ta bỏ rơi.
Bố sẽ không chết.
Bố sẽ không bỏ rơi cô bé.
Ăn xong cơm tối, đèn đường của thôn Bình Khẩu cứ đúng giờ sẽ được bật lên. Thôn làng vào buổi đêm cũng sẽ được thắp sáng bởi những ngôi sao, trông vô cùng ấm áp.
Đèn đường ở đây đều là do Chu Mộc bỏ tiền ra sửa.
Sau bữa cơm, người dân trong thôn lại lũ lượt kéo nhau về phía toà nhà cán bộ tụ tập.
Quán tạp hoá thì vẫn còn đó, nhưng cán bộ thôn khác rồi. Chủ của quán tạp hoá thì vẫn là Lưu Thuý Sơn, còn trưởng thôn đã do tên béo Vương Đại Phú giữ chức.
Nghe được Chu Mộc đã xảy ra chuyện, Vương Đại Phú không biết nên vui hay buồn. Ngày thường hắn ta nói chẳng ai thèm nghe, cái tên tội phạm cải tạo Chu Mộc này lại nói câu nào mọi người cũng đều nghe răm rắp. Chức trưởng thôn của hắn ta thật chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thế nhưng Chu Mộc thường hay cung cấp rất nhiều tiện ích cho cán bộ trong thôn. Cho đến nay, hắn ta làm trưởng thôn sung sướng hơn những người trước nhiều. Thế nên Vương Đại Phú vô cùng mâu thuẫn.
“Mọi người đừng hoảng loạn, Chu Mộc sẽ không sao đâu. Tôi đã gọi điện thoại cho đồn cảnh sát ở trên trấn rồi, họ cũng đã cử người tới đây.” Thấy mọi người đang bàn luận ồn ào, Vương Đại Phú làm trưởng thôn nhất định phải ra mặt nói một hai câu vào lúc này mới được.
Nghe thấy lời em gái nói quá cay nghiệt, Từ Bạch Phượng đá chân cô ta một cái rồi mắng: “Em ấy, sớm muộn cũng chết vì cái miệng. Làm sao có thể nói như vậy được, trẻ con thì biết cái gì. Thôn mình chả có nhà Vương Lão Ngũ vì để sinh được thằng con trai mà bỏ rơi đứa con gái à…”
Từ Kim Phượng tránh được chân của chị gái nhưng vẫn lắm mồm, lẩm bẩm nói: “Cái đó cũng chưa chắc, em vừa giúp đứa bé này lau tay, thấy trên tay nó có một vết sẹo. Một cô con gái xinh xắn thế này ai mà nỡ, chắc chắn là có vấn đề.”
Hai chị em ở trong phòng bếp dọn dẹp mà không hề để ý đến Tiểu Chi Chi đem trả bát bước vào.
Đợi đến khi Từ Bạch Phượng rửa bát xong ra ngoài xem thế nào thì đã không còn thấy cô bé đâu nữa.
Không chỉ không thấy người đâu, ngay cả con hổ ngoan như một con chó lớn cũng chẳng thấy nữa. Cả con rắn hoa cũng biến mất rồi. Từ Bạch Phượng hốt hoảng, vội vàng cùng Từ Kim Phượng chia nhau đi tìm.
***
Tại thành phố Đại Kinh, ngày hôm nay là sinh nhật ba tuổi của cặp song sinh Lục Tiểu Mãn và Lục Thành Tuấn.
Có hai đứa cháu cưng như thế, ngay cả người ông nghiêm khắc cũng trở nên vô cùng vui vẻ.
Lục Cẩm Hoa bao toàn bộ khách sạn năm sao Waldorf chỉ để chúc mừng sinh nhật cho con trai và con gái của mình.
Các nhân vật nổi tiếng từ khắp mọi nơi tề tựu, ăn uống linh đình.
Lục Cẩm Hoa mặc một bộ âu phục thẳng tắp, xuất hiện cùng với Liễu Mạch trong một bộ lễ phục đuôi cá nạm thuỷ tinh trông rất sang trọng, cặp đôi trai tài gái sắc này làm người ta vô cùng ngưỡng mộ.
Cô con gái mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, cậu con trai mặc một bộ âu phục. Hai đứa bé được hai bảo mẫu ôm ra ngoài, trông hết sức phô trương.
Cô con gái nhỏ không thích chỗ đông người liền bật khóc thành tiếng. Bảo mẫu vội vàng bế đứa trẻ ra ngoài sân, đằng sau còn có mấy người bảo vệ đi theo.
Ánh trăng đêm nay đều bị mây che đi mất, thế nhưng không sao hết, sân ngoài của khách sạn Waldorf giống như ban ngày vậy. Đèn điện sáng rực rỡ, bé trai cùng bé gái đang chơi đùa ở trong sân. Hai bảo mẫu nghiêm túc dõi theo chúng, bốn người bảo vệ thì đứng ở một bên canh gác. Ở xung quanh có không ít những nhân viên của khách sạn đang đứng chờ mệnh lệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Trời tối rồi.
Bên trong ngọn núi không có chút hơi người nào.
Tiểu Chi Chi ôm cổ của Nhị Hổ, chạy băng băng về hướng ngọn núi cát đá kia. Gió thổi rất lớn, Tiểu Chi Chi đỏ hồng cả đôi mắt. Trong màn đêm, cô bé giống như một con thú nhỏ đang bị thương.
Cô bé không phải đứa trẻ bị người ta bỏ rơi.
Bố sẽ không chết.
Bố sẽ không bỏ rơi cô bé.
Ăn xong cơm tối, đèn đường của thôn Bình Khẩu cứ đúng giờ sẽ được bật lên. Thôn làng vào buổi đêm cũng sẽ được thắp sáng bởi những ngôi sao, trông vô cùng ấm áp.
Đèn đường ở đây đều là do Chu Mộc bỏ tiền ra sửa.
Sau bữa cơm, người dân trong thôn lại lũ lượt kéo nhau về phía toà nhà cán bộ tụ tập.
Quán tạp hoá thì vẫn còn đó, nhưng cán bộ thôn khác rồi. Chủ của quán tạp hoá thì vẫn là Lưu Thuý Sơn, còn trưởng thôn đã do tên béo Vương Đại Phú giữ chức.
Nghe được Chu Mộc đã xảy ra chuyện, Vương Đại Phú không biết nên vui hay buồn. Ngày thường hắn ta nói chẳng ai thèm nghe, cái tên tội phạm cải tạo Chu Mộc này lại nói câu nào mọi người cũng đều nghe răm rắp. Chức trưởng thôn của hắn ta thật chẳng có chút ý nghĩa nào.
Thế nhưng Chu Mộc thường hay cung cấp rất nhiều tiện ích cho cán bộ trong thôn. Cho đến nay, hắn ta làm trưởng thôn sung sướng hơn những người trước nhiều. Thế nên Vương Đại Phú vô cùng mâu thuẫn.
“Mọi người đừng hoảng loạn, Chu Mộc sẽ không sao đâu. Tôi đã gọi điện thoại cho đồn cảnh sát ở trên trấn rồi, họ cũng đã cử người tới đây.” Thấy mọi người đang bàn luận ồn ào, Vương Đại Phú làm trưởng thôn nhất định phải ra mặt nói một hai câu vào lúc này mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro