Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con

Chương 18

Trúc Ngọc Trù

2024-09-07 12:20:11

Hơn nữa ngôi nhà cũ ở Tây Khẩu lại có phong thủy xấu như thế này, cô bé ấy vẫn có thể sống tốt, thật khiến người khác sợ muốn chết. Chỉ có thể nói rằng cô bé kia chính là phúc tinh, có mệnh tốt. Dường như từ lúc cô bé ấy đến thôn Bình Khẩu, thôn ngày càng phát triển.

Nhưng cũng có người phản đối, cảm thấy căn bản không hề có chuyện đó.

“Nếu con bé kia thực sự mệnh tốt, vậy tại sao đá núi lại sạt lở, thôn Bình Khẩu bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng xảy ra chuyện này.’’ Từ Kim Phượng nói đi nói lại.

Kết quả hai ngày sau cô ta bị sự thật vả vào mặt. Cát đá sau khi bị sạt lở, liền lộ ra một mỏ than, có người nói cát đá vùng này không ngờ lại cất giấu một mỏ than khổng lồ, cả một ngọn núi lớn toàn bộ đều là than đá.

Than đá so với cát đá thật sự có giá trị hơn nhiều, vì chính là có thể kiếm tiền thỏa thích từ nó.

Lại có thêm bằng chứng chứng tỏ cô bé kia chính là phúc tinh.

Hôm đó người đi theo để tìm cô bé tận mắt nhìn thấy ở trong núi.

Lão Lý nói: “Lúc đó cô bé ấy giống Bồ Tát y đúc, chắc chắn là phúc tinh, chứ người bình thường lớn lên sao có thể đẹp đến như vậy.’’

Người có uy tín như cựu trưởng thôn Lý Trường Canh cũng liền gật đầu, nói: “Đúng vậy, cô bé ấy bảo tôi đào tảng đá lên, lúc ấy tôi chẳng hề nghĩ ngợi gì liền đào lên.’’

Sau đó vào ngày cúng cô hồn 15 tháng 7 âm lịch, một màn vô cùng kỳ lạ xuất hiện.

Những năm trước, vào ngày này người dân thôn Bình Khẩu sẽ tới cuối thôn, cũng chính là căn nhà Tây Khẩu để đốt vàng mã, đốt xong liền vội vã trở về nhà. Bởi vì có người nói vào ngày này thì Quỷ Môn sẽ được mở, người thân đã khuất sẽ từ âm phủ trở về dương gian, mà phía Tây lại chính là cửa âm.

Thế nhưng năm nay, mọi người đi về hướng Tây để đốt vàng mã thì không chỉ đem theo giấy mà còn mang theo một chút đồ ăn ngon, có thịt, có đồ chiên, có bánh mật, bánh dày. Tất cả đều được chế biến kỳ công. Sau khi đốt giấy tiền xong thì đem tặng phần thức ăn ấy cho người ở căn nhà cũ rồi mới đi.

Nhận được phần thức ăn ấy, cô bé cười rạng rỡ đáp lại:

“Cảm ơn anh Thẩm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cảm ơn chú.”

“Cảm ơn ông ạ.”

“Cảm ơn bà ạ.”

Trong phút chốc họ bỗng cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, năm nay nhất định sẽ gặp được may mắn!

Mà con hổ kia quả nhiên cũng trở nên ngoan ngoãn không cắn người, con rắn cũng không cắn người.

Trong thôn có một ông lão bị gãy chân, cũng không biết trước đây xảy ra chuyện gì mà cả hai chân đều bị cụt từ đầu gối trở xuống, thường ngày đều lấy hai mảnh lốp xe để bọc lên đôi chân cụt của mình.

Ông lão luôn nói mình trước đây là một tú tài, người trong thôn nghe xong chẳng ai tin. Làm gì có tú tài nào trông lại chán đời như vậy. Trong kịch thì tú tài đều là quan to, ông lão này đến một căn nhà tử tế cũng không có, mà lại ở trong một cái miếu thờ thổ địa của thôn. Thế nhưng người trong thôn vẫn đùa giỡn gọi ông ta là lão tú tài.

Lão tú tài sau khi nghe người ta nói Chu Mộc đem về một cô bé xinh xắn, liền lập tức mở một quyển sách cổ ra, lật đến trang có bức họa tiên nữ. Ở giữa bức họa là một tiên nữ đang đứng, bên trái là một con hổ, bên phải là một con rắn lớn...

Người trong thôn đều đến xem, còn có không ít người tìm đến lão tú tài để vẽ lại bức họa kia, mời ông lão ấy về nhà để dán tranh lên tường, xong rồi đều cảm thấy vận may tốt lên nhiều.

Lưu Nhị là trụ cột trong nhà, kết hôn bốn năm rồi vẫn chưa có con, nghe người ta nói xong liền mang bức họa kia về, đến tháng thứ hai người vợ liền có thai… Thực chất là do vợ anh ta uống thuốc Đông Y mới khỏi.

Lưu Thủy Phát bị đau thắt lưng không dậy nổi, sau khi dán bức họa kia trên tường đột nhiên có thể ngồi dậy… Thực ra là vì anh ta nghỉ ngơi đủ rồi.

Thế nhưng mọi người lại càng truyền tai nhau câu chuyện kì quái này, một khi đã truyền đi thì không thể ngừng lại. Dường như nhà nào cũng có bức họa như thế, một vài cô gái được gả tới thôn này cũng đem theo bức họa ấy về nhà mẹ đẻ.

Lão tú tài thực chất chỉ nghe người ta nói chơi vậy thôi, muốn lừa gạt người ta, chứ không ngờ rằng vì chuyện này mà tự nhiên có thêm nhiều kế sinh nhai. Ông thường ngày chẳng có bất kì sở thích nào, chỉ thích uống chút rượu trắng kèm chút lạc, giờ đây từ việc uống rượu chỉ có giá hai đồng rưỡi mà chuyển sang rượu mười đồng rồi, thỉnh thoảng còn có cả nửa con vịt để nhắm rượu…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con

Số ký tự: 0