Thấy cô rời đi
Đăng Vy
2024-11-13 00:48:09
Lại hơn nửa tháng nữa trôi qua cuộc sống của Mộc Nghi vẫn bình lặng như tờ
vậy. Ngoài ở nhà vào ngày nghỉ thì là tới bệnh viện hoặc bị Quách Hiểu
tóm đi shopping ăn uống vui chơi.
[Reng…reng…] tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
"Cháu nghe đây cậu." Mộc Nghi ngay lập tức bắt máy. Người gọi là cậu cô ông Cao Xuân Tùng.
"Mộc Nghi à, bà ngoại ốm. Cháu xem về nhà một chuyến đi. Bà mong cháu lắm đấy." Đầu dây vang lên giọng cậu của cô. Nghe giọng khá lo lắng.
"Bà ốm ạ? Đã gọi bác sĩ chưa, tình hình sức khỏe bà thế nào rồi. Dạo này bệnh viện nhiều việc quá cháu cũng chưa về được." Mộc Nghi vừa nghe bà ngoại ốm đã sốt ruột hỏi. Đúng là cả tháng nay cô chưa về thăm ông bà. Bình thường sức khỏe hai ông bà đều rất tốt tự nhiên đổ bệnh cũng làm cô lo lắng.
"Đã khám rồi. Bác sĩ chuẩn đoán rối loạn lo âu với cao huyết áp. Dấu hiệu bệnh tuổi già ấy mà. Thế này nhé nếu tối cháu không bận cậu bảo lái xe tới đón cháu. Xin nghỉ vài ngày ở với bà cũng được. Bà lúc nào cũng nhắc cháu không chịu về đấy."
"Dạ vâng. Vậy tối đón cháu ở bệnh viện luôn. Khoảng 7 giờ cháu tan làm." Mộc Nghi nghe cậu mình nói vậy cũng đồng ý. Cha mẹ đã không còn cô phải thay họ làm tròn chữ hiếu với ông bà ngoại. Đâu thể biết bà ốm mà không về được.
"Ừm làm việc đi. Tối cậu bảo người đón cháu. Vậy nhé."
Hai cậu cháu nói chuyện vài câu rồi tắt máy. Sau đó Mộc Nghi đi tìm trưởng khoa Trương xin nghỉ phép.
[Cốc…cốc…thầy có ở trong không ạ. Em Mộc Nghi đây.]
"Vào đi em. Sao thế tìm thầy có chuyện gì à?" Bác sĩ Trương đang xem bệnh án ở bàn làm việc ngẩng đầu lên đáp.
"Thầy ạ. Em tới xin phép thầy cho em nghỉ vài ngày. Người nhà em vừa gọi tới bảo bà ngoại em ốm muốn em về thăm. Bà cũng có tuổi rồi, em lại lâu rồi chưa về nhà." Mộc Nghi đi tới trước bàn làm việc của thầy cô đưa lên đơn xin nghỉ phép.
"Ừm vậy thì nghỉ thôi. Cần thiết thì cứ nghỉ thầy duyệt cho em. Làm một bác sĩ gương mẫu hơn 1 năm đi làm chưa nghỉ phép năm. Lễ cũng xin làm luôn cả lịch nghỉ. Có mấy người như em đâu cô nhóc. Về nhà vài ngày chơi với ông bà ở nhà cho thư thái." Trưởng khoa Trương không nói hai lời gật đầu đồng ý luôn.
Mộc Nghi từ khi bắt đầu đi làm đều làm rất đầy đủ chưa từng thấy cô chủ động xin nghỉ. Ông còn đang lo cô nhóc làm nhiều vất vả quá độ mà không chịu nghỉ đây. Mộc Nghi rất giống cha mình. Đều là người hết lòng vì công việc. Vậy nên vừa nghe thấy học trò xin nghỉ ông đã lập tức đồng ý luôn. Dù sao bệnh viện cũng nhiều bác sĩ cô nghỉ mấy ngày cũng không ảnh hưởng gì.
"Dạ vâng. Em cảm ơn thầy ạ. Em xin phép."
"À đúng rồi gửi lời hỏi thăm tới người lớn trong nhà giúp thầy. Nhớ bàn giao công việc trước khi nghỉ nhé. Thầy cho em nghỉ một tuần đấy." Trưởng khoa Trương cười cười nói.
"Dạ vâng em nhớ rồi. Em chào thầy ạ."
Mộc Nghi về phòng làm việc thu dọn một chút đồ cá nhân của mình. Bây giờ đã hơn 4 giờ chiều rồi. Mấy bệnh nhân cô phụ trách cũng phải bàn giao lại cho bác sĩ khác mới có thể nghỉ được. Loay hoay cũng hết cả buổi chiều.
"Alo Hiểu à. Tuần này tớ không rảnh chơi với cậu đâu nhé. Bà ốm tớ phải về nhà mấy ngày." Mộc Nghi cởi áo blouse gấp gọn cất vào tủ đồ vừa làm vừa gọi điện với Quách Hiểu. Cô không báo mất công hôm nào rảnh rỗi Quách Hiểu lại mò qua nhà tìm cô đi chơi.
"Hà bà cậu ốm hả? Có nghiêm trọng lắm không?" Quách Hiểu sửng sốt trả lời.
"Bệnh tuổi già thôi. Thế nhưng tớ phải về nhà mấy ngày. Vậy nhé tắt máy đây tan làm rồi."
"Ok, hỏi thăm sức người lớn giúp tớ nhé. Rảnh tớ đến chơi."
"Ok bye bye."
Tắt máy với Quách Hiểu xong Mộc Nghi lấy túi xách của mình đi về. Cậu cô rất đúng giờ có khi giờ này xe đã tới rồi.
[Ting. Lái xe đến rồi nhé, đang đợi cháu ở cổng.] Tin nhắn cậu cô gửi tới. Quả nhiên đoán không sai. Đồng hồ vừa nhảy qua 7 giờ đã tới rồi. Tác phong rất quân đội.
Mộc Nghi vừa ra cổng đã thấy chiếc Maybach đen bóng dừng bên đường đợi. Lái xe là một anh chàng khoảng 30 tuổi mặc âu phục đen đang đứng ngoài xe đợi sẵn.
"Bùi Tiến, đi thôi." Mộc Nghi tới vỗ vai anh ta nói.
"Xin chào cô Mộc Nghi, mời cô lên xe." Bùi Tiến cúi đầu mở cửa xe cho cô. Anh ta dáng người cao khoảng 1m75 bề ngoài lịch thiệp đúng là rất gây chú ý.
Hai người đơn giản chào hỏi rồi anh ta bước lên xe nổ máy rời đi. Chỉ là Mộc Nghi không biết khi cô vừa bước lên xe thì đằng sau có một chiếc xe dừng lại. Bên trong xe có một cặp mắt đang nheo lại nhìn theo bóng chiếc Maybach lăn bánh rời đi.
"Không tầm thường nha. Maybach S650 bản mới ra năm nay. Cô gái này cũng được đó chứ." Vương Chính Hành cười rất không đứng đắn nói với Lục Cảnh Bắc ngồi bên cạnh. Mắt nhìn theo chiếc xe rời đi đầy vẻ suy tư.
Hai người vừa từ sân bay về Lục Cảnh Bắc nhà cũng không cho anh ta về đã lôi đến bệnh viện. Còn tưởng bị làm sao hóa ra tới gặp người đẹp. Thế nhưng vừa tới nơi thì người đẹp đã lên xe sang đi mất rồi. Trời cũng ngứa mắt là có thật.
Lục Cảnh Bắc nghe Vương Chính Hành nói cũng không thèm để mắt đến anh ta. Anh lấy ra điện thoại bấm gọi đi. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy.
"Alo gọi tôi có chuyện gì vậy?" Giọng Mộc Nghi ở đầu dây đáp lại.
Vương Chính Hành tai thính như tai cún vừa nghe đã nhận ra bèn xích lại gần ghế của Lục Cảnh Bắc hóng chuyện.
"Em có ở bệnh viện không vậy. Tôi vừa đến em khám cho tôi xem thế nào." Lục Cảnh Bắc rõ ràng đã nhìn thấy cô lên xe đi rồi còn cố nói ra lý do nhạt nhẽo này để hỏi.
"Thật xin lỗi tôi đang không có ở bệnh viện. Yên tâm sẽ có bác sĩ kiểm tra cho anh. Vậy nhé tôi đang bận tắt máy đây." Mộc Nghi đáp vội vài câu rồi tắt máy.
Lục Cảnh Bắc lại không vui mặt đen xì như dính nhọ nồi. Cảm thấy trong người rất khó chịu. Cô vậy mà lên xe của một người đàn ông. Đang trên ô tô thì có gì mà bận chứ. Trừ phi…là một vài chuyện khó nói. Không hiểu sao càng nghĩ anh lại càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ cô có bạn trai rồi? Người vừa rồi là bạn trai của cô?
"Haha tôi nói này Lục Cảnh Bắc, cậu không cần mang cái bộ mặt đấy đâu. Làm như ai thiếu nợ cậu vậy. Haha cười chết tôi mất. Ôi Ảnh đế Lục cũng có ngày bị gái lơ đẹp. Còn tức giận nữa kìa. Haha". Vương Chính Hành rất không có nghĩa khí ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hiếm khi thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi này của Lục Cảnh Bắc anh ta thấy rất vui.
"Anh bớt ồn ào đi. Lâm Tùng lái xe đi." Lục Cảnh Bắc liếc mắt nhìn Vương Chính Hành rất không có đạo đức một cái rồi nhắm mắt. Anh đang cảm thấy không vui.
"Vâng thưa anh." Lâm Tùng giật giật khóe miệng đáp. Sếp lại khó ở, phải cẩn thận.
[Reng…reng…] tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
"Cháu nghe đây cậu." Mộc Nghi ngay lập tức bắt máy. Người gọi là cậu cô ông Cao Xuân Tùng.
"Mộc Nghi à, bà ngoại ốm. Cháu xem về nhà một chuyến đi. Bà mong cháu lắm đấy." Đầu dây vang lên giọng cậu của cô. Nghe giọng khá lo lắng.
"Bà ốm ạ? Đã gọi bác sĩ chưa, tình hình sức khỏe bà thế nào rồi. Dạo này bệnh viện nhiều việc quá cháu cũng chưa về được." Mộc Nghi vừa nghe bà ngoại ốm đã sốt ruột hỏi. Đúng là cả tháng nay cô chưa về thăm ông bà. Bình thường sức khỏe hai ông bà đều rất tốt tự nhiên đổ bệnh cũng làm cô lo lắng.
"Đã khám rồi. Bác sĩ chuẩn đoán rối loạn lo âu với cao huyết áp. Dấu hiệu bệnh tuổi già ấy mà. Thế này nhé nếu tối cháu không bận cậu bảo lái xe tới đón cháu. Xin nghỉ vài ngày ở với bà cũng được. Bà lúc nào cũng nhắc cháu không chịu về đấy."
"Dạ vâng. Vậy tối đón cháu ở bệnh viện luôn. Khoảng 7 giờ cháu tan làm." Mộc Nghi nghe cậu mình nói vậy cũng đồng ý. Cha mẹ đã không còn cô phải thay họ làm tròn chữ hiếu với ông bà ngoại. Đâu thể biết bà ốm mà không về được.
"Ừm làm việc đi. Tối cậu bảo người đón cháu. Vậy nhé."
Hai cậu cháu nói chuyện vài câu rồi tắt máy. Sau đó Mộc Nghi đi tìm trưởng khoa Trương xin nghỉ phép.
[Cốc…cốc…thầy có ở trong không ạ. Em Mộc Nghi đây.]
"Vào đi em. Sao thế tìm thầy có chuyện gì à?" Bác sĩ Trương đang xem bệnh án ở bàn làm việc ngẩng đầu lên đáp.
"Thầy ạ. Em tới xin phép thầy cho em nghỉ vài ngày. Người nhà em vừa gọi tới bảo bà ngoại em ốm muốn em về thăm. Bà cũng có tuổi rồi, em lại lâu rồi chưa về nhà." Mộc Nghi đi tới trước bàn làm việc của thầy cô đưa lên đơn xin nghỉ phép.
"Ừm vậy thì nghỉ thôi. Cần thiết thì cứ nghỉ thầy duyệt cho em. Làm một bác sĩ gương mẫu hơn 1 năm đi làm chưa nghỉ phép năm. Lễ cũng xin làm luôn cả lịch nghỉ. Có mấy người như em đâu cô nhóc. Về nhà vài ngày chơi với ông bà ở nhà cho thư thái." Trưởng khoa Trương không nói hai lời gật đầu đồng ý luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Nghi từ khi bắt đầu đi làm đều làm rất đầy đủ chưa từng thấy cô chủ động xin nghỉ. Ông còn đang lo cô nhóc làm nhiều vất vả quá độ mà không chịu nghỉ đây. Mộc Nghi rất giống cha mình. Đều là người hết lòng vì công việc. Vậy nên vừa nghe thấy học trò xin nghỉ ông đã lập tức đồng ý luôn. Dù sao bệnh viện cũng nhiều bác sĩ cô nghỉ mấy ngày cũng không ảnh hưởng gì.
"Dạ vâng. Em cảm ơn thầy ạ. Em xin phép."
"À đúng rồi gửi lời hỏi thăm tới người lớn trong nhà giúp thầy. Nhớ bàn giao công việc trước khi nghỉ nhé. Thầy cho em nghỉ một tuần đấy." Trưởng khoa Trương cười cười nói.
"Dạ vâng em nhớ rồi. Em chào thầy ạ."
Mộc Nghi về phòng làm việc thu dọn một chút đồ cá nhân của mình. Bây giờ đã hơn 4 giờ chiều rồi. Mấy bệnh nhân cô phụ trách cũng phải bàn giao lại cho bác sĩ khác mới có thể nghỉ được. Loay hoay cũng hết cả buổi chiều.
"Alo Hiểu à. Tuần này tớ không rảnh chơi với cậu đâu nhé. Bà ốm tớ phải về nhà mấy ngày." Mộc Nghi cởi áo blouse gấp gọn cất vào tủ đồ vừa làm vừa gọi điện với Quách Hiểu. Cô không báo mất công hôm nào rảnh rỗi Quách Hiểu lại mò qua nhà tìm cô đi chơi.
"Hà bà cậu ốm hả? Có nghiêm trọng lắm không?" Quách Hiểu sửng sốt trả lời.
"Bệnh tuổi già thôi. Thế nhưng tớ phải về nhà mấy ngày. Vậy nhé tắt máy đây tan làm rồi."
"Ok, hỏi thăm sức người lớn giúp tớ nhé. Rảnh tớ đến chơi."
"Ok bye bye."
Tắt máy với Quách Hiểu xong Mộc Nghi lấy túi xách của mình đi về. Cậu cô rất đúng giờ có khi giờ này xe đã tới rồi.
[Ting. Lái xe đến rồi nhé, đang đợi cháu ở cổng.] Tin nhắn cậu cô gửi tới. Quả nhiên đoán không sai. Đồng hồ vừa nhảy qua 7 giờ đã tới rồi. Tác phong rất quân đội.
Mộc Nghi vừa ra cổng đã thấy chiếc Maybach đen bóng dừng bên đường đợi. Lái xe là một anh chàng khoảng 30 tuổi mặc âu phục đen đang đứng ngoài xe đợi sẵn.
"Bùi Tiến, đi thôi." Mộc Nghi tới vỗ vai anh ta nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin chào cô Mộc Nghi, mời cô lên xe." Bùi Tiến cúi đầu mở cửa xe cho cô. Anh ta dáng người cao khoảng 1m75 bề ngoài lịch thiệp đúng là rất gây chú ý.
Hai người đơn giản chào hỏi rồi anh ta bước lên xe nổ máy rời đi. Chỉ là Mộc Nghi không biết khi cô vừa bước lên xe thì đằng sau có một chiếc xe dừng lại. Bên trong xe có một cặp mắt đang nheo lại nhìn theo bóng chiếc Maybach lăn bánh rời đi.
"Không tầm thường nha. Maybach S650 bản mới ra năm nay. Cô gái này cũng được đó chứ." Vương Chính Hành cười rất không đứng đắn nói với Lục Cảnh Bắc ngồi bên cạnh. Mắt nhìn theo chiếc xe rời đi đầy vẻ suy tư.
Hai người vừa từ sân bay về Lục Cảnh Bắc nhà cũng không cho anh ta về đã lôi đến bệnh viện. Còn tưởng bị làm sao hóa ra tới gặp người đẹp. Thế nhưng vừa tới nơi thì người đẹp đã lên xe sang đi mất rồi. Trời cũng ngứa mắt là có thật.
Lục Cảnh Bắc nghe Vương Chính Hành nói cũng không thèm để mắt đến anh ta. Anh lấy ra điện thoại bấm gọi đi. Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy.
"Alo gọi tôi có chuyện gì vậy?" Giọng Mộc Nghi ở đầu dây đáp lại.
Vương Chính Hành tai thính như tai cún vừa nghe đã nhận ra bèn xích lại gần ghế của Lục Cảnh Bắc hóng chuyện.
"Em có ở bệnh viện không vậy. Tôi vừa đến em khám cho tôi xem thế nào." Lục Cảnh Bắc rõ ràng đã nhìn thấy cô lên xe đi rồi còn cố nói ra lý do nhạt nhẽo này để hỏi.
"Thật xin lỗi tôi đang không có ở bệnh viện. Yên tâm sẽ có bác sĩ kiểm tra cho anh. Vậy nhé tôi đang bận tắt máy đây." Mộc Nghi đáp vội vài câu rồi tắt máy.
Lục Cảnh Bắc lại không vui mặt đen xì như dính nhọ nồi. Cảm thấy trong người rất khó chịu. Cô vậy mà lên xe của một người đàn ông. Đang trên ô tô thì có gì mà bận chứ. Trừ phi…là một vài chuyện khó nói. Không hiểu sao càng nghĩ anh lại càng thấy khó chịu. Chẳng lẽ cô có bạn trai rồi? Người vừa rồi là bạn trai của cô?
"Haha tôi nói này Lục Cảnh Bắc, cậu không cần mang cái bộ mặt đấy đâu. Làm như ai thiếu nợ cậu vậy. Haha cười chết tôi mất. Ôi Ảnh đế Lục cũng có ngày bị gái lơ đẹp. Còn tức giận nữa kìa. Haha". Vương Chính Hành rất không có nghĩa khí ôm bụng cười ngặt nghẽo. Hiếm khi thấy vẻ mặt như ăn phải ruồi này của Lục Cảnh Bắc anh ta thấy rất vui.
"Anh bớt ồn ào đi. Lâm Tùng lái xe đi." Lục Cảnh Bắc liếc mắt nhìn Vương Chính Hành rất không có đạo đức một cái rồi nhắm mắt. Anh đang cảm thấy không vui.
"Vâng thưa anh." Lâm Tùng giật giật khóe miệng đáp. Sếp lại khó ở, phải cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro