Nữ Chủ Tu Tiên Mở Sạp Đoán Mệnh Trong Trò Chơi Kinh Dị
Kiều Hi Muốn Tớ...
Hành Thả Mạn
2024-09-10 08:09:06
Hai tiếng đã qua, vậy mà vẫn không có một ai tìm được một cái trang bị.
Trên mặt mọi người đều bắt đầu lo lắng.
Phải biết rằng, danh ngạch thăng cấp cũng không cố định.
Nếu như trong bảy ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức bị đào thải.
Kiều Hi chậm rãi đi tới bên cạnh thính phòng trong khu vui chơi, vừa mới ngồi xuống lập tức kích hoạt quái vật.
Một con rối sư tử xuất hiện trước mặt cô hi hi ha ha chơi tú lơ khơ.
Chúng người sáng ánh mắt lên, có quái vật đã nói lên có trang bị.
Ma ốm này có vận khí thật tốt!
Rất nhanh có người lao đến, phóng thích tinh thần lực công kích con rối.
Người nào giết con rối, trang bị chính là của người đó.
Cho dù ma ốm vận khí tốt kích hoạt quái vật thì thế nào, cô lại không bản lãnh giết quái vật.
Đội ngũ xông đến rất nhanh giết chết con rối .
Trên người con rối rơi ra một đôi bao tay màu trắng của chú hề.
Những người khác thấy đã có người bắt đầu lấy được trang bị càng gấp gáp.
Kiều Hi lẳng lặng ngồi ở đằng kia, nhìn con rối sư tử bên chân, trên mặt mỉm cười suy yếu.
Mặc dù trên mặt có trang điểm chú hề, nhưng càng giống một búp bê nhỏ xinh đẹp bị người ta bôi phấn lên mặt, ngây thơ lại đáng yêu.
Cô nhặt cơ thể bị tàn phá của con rối lên, cất vào gói hành lý phía sau lưng.
Chó đen nhỏ ở bên cạnh nghiêng đầu.
Kiều Hi lại hái ba cái lá cây, tiện tay bỏ xuống.
Động tác cực kỳ tùy ý, cũng không khiến người bên cạnh chú ý.
"Khảm khôn hai tám, hướng 9 giờ 250 mét."
Cô đi về hướng đó, đi tới trước đu quay ngựa gỗ, dừng lại.
Quả nhiên lại kích hoạt quái vật.
Một chú hề đầu trọc biết phụ lửa xuất hiện trước mặt cô, cười dữ tợn: "Tiểu gia hỏa đáng yêu, đúng lúc ta không có nhiên liệu phun lửa, máu của ngươi cho ta dùng đi?"
Thấy quái vật, những đội ngũ khác tay mắt lanh lẹ chạy tới đoạt mất quát vật của cô.
Chú hề đầu trọc biết phun lửa đáng nhau với đoàn người.
Đúng lúc đây là đội của Tô San Na.
Sau khi đánh xong rơi ra một cái dây chuyền.
Mọi người tặng dây chuyền cho Tô San Na.
Tô San Na có hơi chần chờ nhìn Kiều Hi đứng bên cạnh lẳng lặng xem cuộc chiến: "Chị Kiều Hi, đây là quái vật chị kích động, đồ em tặng cho chị, chị có muốn không?"
Nếu thật sự muốn cho cũng sẽ không hỏi người ta có muốn hay không.
Kiều Hi nhanh chóng đoạt lấy dây chuyền bỏ vào trong túi: "Cảm ơn nha."
Tốc độ nhanh thậm chí Tô San Na không phản ứng kịp.
Sắc mặt cô ta tối sầm, vốn chỉ muốn cố ý ở trước mặt đồng đội khiêm nhường một chút, tiện nhân này! Sao nó không biết xấu hổ thật sự lấy đi?
Kiều Hi đốt sáng dây chuyền, lại không có ý tốt nháy mắt với Tô San Na: "Tô San Na, đây là trang bị đồng đội cô liều chết mới đánh rơi ra, cô cứ vậy tùy tiện nhường cho ta, có phải có chút không tôn trọng đồng đội cô không?"
Hì hì ~
Thật ra người ta là trà xanh nhỏ tới đó!
Rất nhanh Tô San Na cảm nhận được ánh mắt bén nhọn của đồng đội sau lưng.
Mọi người đều mới tổ đội, còn không độ tín nhiệm gì có thể nói.
Có tặng đồ cho Tô San Na cũng là bởi vì tinh thần lực của cô ta là cao nhất trong đồng đội, mọi người muốn lôi kéo tôn đại phật này mà thôi.
Ai biết cô ta sẽ lấy thành quả chiến đấu khổ cực của bọn họ đi đền đáp.
Tô San Na tức giận không biết nói gì cho phải.
Kiều Hi mặc kệ cô ta, trêu chọc mái tóc màu đỏ chói mắt, thu cơ thể của chú hề trọc đầu, xoay người rời đi.
Mọi người chỉ cảm thấy cô không biết xấu hổ, cho cô cô thật sự dám làm.
Cô đánh nhau với quái vật à? Lại dám làm loạn!
Kiều Hi lại tiện tay vứt ba cái lá cây.
"Ly càn dưới ba vị, hướng đông bắc 15 mét, còn gần chán."
Cô lầm bầm đi tới, quả nhiên lại kích hoạt một con quái vật.
Màn đạn nổ tại chỗ.
"Không phải chứ, không có ai biết cô ta đang làm cái gì à? Niệm cái gì thế?"
"Quỷ mới biết, có phải hack không? Một phế vật mà mỗi lần đều có thể tinh chuẩn kích hoạt quái vật?"
"Đúng vậy, thật kỳ quái, vận khí tốt cũng không như vậy đi? Đến bây giờ cả ba quái vật đều là cô ta kích hoạt."
"Ta biết, hình như cái này là văn hóa từ xưa của Lam Tinh, tương tự với quẻ bói? Cũng chính là coi bói."
"Mày đang trêu tao à? Cái này mẹ nó cũng được??"
"Quá đáng quá rồi."
"Ta cũng muốn biết, cái này mẹ nó cũng được?"
Quái vật được kích hoạt lần này lại bị đội của Tô San Na đoạt mất.
Sau khi đánh xong quái không ai lại tặng trang bị cho Tô San Na.
Tô San Na âm thầm không vui.
Nhưng Kiều Hi còn ở bên cạnh nhìn, cô ta không muốn để Kiều Hi chế giễu, vì thế không nói gì.
Mọi người dần dần phát hiện có cái gì không đúng.
Dường như phế vật cấp F này bết chỗ nào có quái vật, mỗi lần đều có thể thuận lợi lần theo dấu vết?
Mọi người dứt khoát không tìm nữa, nhìn chằm chằm Kiều Hi, đợi cô đi kích hoạt quái vật.
Dù sao cô là phế vật, có kích hoạt cũng không đánh chết được.
Cứ như vậy, mỗi khi Kiều Hi kích hoạt một quái vật thì mọi người đồng loạt xông tới đoạt quái.
Mọi người đã không giễu cợt Kiều Hi giống như lúc mới vào nữa, cả đám đều xếp hàng chờ ở sau lưng cô, ngóng trông coi chừng dùm.
Lại kích hoạt quái vật, lại đoạt.
Lại kích hoạt, lại đoạt.
Màn đạn cũng không thoải mái.
"Phế vật này, mặc dù cô ta là phế vật nhưng cô ta có đầu óc không? Cứ vậy bị người ta đoạt quái?"
"Đúng vậy, cô ta đã có năng lực coi bói chết tiệt đó thì đi đàm phán đi! Yêu cầu người ta đánh trang bị cho cô ta, như vậy cũng tốt hơn cô ta luôn bị đoạt quái chứ?"
"Có khả năng phế vật này không chỉ phế tinh thần lực mà còn có đầu óc."
Trong vị diện.
Mọi người cũng càng ngày càng trắng trợn.
"Phế vật nhanh lên chút coi, đừng than thở nữa!"
"Đúng đó! Có thể để cô kích hoạt là phúc khí của cô, đừng muốn chết không muốn sống, kéo cái mặt chết cho ai nhìn!"
"Khó trách để phế vật này tiến vào, không phải là để cô tới hấp dẫn quái vật à?"
"Ngoại trừ cái mặt cũng chẳng còn sở trường gì khác."
Vừa đánh xong một quái, mọi người thúc giục cô nhanh lên chút.
Kiều Hi nhặt thi thể quái vật lên, một đứa bé.
Nhếch miệng cười.
Tô San Na cũng không nhịn được nữa thúc giục: "Kiều Hi, nhanh lên chút, còn nhiều người như vậy đều đợi nhặt trang bị kia kìa, chị đừng nhặt rác nữa!"
Kiều Hi bày toàn bộ búp bê trong túi ra, lại đổi một vài lá bùa, con đường nhỏ, còn có ngọn nến từ trong Bính tịch tịch, nhanh chóng bày trận tại chỗ.
Lại vẩy máu chó đen vừa đổi xung quanh búp bê.
Mọi người khó chịu: "Này! Nhanh lên tìm quái vật đi, bây giờ không phải lúc cô chơi đồ hàng!"
"Không phải đầu óc có bệnh à? Lúc này nhiệt tình lấy lòng mọi người cái gì?"
"Cho là cô cố ý trở nên khác thường như vậy có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác chắc?"
Kiều Hi khẽ mỉm cười: "Mọi người, chạy đi."
"Cái gì?" Tô San Na bị nụ cười của cô làm dựng tóc gáy, chỉ cảm thấy dưới chân có từng trận gió lạnh.
Những người khác cũng không rõ ràng cho lắm: "Con mẹ nó cô đang nói cái gì vậy?"
"Phế vật chết tiệt! Rốt cuộc cô đang lầm bà lầm bầm làm cái gì đấy?"
Chỉ thấy Kiều Hi vươn hai ngón tay trắng noãn, dùng sức vẽ một vòng tròn trên máu chó đen, tạo thành một lỗ hổng.
"Bát phương tai hoạ, nghe ta hiệu lệnh, đánh bại!"
Chỉ thấy trong khe hở gạch lát nền chứa máu chó đen có ánh sáng đỏ tươi bắn tán loạn.
Những thi thể quái vật rung động theo, xuất hiện sương khói màu đỏ quỷ dị, dường như thứ gì đó giống như linh hồn bay ra khỏi cơ thể chúng nó, ngưng tụ thành thực thể quái vật.
Quái vật Dương Thiên gào thét một tiếng, thiên địa run rẩy biến sắc.
"Báo động báo động! [Gánh xiếc thú Tầm Mộng] số 12 kích hoạt quái vật cấp SSS "Vong Linh phẫn nộ", mong người chơi cẩn thận đối phó."
Cùng một thời gian, trong hệ thống của người chơi tất cả bản vị diện đều nhận được báo động này.
Quái vật giơ tay lên chộp một cái, tóm lấy người chơi gần nhất nhét vào miệng, nhai nát bét.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, thét chói tai chạy trốn.
Kiều Hi gõ quái vật.
Quái vật thay đổi dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi, cúi đầu bế Kiều Hi lên, đặt trên vai đợi cô ra lệnh.
Màn đạn: "??? Mẹ nó đây là cách triển khai thần tiên gì vậy?"
Kiều Hi cười đắc ý, liếm liếm môi: "Tất cả mọi người trốn xong chưa? Kiều Hi muốn tới bắt người đây!"
Trên mặt mọi người đều bắt đầu lo lắng.
Phải biết rằng, danh ngạch thăng cấp cũng không cố định.
Nếu như trong bảy ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ lập tức bị đào thải.
Kiều Hi chậm rãi đi tới bên cạnh thính phòng trong khu vui chơi, vừa mới ngồi xuống lập tức kích hoạt quái vật.
Một con rối sư tử xuất hiện trước mặt cô hi hi ha ha chơi tú lơ khơ.
Chúng người sáng ánh mắt lên, có quái vật đã nói lên có trang bị.
Ma ốm này có vận khí thật tốt!
Rất nhanh có người lao đến, phóng thích tinh thần lực công kích con rối.
Người nào giết con rối, trang bị chính là của người đó.
Cho dù ma ốm vận khí tốt kích hoạt quái vật thì thế nào, cô lại không bản lãnh giết quái vật.
Đội ngũ xông đến rất nhanh giết chết con rối .
Trên người con rối rơi ra một đôi bao tay màu trắng của chú hề.
Những người khác thấy đã có người bắt đầu lấy được trang bị càng gấp gáp.
Kiều Hi lẳng lặng ngồi ở đằng kia, nhìn con rối sư tử bên chân, trên mặt mỉm cười suy yếu.
Mặc dù trên mặt có trang điểm chú hề, nhưng càng giống một búp bê nhỏ xinh đẹp bị người ta bôi phấn lên mặt, ngây thơ lại đáng yêu.
Cô nhặt cơ thể bị tàn phá của con rối lên, cất vào gói hành lý phía sau lưng.
Chó đen nhỏ ở bên cạnh nghiêng đầu.
Kiều Hi lại hái ba cái lá cây, tiện tay bỏ xuống.
Động tác cực kỳ tùy ý, cũng không khiến người bên cạnh chú ý.
"Khảm khôn hai tám, hướng 9 giờ 250 mét."
Cô đi về hướng đó, đi tới trước đu quay ngựa gỗ, dừng lại.
Quả nhiên lại kích hoạt quái vật.
Một chú hề đầu trọc biết phụ lửa xuất hiện trước mặt cô, cười dữ tợn: "Tiểu gia hỏa đáng yêu, đúng lúc ta không có nhiên liệu phun lửa, máu của ngươi cho ta dùng đi?"
Thấy quái vật, những đội ngũ khác tay mắt lanh lẹ chạy tới đoạt mất quát vật của cô.
Chú hề đầu trọc biết phun lửa đáng nhau với đoàn người.
Đúng lúc đây là đội của Tô San Na.
Sau khi đánh xong rơi ra một cái dây chuyền.
Mọi người tặng dây chuyền cho Tô San Na.
Tô San Na có hơi chần chờ nhìn Kiều Hi đứng bên cạnh lẳng lặng xem cuộc chiến: "Chị Kiều Hi, đây là quái vật chị kích động, đồ em tặng cho chị, chị có muốn không?"
Nếu thật sự muốn cho cũng sẽ không hỏi người ta có muốn hay không.
Kiều Hi nhanh chóng đoạt lấy dây chuyền bỏ vào trong túi: "Cảm ơn nha."
Tốc độ nhanh thậm chí Tô San Na không phản ứng kịp.
Sắc mặt cô ta tối sầm, vốn chỉ muốn cố ý ở trước mặt đồng đội khiêm nhường một chút, tiện nhân này! Sao nó không biết xấu hổ thật sự lấy đi?
Kiều Hi đốt sáng dây chuyền, lại không có ý tốt nháy mắt với Tô San Na: "Tô San Na, đây là trang bị đồng đội cô liều chết mới đánh rơi ra, cô cứ vậy tùy tiện nhường cho ta, có phải có chút không tôn trọng đồng đội cô không?"
Hì hì ~
Thật ra người ta là trà xanh nhỏ tới đó!
Rất nhanh Tô San Na cảm nhận được ánh mắt bén nhọn của đồng đội sau lưng.
Mọi người đều mới tổ đội, còn không độ tín nhiệm gì có thể nói.
Có tặng đồ cho Tô San Na cũng là bởi vì tinh thần lực của cô ta là cao nhất trong đồng đội, mọi người muốn lôi kéo tôn đại phật này mà thôi.
Ai biết cô ta sẽ lấy thành quả chiến đấu khổ cực của bọn họ đi đền đáp.
Tô San Na tức giận không biết nói gì cho phải.
Kiều Hi mặc kệ cô ta, trêu chọc mái tóc màu đỏ chói mắt, thu cơ thể của chú hề trọc đầu, xoay người rời đi.
Mọi người chỉ cảm thấy cô không biết xấu hổ, cho cô cô thật sự dám làm.
Cô đánh nhau với quái vật à? Lại dám làm loạn!
Kiều Hi lại tiện tay vứt ba cái lá cây.
"Ly càn dưới ba vị, hướng đông bắc 15 mét, còn gần chán."
Cô lầm bầm đi tới, quả nhiên lại kích hoạt một con quái vật.
Màn đạn nổ tại chỗ.
"Không phải chứ, không có ai biết cô ta đang làm cái gì à? Niệm cái gì thế?"
"Quỷ mới biết, có phải hack không? Một phế vật mà mỗi lần đều có thể tinh chuẩn kích hoạt quái vật?"
"Đúng vậy, thật kỳ quái, vận khí tốt cũng không như vậy đi? Đến bây giờ cả ba quái vật đều là cô ta kích hoạt."
"Ta biết, hình như cái này là văn hóa từ xưa của Lam Tinh, tương tự với quẻ bói? Cũng chính là coi bói."
"Mày đang trêu tao à? Cái này mẹ nó cũng được??"
"Quá đáng quá rồi."
"Ta cũng muốn biết, cái này mẹ nó cũng được?"
Quái vật được kích hoạt lần này lại bị đội của Tô San Na đoạt mất.
Sau khi đánh xong quái không ai lại tặng trang bị cho Tô San Na.
Tô San Na âm thầm không vui.
Nhưng Kiều Hi còn ở bên cạnh nhìn, cô ta không muốn để Kiều Hi chế giễu, vì thế không nói gì.
Mọi người dần dần phát hiện có cái gì không đúng.
Dường như phế vật cấp F này bết chỗ nào có quái vật, mỗi lần đều có thể thuận lợi lần theo dấu vết?
Mọi người dứt khoát không tìm nữa, nhìn chằm chằm Kiều Hi, đợi cô đi kích hoạt quái vật.
Dù sao cô là phế vật, có kích hoạt cũng không đánh chết được.
Cứ như vậy, mỗi khi Kiều Hi kích hoạt một quái vật thì mọi người đồng loạt xông tới đoạt quái.
Mọi người đã không giễu cợt Kiều Hi giống như lúc mới vào nữa, cả đám đều xếp hàng chờ ở sau lưng cô, ngóng trông coi chừng dùm.
Lại kích hoạt quái vật, lại đoạt.
Lại kích hoạt, lại đoạt.
Màn đạn cũng không thoải mái.
"Phế vật này, mặc dù cô ta là phế vật nhưng cô ta có đầu óc không? Cứ vậy bị người ta đoạt quái?"
"Đúng vậy, cô ta đã có năng lực coi bói chết tiệt đó thì đi đàm phán đi! Yêu cầu người ta đánh trang bị cho cô ta, như vậy cũng tốt hơn cô ta luôn bị đoạt quái chứ?"
"Có khả năng phế vật này không chỉ phế tinh thần lực mà còn có đầu óc."
Trong vị diện.
Mọi người cũng càng ngày càng trắng trợn.
"Phế vật nhanh lên chút coi, đừng than thở nữa!"
"Đúng đó! Có thể để cô kích hoạt là phúc khí của cô, đừng muốn chết không muốn sống, kéo cái mặt chết cho ai nhìn!"
"Khó trách để phế vật này tiến vào, không phải là để cô tới hấp dẫn quái vật à?"
"Ngoại trừ cái mặt cũng chẳng còn sở trường gì khác."
Vừa đánh xong một quái, mọi người thúc giục cô nhanh lên chút.
Kiều Hi nhặt thi thể quái vật lên, một đứa bé.
Nhếch miệng cười.
Tô San Na cũng không nhịn được nữa thúc giục: "Kiều Hi, nhanh lên chút, còn nhiều người như vậy đều đợi nhặt trang bị kia kìa, chị đừng nhặt rác nữa!"
Kiều Hi bày toàn bộ búp bê trong túi ra, lại đổi một vài lá bùa, con đường nhỏ, còn có ngọn nến từ trong Bính tịch tịch, nhanh chóng bày trận tại chỗ.
Lại vẩy máu chó đen vừa đổi xung quanh búp bê.
Mọi người khó chịu: "Này! Nhanh lên tìm quái vật đi, bây giờ không phải lúc cô chơi đồ hàng!"
"Không phải đầu óc có bệnh à? Lúc này nhiệt tình lấy lòng mọi người cái gì?"
"Cho là cô cố ý trở nên khác thường như vậy có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác chắc?"
Kiều Hi khẽ mỉm cười: "Mọi người, chạy đi."
"Cái gì?" Tô San Na bị nụ cười của cô làm dựng tóc gáy, chỉ cảm thấy dưới chân có từng trận gió lạnh.
Những người khác cũng không rõ ràng cho lắm: "Con mẹ nó cô đang nói cái gì vậy?"
"Phế vật chết tiệt! Rốt cuộc cô đang lầm bà lầm bầm làm cái gì đấy?"
Chỉ thấy Kiều Hi vươn hai ngón tay trắng noãn, dùng sức vẽ một vòng tròn trên máu chó đen, tạo thành một lỗ hổng.
"Bát phương tai hoạ, nghe ta hiệu lệnh, đánh bại!"
Chỉ thấy trong khe hở gạch lát nền chứa máu chó đen có ánh sáng đỏ tươi bắn tán loạn.
Những thi thể quái vật rung động theo, xuất hiện sương khói màu đỏ quỷ dị, dường như thứ gì đó giống như linh hồn bay ra khỏi cơ thể chúng nó, ngưng tụ thành thực thể quái vật.
Quái vật Dương Thiên gào thét một tiếng, thiên địa run rẩy biến sắc.
"Báo động báo động! [Gánh xiếc thú Tầm Mộng] số 12 kích hoạt quái vật cấp SSS "Vong Linh phẫn nộ", mong người chơi cẩn thận đối phó."
Cùng một thời gian, trong hệ thống của người chơi tất cả bản vị diện đều nhận được báo động này.
Quái vật giơ tay lên chộp một cái, tóm lấy người chơi gần nhất nhét vào miệng, nhai nát bét.
Mọi người lúc này mới phản ứng lại, thét chói tai chạy trốn.
Kiều Hi gõ quái vật.
Quái vật thay đổi dáng vẻ hung thần ác sát vừa rồi, cúi đầu bế Kiều Hi lên, đặt trên vai đợi cô ra lệnh.
Màn đạn: "??? Mẹ nó đây là cách triển khai thần tiên gì vậy?"
Kiều Hi cười đắc ý, liếm liếm môi: "Tất cả mọi người trốn xong chưa? Kiều Hi muốn tới bắt người đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro