Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 10
2024-09-27 13:11:20
Chẳng lẽ đây thật sự không phải thế giới thật ư?
Nếu không phải thì mình là gì?
Dù trong lòng Ninh Cáp không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói với cô rằng dường như phó bản này là thật.
Nếu là thật thì thảm rồi.
Một khi tỷ lệ tử vong của những người chơi này vượt quá 50%, sau tám giờ nữa, thế giới này sẽ bị xóa sổ vì không qua được bài kiểm tra, cô cũng sẽ biến mất theo.
Chủ nhân của chiếc vòng tay đã chết, chín người còn lại phải sống sót ít nhất năm người thì nhà nghỉ nhỏ này và Ninh Cáp mới có thể tiếp tục tồn tại.
Những người khác đã bấm nút rút số phòng, nhưng vòng tay lại an tĩnh như gà. Có vẻ như nó cũng nhầm Ninh Cáp là người chơi và vẫn đang đợi cô.
Thôi thì cứ qua được thử thách trước mắt đã.
Ninh Cáp cũng bấm một cái.
Vòng tay lập tức rung lên: [Nhiệm vụ phân chia phòng hoàn thành thành công! Số phòng của bạn là: 203]
Vì có năm phòng đôi nên nó tự động ghép đôi mười người.
Bùi Hàn cúi đầu nhìn vòng tay của mình, rồi lại nhìn vòng tay của Ninh Cáp, không có biểu tình gì.
Ninh Cáp cũng đã liếc qua, người có "cuộc gặp gỡ lãng mạn" với cô chính là Bùi Hàn, số phòng trên vòng tay của anh cũng là 203.
Vòng tay không còn động tĩnh gì nữa, có vẻ như nó chừa thời gian cho bọn họ lên lầu.
Tóc Xám Trắng đề nghị: "Chúng ta phải cùng nhau vượt qua phó bản này, coi như cũng có duyên với nhau, mọi người giới thiệu về bản thân mình một chút nhé?"
"Đúng vậy, quen biết nhau rồi mới dễ hợp tác." Mọi người đều tán thành, lần lượt báo tên.
Tổng cộng có mười người, đủ mọi lứa tuổi, trong đó có người mới lần đầu bị kéo vào phó bản, đang run rẩy sợ hãi, có cả những người có kinh nghiệm như Tóc Xám Trắng.
Quá nhiều người, Ninh Cáp không nhớ được hết tên.
Chỉ có người lúc đầu bảo Bùi Hàn là Alpha, Ninh Cáp nhớ rõ bởi vì anh ta khác biệt với những người khác, anh ta báo tên tiếng Anh, gọi là Owen.
Owen khá giống con lai, mặt mày anh ta khá đẹp, mái tóc màu nâu hơi dài được uốn nhẹ quanh cổ, trên vai treo chiếc áo khoác có kiểu dáng lạ lùng, để lộ áo phông trắng bên trong.
Anh ta phát hiện Ninh Cáp đang nhìn mình, liền cong mắt chào hỏi.
Ninh Cáp mặt không biểu cảm gật đầu nhẹ, rồi dời ánh mắt đi.
Một người mặc đồng phục có logo của một thương hiệu trên ngực, hẳn là chủ của cửa hàng quần áo, lại trang điểm khá trẻ trung - Chị Chủ Quầy nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta bị kéo vào nơi này, làm thế nào để thoát ra đây?"
"Lần đầu vào phó bản à?" Owen thân thiện cười với cô ấy, "Chúng ta phải tìm điểm neo của phó bản này. Tìm được điểm neo, chúng ta có thể rời đi."
Nếu không phải thì mình là gì?
Dù trong lòng Ninh Cáp không muốn thừa nhận, nhưng lý trí nói với cô rằng dường như phó bản này là thật.
Nếu là thật thì thảm rồi.
Một khi tỷ lệ tử vong của những người chơi này vượt quá 50%, sau tám giờ nữa, thế giới này sẽ bị xóa sổ vì không qua được bài kiểm tra, cô cũng sẽ biến mất theo.
Chủ nhân của chiếc vòng tay đã chết, chín người còn lại phải sống sót ít nhất năm người thì nhà nghỉ nhỏ này và Ninh Cáp mới có thể tiếp tục tồn tại.
Những người khác đã bấm nút rút số phòng, nhưng vòng tay lại an tĩnh như gà. Có vẻ như nó cũng nhầm Ninh Cáp là người chơi và vẫn đang đợi cô.
Thôi thì cứ qua được thử thách trước mắt đã.
Ninh Cáp cũng bấm một cái.
Vòng tay lập tức rung lên: [Nhiệm vụ phân chia phòng hoàn thành thành công! Số phòng của bạn là: 203]
Vì có năm phòng đôi nên nó tự động ghép đôi mười người.
Bùi Hàn cúi đầu nhìn vòng tay của mình, rồi lại nhìn vòng tay của Ninh Cáp, không có biểu tình gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Cáp cũng đã liếc qua, người có "cuộc gặp gỡ lãng mạn" với cô chính là Bùi Hàn, số phòng trên vòng tay của anh cũng là 203.
Vòng tay không còn động tĩnh gì nữa, có vẻ như nó chừa thời gian cho bọn họ lên lầu.
Tóc Xám Trắng đề nghị: "Chúng ta phải cùng nhau vượt qua phó bản này, coi như cũng có duyên với nhau, mọi người giới thiệu về bản thân mình một chút nhé?"
"Đúng vậy, quen biết nhau rồi mới dễ hợp tác." Mọi người đều tán thành, lần lượt báo tên.
Tổng cộng có mười người, đủ mọi lứa tuổi, trong đó có người mới lần đầu bị kéo vào phó bản, đang run rẩy sợ hãi, có cả những người có kinh nghiệm như Tóc Xám Trắng.
Quá nhiều người, Ninh Cáp không nhớ được hết tên.
Chỉ có người lúc đầu bảo Bùi Hàn là Alpha, Ninh Cáp nhớ rõ bởi vì anh ta khác biệt với những người khác, anh ta báo tên tiếng Anh, gọi là Owen.
Owen khá giống con lai, mặt mày anh ta khá đẹp, mái tóc màu nâu hơi dài được uốn nhẹ quanh cổ, trên vai treo chiếc áo khoác có kiểu dáng lạ lùng, để lộ áo phông trắng bên trong.
Anh ta phát hiện Ninh Cáp đang nhìn mình, liền cong mắt chào hỏi.
Ninh Cáp mặt không biểu cảm gật đầu nhẹ, rồi dời ánh mắt đi.
Một người mặc đồng phục có logo của một thương hiệu trên ngực, hẳn là chủ của cửa hàng quần áo, lại trang điểm khá trẻ trung - Chị Chủ Quầy nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta bị kéo vào nơi này, làm thế nào để thoát ra đây?"
"Lần đầu vào phó bản à?" Owen thân thiện cười với cô ấy, "Chúng ta phải tìm điểm neo của phó bản này. Tìm được điểm neo, chúng ta có thể rời đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro