Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con
Chương 17
Trúc Ngọc Trù
2024-09-07 12:20:11
Chu Mộc còn lấy một ít nếm thử, hơi đắng. Mùi vị rất nặng và rất sáp.
Là mỏ than!
Anh ta nhớ đến ở trong tù có một ông chủ than, cứ hơi tí là lại nói mình phát tài. Nghe người ta nói, ông ta trước đây rất giàu có, tiền của ông ta có thể tuỳ ý mua được cả một phố huyện.
Chu Mộc cảm thấy máu trong người đang ngừng chảy.
Anh ta sẽ không chết, không thể chết. Anh ta vẫn sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, anh ta sẽ cho con gái sống một cuộc sống tốt nhất.
Nhờ có suy nghĩ như vậy, Chu Mộc tiếp tục đào, tay rất đau, sớm đã bị ma sát đến chảy máu.
Anh ta cũng rất mệt, chẳng còn sức nữa.
Lúc này, anh ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Anh ta nghe thấy tiếng Chi Chi gọi bố.
Chu Mộc chỉ cảm thấy khát khao được cứu sống càng ngày càng mãnh liệt, anh ta không thể cứ như vậy mà chết được.
Mười mấy năm trước, anh ta mất bố mất mẹ. Lúc trở về chỉ có thể nhìn thấy mộ phần của hai người.
Ba năm trước, anh ta nhặt về cô con gái, bây giờ anh ta không thể nào lại bỏ rơi con gái được.
Chu Mộc dốc hết sức của mình, từng chút một hướng về gần phía có âm thanh.
Cho đến tận khi nghe thấy tiếng cạch, hòn đá trong tay anh ta đập vào một tảng đá lớn khác.
Chu Mộc dùng sức đẩy một cái, nó gần như chẳng hề động đậy.
Thế nhưng vào lúc này, anh ta đã có thể nghe rất rõ tiếng của Chi Chi, cô bé đang ở bên ngoài.
Cái cuốc nhỏ của Tiểu Chi Chi đã cuốc vào một tảng đá.
Móng vuốt của Nhị Hổ cũng bới hòn đá đó lên.
“Tảng đá to quá.” Tiểu Chi Chi lại khóc.
Nhị Hổ cũng rất bất lực, nó chỉ là một con hổ con, chẳng phải máy đào đất. Móng vuốt của nó chẳng thể đào nổi hòn đá này lên.
Tiểu Hoa bò từ trên người Nhị Hổ xuống, nó cố gắng chui vào bên cạnh hòn đá. Tiểu Hoa bình thường rất vô dụng thế mà giờ lại có thể chui vào bên trong kẽ hở chỗ tảng đá.
“Là bố, nhất định là Tiểu Hoa đã nhìn thấy bố.” Tiểu Chi Chi kích động không thôi.
Lúc này, người trong thôn cũng đã cầm đèn pin, đuốc lửa tìm đến được đây.
Lý Trường Canh không nghĩ tới, trong đêm tối này, cô bé lại một mình đi đến chỗ này.
“Chú Lý ơi, bố cháu đang ở bên trong. Chú mau đến giúp cháu đào với.” Tiểu Chi Chi nhìn thấy Lý Trường Canh, hét lên vô cùng kích động.
Lý Trường Canh không tin, ban ngày họ đã đào suốt cả buổi đều chẳng thấy người đâu. Chỗ núi sạt lở cũng không phải ở đây, làm sao có thể như vậy được.
Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô nhóc kia, Lý Trường Canh không thốt ra nổi lời nào để từ chối.
Chu Mộc không có ở đây, hắn là lớn nhất.
Hắn cắn răng gọi: “Mọi người đều qua đây cùng nhau đào đi.”
Đoàn người nhìn thấy một mình cô bé ở trong núi đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Thế nhưng nghe thấy lời của Lý Trường Canh thì đều cùng đến đào tảng đá lên.
Kết quả sau khi đào được tảng đá lớn kia lên, có một người đen thui ở bên trong.
“Là Chu Mộc à?”
“Là Chu Mộc thật kìa!”
“Ôi! Anh ấy vẫn còn sống.”
Người dân trong thôn cùng nhau kéo Chu Mộc lên, mọi người đều quá kinh ngạc.
Lúc này, ánh trăng trên trời cũng như xuyên qua những lớp mây dày đặc để chiếu sáng màn đêm.
Lão Lý là một người vô cùng mê tín, lúc đó hắn ta đã quỳ rạp xuống đất.
“Bồ Tát hiển linh.”
Hắn quỳ xuống hướng đúng về phía Tiểu Chi Chi đang đứng. Trên mặt cô bé có ánh trăng chiếu rọi, toả ra ánh sáng nhu hoà.
Chu Mộc gặp nạn lớn nhưng không chết, mà tay chỉ bị thương nhẹ, trở về nhà nghỉ ngơi mấy hôm liền hồi phục, thật đáng kinh ngạc.
* Ngôi sao may mắn.
Mà sau chuyện này, người trong thôn lại truyền tai nhau. Nhưng không phải là khen Chu Mộc số mệnh tốt, một người làm việc tốt xui xẻo bị bắt ngồi tù mười năm. Bao nhiêu người như thế, mà chỉ có mình anh ta bị đá núi đè, thực sự không thể coi là mệnh tốt được.
Hơn nữa mới còn trẻ mà đã không bố không mẹ, bố mẹ đều vì anh ta mà qua đời. Dùng từ ngữ nông thôn để nói, thì mệnh này chính là mệnh khắc người, khắc tình thân.
Câu chuyện truyền miệng này lại liên quan tới việc Chu Mộc nhặt được bé gái kia.
Bạn xem, con gái nhà ai mà lại có thể nuôi được hổ và rắn trở nên ngoan ngoãn. Con nhà ai mà mới 4-5 tuổi đã có thể một mình vào trong núi, còn có thể chỉ chính xác vào tảng đá lớn rồi nói rằng bố của mình kẹt bên trong. Quả nhiên Chu Mộc thực sự ở bên trong, nếu như không có cô bé này thì Chu Mộc chắc chắn không thể sống sót.
Là mỏ than!
Anh ta nhớ đến ở trong tù có một ông chủ than, cứ hơi tí là lại nói mình phát tài. Nghe người ta nói, ông ta trước đây rất giàu có, tiền của ông ta có thể tuỳ ý mua được cả một phố huyện.
Chu Mộc cảm thấy máu trong người đang ngừng chảy.
Anh ta sẽ không chết, không thể chết. Anh ta vẫn sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, anh ta sẽ cho con gái sống một cuộc sống tốt nhất.
Nhờ có suy nghĩ như vậy, Chu Mộc tiếp tục đào, tay rất đau, sớm đã bị ma sát đến chảy máu.
Anh ta cũng rất mệt, chẳng còn sức nữa.
Lúc này, anh ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Anh ta nghe thấy tiếng Chi Chi gọi bố.
Chu Mộc chỉ cảm thấy khát khao được cứu sống càng ngày càng mãnh liệt, anh ta không thể cứ như vậy mà chết được.
Mười mấy năm trước, anh ta mất bố mất mẹ. Lúc trở về chỉ có thể nhìn thấy mộ phần của hai người.
Ba năm trước, anh ta nhặt về cô con gái, bây giờ anh ta không thể nào lại bỏ rơi con gái được.
Chu Mộc dốc hết sức của mình, từng chút một hướng về gần phía có âm thanh.
Cho đến tận khi nghe thấy tiếng cạch, hòn đá trong tay anh ta đập vào một tảng đá lớn khác.
Chu Mộc dùng sức đẩy một cái, nó gần như chẳng hề động đậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng vào lúc này, anh ta đã có thể nghe rất rõ tiếng của Chi Chi, cô bé đang ở bên ngoài.
Cái cuốc nhỏ của Tiểu Chi Chi đã cuốc vào một tảng đá.
Móng vuốt của Nhị Hổ cũng bới hòn đá đó lên.
“Tảng đá to quá.” Tiểu Chi Chi lại khóc.
Nhị Hổ cũng rất bất lực, nó chỉ là một con hổ con, chẳng phải máy đào đất. Móng vuốt của nó chẳng thể đào nổi hòn đá này lên.
Tiểu Hoa bò từ trên người Nhị Hổ xuống, nó cố gắng chui vào bên cạnh hòn đá. Tiểu Hoa bình thường rất vô dụng thế mà giờ lại có thể chui vào bên trong kẽ hở chỗ tảng đá.
“Là bố, nhất định là Tiểu Hoa đã nhìn thấy bố.” Tiểu Chi Chi kích động không thôi.
Lúc này, người trong thôn cũng đã cầm đèn pin, đuốc lửa tìm đến được đây.
Lý Trường Canh không nghĩ tới, trong đêm tối này, cô bé lại một mình đi đến chỗ này.
“Chú Lý ơi, bố cháu đang ở bên trong. Chú mau đến giúp cháu đào với.” Tiểu Chi Chi nhìn thấy Lý Trường Canh, hét lên vô cùng kích động.
Lý Trường Canh không tin, ban ngày họ đã đào suốt cả buổi đều chẳng thấy người đâu. Chỗ núi sạt lở cũng không phải ở đây, làm sao có thể như vậy được.
Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô nhóc kia, Lý Trường Canh không thốt ra nổi lời nào để từ chối.
Chu Mộc không có ở đây, hắn là lớn nhất.
Hắn cắn răng gọi: “Mọi người đều qua đây cùng nhau đào đi.”
Đoàn người nhìn thấy một mình cô bé ở trong núi đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Thế nhưng nghe thấy lời của Lý Trường Canh thì đều cùng đến đào tảng đá lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kết quả sau khi đào được tảng đá lớn kia lên, có một người đen thui ở bên trong.
“Là Chu Mộc à?”
“Là Chu Mộc thật kìa!”
“Ôi! Anh ấy vẫn còn sống.”
Người dân trong thôn cùng nhau kéo Chu Mộc lên, mọi người đều quá kinh ngạc.
Lúc này, ánh trăng trên trời cũng như xuyên qua những lớp mây dày đặc để chiếu sáng màn đêm.
Lão Lý là một người vô cùng mê tín, lúc đó hắn ta đã quỳ rạp xuống đất.
“Bồ Tát hiển linh.”
Hắn quỳ xuống hướng đúng về phía Tiểu Chi Chi đang đứng. Trên mặt cô bé có ánh trăng chiếu rọi, toả ra ánh sáng nhu hoà.
Chu Mộc gặp nạn lớn nhưng không chết, mà tay chỉ bị thương nhẹ, trở về nhà nghỉ ngơi mấy hôm liền hồi phục, thật đáng kinh ngạc.
* Ngôi sao may mắn.
Mà sau chuyện này, người trong thôn lại truyền tai nhau. Nhưng không phải là khen Chu Mộc số mệnh tốt, một người làm việc tốt xui xẻo bị bắt ngồi tù mười năm. Bao nhiêu người như thế, mà chỉ có mình anh ta bị đá núi đè, thực sự không thể coi là mệnh tốt được.
Hơn nữa mới còn trẻ mà đã không bố không mẹ, bố mẹ đều vì anh ta mà qua đời. Dùng từ ngữ nông thôn để nói, thì mệnh này chính là mệnh khắc người, khắc tình thân.
Câu chuyện truyền miệng này lại liên quan tới việc Chu Mộc nhặt được bé gái kia.
Bạn xem, con gái nhà ai mà lại có thể nuôi được hổ và rắn trở nên ngoan ngoãn. Con nhà ai mà mới 4-5 tuổi đã có thể một mình vào trong núi, còn có thể chỉ chính xác vào tảng đá lớn rồi nói rằng bố của mình kẹt bên trong. Quả nhiên Chu Mộc thực sự ở bên trong, nếu như không có cô bé này thì Chu Mộc chắc chắn không thể sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro