Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con
Chương 16
Trúc Ngọc Trù
2024-09-07 12:20:11
Mà trên thực tế, mấy anh cảnh sát trong đồn ở trên trấn cũng chẳng có mấy ai. Trời thì tối như thế này, ai lại chịu chạy xuống dưới thôn quê này chứ.
Vụ sạt lở xảy ra lúc chiều, đến giờ đã là buổi tối rồi, đội xe vận tải của Chu Mộc cũng đã có vài ba người trở về. Không phải họ không muốn giúp đỡ, nhưng lúc trước, họ tận mắt trông thấy chỗ núi sạt lở, Chu Mộc ở ngay tại đó. Cả ngọn núi to lớn như vậy đè xuống thì chắc chắn là không thể sống nổi.
Lý Trường Canh vô cùng sốt ruột, lại hoang mang và lo sợ. Bình thường hắn cùng làm việc với Chu Mộc thì thấy bản thân mình rất lợi hại. Chu Mộc vừa mới xảy ra chuyện, đội xe vận tải giống như đột nhiên mất hết tinh thần. Có người tới hỏi khi nào thì phát lương, còn có ông chủ buôn cát đá hỏi thăm đến việc bao thầu cả ngọn núi này sẽ mất bao nhiêu.
Lúc hắn đến toà nhà cán bộ thôn, hắn nghe thấy Vương Đại Phú nói mấy lời vô cùng sáo rỗng, so với hắn hồi trước thì còn kém xa. Đang nghĩ thấy tức giận, hắn lại nhìn thấy vợ mình đang hoảng hốt chạy đến nói: “Không xong rồi, con gái của Chu Mộc biến mất rồi.”
“Không phải đã bảo em chăm sóc nó rồi sao?” Lý Trường Canh vốn dĩ đã đang bực, nghe xong chuyện này liền tức đến nỗi muốn tát cho vợ mình một cái.
“Mọi người giúp với, đi tìm cô nhóc kia cùng tôi. Chu Mộc bình thường không hề bạc đãi chúng ta.” Lý Trường Canh không để ý đến nỗi giận kia nữa. Chu Mộc xảy ra chuyện là do thiên tai, nhưng nếu để lạc mất con gái anh ta thì lương tâm của hắn không yên được. Hắn mau chóng nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ.
Người trong thôn tuy là có người tham chút lợi vặt, cũng có người thích buôn chuyện, tật xấu rất nhiều, thế nhưng tâm địa đều không xấu. Nghe lời Lý Trường Canh, họ đều lần lượt cầm đèn pin, có người còn đốt đuốc, cả thôn cùng đi tìm đứa bé kia.
Tiểu Chi Chi ngày nào cũng chơi cùng Nhị Hổ và Tiểu Hoa, không hề xa lạ gì với núi ở đây. Thế nhưng, cô bé chưa từng vào núi khi trời tối như thế này. Cảnh vật trong rừng âm u, đủ loại âm thanh vang lên theo tiếng gió, cả màn đêm bao phủ dày đặc trong khu rừng.
Nước mắt của Tiểu Chi Chi vừa khô thì lại ướt rồi, khuôn mặt của cô bé hơi đau.
Chạy đến chỗ bị sạt lở, trong ngọn núi cát đá xuất hiện một lớp đất bị sụt xuống rất lớn, trong đó còn có mấy cây đại thụ bị đổ xuống.
Trời càng ngày càng tối hơn.
Tiểu Chi Chi hét lớn một câu: “Bố ơi!”
Trả lời lại cô bé chỉ có tiếng vọng lại từ trong núi: “Bố ơi! Bố ơi!”
Nhị Hổ và Tiểu Hoa lúc này vô cùng ngoan, không quấy rầy Tiểu Chi Chi, chúng chỉ lặng lẽ đi theo cô bé.
Tiểu Chi Chi rất muốn khóc, thế nhưng bố không còn ở đây thì cô bé khóc cho ai xem?
Cô bé nghĩ đến mới đây không lâu còn đi vào núi thăm ông nội và bà nội với bố. Bố nói ông bà đang sống trong bùn đất. Bố dựa trên bùn đất, nói rằng như vậy giống như đang được ngồi trong vòng tay của ông bà.
Ánh trăng sáng chiếu rọi đến một đống đất đổ nát lớn còn mới, bố cũng đang ở bên trong bùn đất sao? Bố đi tìm ông bà nội rồi sao?
Tiểu Chi Chi không chịu được nữa, cô bé oà khóc thật to.
“Bố ơi, sau này con sẽ nghe lời, mỗi ngày đều đi đến trường mẫu giáo, bố ra ngoài này đi được không ạ?”
1
Cô bé cầm theo một cái cuốc, vốn là muốn dùng để cuốc cỏ dại cho ông bà nội. Thế nhưng bây giờ, cô bé muốn đào bố mình lên.
Tiểu Chi Chi vừa khóc vừa đào đất, Nhị Hổ cũng bới đất lên cùng cô bé…
…
Chu Mộc vẫn còn sống.
2
Lúc núi bị sạt lở, anh ta đứng ở rất gần.
Anh ta chỉ kịp lật người bám vào tảng đá lớn ở gần nhất rồi trèo xuống, sau đó thì tối om.
Đợi đến khi anh ta mở mắt ra, xung quanh đều rất tối. Anh ta không muốn chết, anh ta còn phải đón Chi Chi tan học, đưa Chi Chi đi học, bón cô bé ăn, mặc quần áo, đi giày, rửa tay và lau tay cho cô bé. Anh ta không thể chết.
Chu Mộc dùng tay vỗ nhẹ xung quanh, cẩn thận nghe âm thanh dội lại. Dựa vào những âm thanh khác nhau mà đoán được độ cứng của đất đá, sau đó anh ta dần dần đào được một con đường hầm.
Kết quả là, chỗ đất anh ta đào lên càng ngày càng kỳ lạ. Tuy rằng không nhìn thấy được nhưng lớp đất này lại rất mềm, sờ vào có cảm giác vô cùng mềm mại.
Vụ sạt lở xảy ra lúc chiều, đến giờ đã là buổi tối rồi, đội xe vận tải của Chu Mộc cũng đã có vài ba người trở về. Không phải họ không muốn giúp đỡ, nhưng lúc trước, họ tận mắt trông thấy chỗ núi sạt lở, Chu Mộc ở ngay tại đó. Cả ngọn núi to lớn như vậy đè xuống thì chắc chắn là không thể sống nổi.
Lý Trường Canh vô cùng sốt ruột, lại hoang mang và lo sợ. Bình thường hắn cùng làm việc với Chu Mộc thì thấy bản thân mình rất lợi hại. Chu Mộc vừa mới xảy ra chuyện, đội xe vận tải giống như đột nhiên mất hết tinh thần. Có người tới hỏi khi nào thì phát lương, còn có ông chủ buôn cát đá hỏi thăm đến việc bao thầu cả ngọn núi này sẽ mất bao nhiêu.
Lúc hắn đến toà nhà cán bộ thôn, hắn nghe thấy Vương Đại Phú nói mấy lời vô cùng sáo rỗng, so với hắn hồi trước thì còn kém xa. Đang nghĩ thấy tức giận, hắn lại nhìn thấy vợ mình đang hoảng hốt chạy đến nói: “Không xong rồi, con gái của Chu Mộc biến mất rồi.”
“Không phải đã bảo em chăm sóc nó rồi sao?” Lý Trường Canh vốn dĩ đã đang bực, nghe xong chuyện này liền tức đến nỗi muốn tát cho vợ mình một cái.
“Mọi người giúp với, đi tìm cô nhóc kia cùng tôi. Chu Mộc bình thường không hề bạc đãi chúng ta.” Lý Trường Canh không để ý đến nỗi giận kia nữa. Chu Mộc xảy ra chuyện là do thiên tai, nhưng nếu để lạc mất con gái anh ta thì lương tâm của hắn không yên được. Hắn mau chóng nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ.
Người trong thôn tuy là có người tham chút lợi vặt, cũng có người thích buôn chuyện, tật xấu rất nhiều, thế nhưng tâm địa đều không xấu. Nghe lời Lý Trường Canh, họ đều lần lượt cầm đèn pin, có người còn đốt đuốc, cả thôn cùng đi tìm đứa bé kia.
Tiểu Chi Chi ngày nào cũng chơi cùng Nhị Hổ và Tiểu Hoa, không hề xa lạ gì với núi ở đây. Thế nhưng, cô bé chưa từng vào núi khi trời tối như thế này. Cảnh vật trong rừng âm u, đủ loại âm thanh vang lên theo tiếng gió, cả màn đêm bao phủ dày đặc trong khu rừng.
Nước mắt của Tiểu Chi Chi vừa khô thì lại ướt rồi, khuôn mặt của cô bé hơi đau.
Chạy đến chỗ bị sạt lở, trong ngọn núi cát đá xuất hiện một lớp đất bị sụt xuống rất lớn, trong đó còn có mấy cây đại thụ bị đổ xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời càng ngày càng tối hơn.
Tiểu Chi Chi hét lớn một câu: “Bố ơi!”
Trả lời lại cô bé chỉ có tiếng vọng lại từ trong núi: “Bố ơi! Bố ơi!”
Nhị Hổ và Tiểu Hoa lúc này vô cùng ngoan, không quấy rầy Tiểu Chi Chi, chúng chỉ lặng lẽ đi theo cô bé.
Tiểu Chi Chi rất muốn khóc, thế nhưng bố không còn ở đây thì cô bé khóc cho ai xem?
Cô bé nghĩ đến mới đây không lâu còn đi vào núi thăm ông nội và bà nội với bố. Bố nói ông bà đang sống trong bùn đất. Bố dựa trên bùn đất, nói rằng như vậy giống như đang được ngồi trong vòng tay của ông bà.
Ánh trăng sáng chiếu rọi đến một đống đất đổ nát lớn còn mới, bố cũng đang ở bên trong bùn đất sao? Bố đi tìm ông bà nội rồi sao?
Tiểu Chi Chi không chịu được nữa, cô bé oà khóc thật to.
“Bố ơi, sau này con sẽ nghe lời, mỗi ngày đều đi đến trường mẫu giáo, bố ra ngoài này đi được không ạ?”
1
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé cầm theo một cái cuốc, vốn là muốn dùng để cuốc cỏ dại cho ông bà nội. Thế nhưng bây giờ, cô bé muốn đào bố mình lên.
Tiểu Chi Chi vừa khóc vừa đào đất, Nhị Hổ cũng bới đất lên cùng cô bé…
…
Chu Mộc vẫn còn sống.
2
Lúc núi bị sạt lở, anh ta đứng ở rất gần.
Anh ta chỉ kịp lật người bám vào tảng đá lớn ở gần nhất rồi trèo xuống, sau đó thì tối om.
Đợi đến khi anh ta mở mắt ra, xung quanh đều rất tối. Anh ta không muốn chết, anh ta còn phải đón Chi Chi tan học, đưa Chi Chi đi học, bón cô bé ăn, mặc quần áo, đi giày, rửa tay và lau tay cho cô bé. Anh ta không thể chết.
Chu Mộc dùng tay vỗ nhẹ xung quanh, cẩn thận nghe âm thanh dội lại. Dựa vào những âm thanh khác nhau mà đoán được độ cứng của đất đá, sau đó anh ta dần dần đào được một con đường hầm.
Kết quả là, chỗ đất anh ta đào lên càng ngày càng kỳ lạ. Tuy rằng không nhìn thấy được nhưng lớp đất này lại rất mềm, sờ vào có cảm giác vô cùng mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro