Nữ Chủ Tu Tiên Mở Sạp Đoán Mệnh Trong Trò Chơi Kinh Dị
Mê Hoặc Và Phản...
Hành Thả Mạn
2024-09-10 08:09:06
"Đây chỉ là phó bản sàng lọc người mới thôi mà, sao còn có nhiệm vụ ẩn cấp cao như này?"
"Đúng vậy! Trước giờ chưa có ai kích hoạt được nhiệm vụ chi nhánh, có phải phó bản sửa đổi phần rồi không? "
"Thậm chí còn gọi ra boss bí ẩn, phải biết boss chưa biết cấp chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nói là chưa biết, nhưng trên căn bản đều đụng phải boss trên cấp SSS."
"Cô ta ở trong phó bản này lại có thể triệu hoán ra boss cấp SSS và khiến nó nghe lời, lại còn có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn, boss ẩn, nhiệm vụ chi nhánh, người này đi cửa sau à? "
Kiều Hi dành chút thời gian nhìn lướt qua màn đạn: "Đồ ăn là nguồn gốc của tội lỗi, đừng kêu nữa."
"Còn có, với tư cách là một người mới, so với các người cũng không bằng, thật xin lỗi nha ~ "
"Mé, sao cô ta lại chửi người rồi?"
Cô không chú ý tới màn đạn nữa, quay đầu tìm trang bị.
Cô liên tục bói ba lần, ba lần đều chỉ về hướng Phúc Nhĩ ở hậu đài.
Lẽ nào trang bị thứ hai của cô ở trên người Phúc Nhĩ?
Thế này cơ hơi khó giải quyết rồi.
Kiều Hi quay đầu nhìn tên nhóc to xác: "Mày và Phúc Nhĩ, ai lợi hại?"
Nhóc to xác hơi sợ lắc đầu.
Kiều Hi suy nghĩ một lúc, cũng đúng.
Một người là quái vật trong phó bản, một người là NPC trong phó bản, căn bản không thể so sánh.
Nhưng Phúc Nhĩ là NPC, quẻ bói của cô là muốn tìm trang bị.
Chẳng lẽ NPC cũng có thể rơi trang bị?
Quy tắc trò chơi không thể giết NPC.
Cô nhớ lại vừa rồi kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh của khỉ nhỏ và thu được thiện cảm.
Chẳng lẽ là công lược Phúc Nhĩ, xoát đầy thiện cảm để rơi trang bị?
Kiều Hi nhìn chằm chằm hậu đài, cúi đầu suy nghĩ.
Năm người khác còn đang không có mục đích tìm quái vật kích hoạt để cày trang bị.
Kiều Hi lại chỉ không ngừng vây quanh sư tử, khỉ nhỏ búp bê và thậm chí là bạch tuộc bên sân biểu diễn.
Xế chiều.
Kiều Hi thật sự không còn sức lực gì nữa, nằm trong lòng tên nhóc to xác.
Đổi được thuốc hạ sốt trong Bính tịch tịch rồi nhưng không có tác dụng.
Thể chất của cô quá yếu.
Kiều Hi ho khan một tiếng, chậm rãi nhắm mắt.
Cơ thể của tên nhóc to xác đều dùng đủ loại xương cốt quái vật đã kích hoạt và may lại, trên người không có chút nhiệt độ nào.
Cả người Kiều Hi nóng hầm hập, co rúc trên người nó, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái, rất nhanh rơi vào giấc nhủ sâu.
Trong thoáng chốc, cô cảm giác được cơ thể mình đang chậm rãi rơi xuống.
Bên tai có tiếng nước chảy mỏng manh vang lên.
Trong bóng tối có một tia sáng đang tiến gần phía cô.
Cô chỉ cảm thấy cả thân rét run, lồng ngực bị đè ép thở không ra hơi.
Lạnh quá lạnh quá.
Sư phụ đâu?
Các sư huynh sư tỷ đâu?
Cô thật khó chịu, tại sao các sư tỷ còn chưa ôm cô một cái?
Nghĩ như vậy, đám tia sáng ở xa từ từ tiến gần.
"Sư muội! Sư muội! Mau tỉnh lại!"
Là tiếng của sư tỷ.
Kiều Hi chậm rãi mở mắt, thấy nhị sư tỷ và tam sư tỷ đang canh giữ ở đầu giường.
Nhị sư tỷ cầm bát thuốc trong tay: "Muội xem, biết xương cốt mình yếu còn dám hóng gió, bị ốm rồi? Mau uống thuốc đi!"
Tam sư tỷ cầm một túi quả ngọt trong tay: "Nhị sư tỷ, tiểu sư muội cũng bị ốm rồi, tỷ cũng đừng cằn nhằn muội ấy nữa."
Cô ấy quay qua nhìn Kiều Hi: "Sư muội ngoan ngoãn uống thuốc đi thì sư tỷ sẽ cho muội ăn kẹo nha."
Kiều Hi cong môi cười: "Cảm ơn sư tỷ!"
Đại sư huynh đẩy cửa đi vào: "Thất sư muội đâu? Tức chết ta rồi! Tên khốn nạn này lại đi mượn danh tiếng của ta để trộm rượu, tam trưởng lão bổ hết núi của ta rồi!"
Tiếng cười sảng khoái của tứ sư huynh từ xa truyền đến: "Tiểu Thất có ở nhà không? Sư huynh lại tự nghĩ ra một loại độc mới, cơ thể muội nhạy cảm, mau tới giúp sư huynh thử chút đi ~ "
Nhị sư tỷ không vui trừng mắt: "Các người đủ rồi! Không thấy Tiểu Thất đã bị ốm rồi sao? Các người muốn chết à!"
Ngũ sư huynh và lục sư huynh xô đẩy nhau đi vào: "Tỷ nói sai rồi, ta tìm Tiểu Thất nói chuyện, lần trước muội ấy dạy chúng ta đổ xúc sắc là đi lên hay đi xuống?"
Kiều Hi nhìn các sư huynh, đỏ mắt: "Sư huynh, sư tỷ..."
"Sao sư muội lại khóc? Ai bắt nạt muội à?!"
"Đều tại các người, tiểu sư muội còn đang sốt, các ngươi có thể yên tĩnh chút để muội ấy nghỉ ngơi cho tốt không?"
"Là ai khiến Tiểu Thất khóc đấy?" Giọng của sư phụ truyền từ ngoài cửa vào.
Kiều Hi sáng mắt lên: "Sư phụ..."
Cô còn chưa kịp thấy bóng dáng của sư phụ thì đột nhiên băng sương trải khắp đất trời bao phủ bọn họ.
Trong nháy mắt, cong người sinh động tươi mới biến thành từng bức tượng đá, phòng ngủ dịu dàng biến thành động ma.
Thân thể của cô không khống chế được mà bị đẩy về phía sau.
Giọng nói của sư môn truyền ra từ trong động ma.
"Tiểu sư muội, chạy mau! Nhất định phải sống sót!"
Kiều Hi ra sức giãy giụa, theo bản năng hô lên: "Sư phụ, sư huynh, sư tỷ... Mọi người chờ ta, ta chắc chắn sẽ trở về cứu mọi người!"
Cô bị kéo vào trong bóng tối vô tận.
Phía sau đột nhiên có người nhích tới gần, giọng cười của một đôi nam nữ vang lên.
Ánh mắt Kiều Hi đột nhiên trong trẻo.
Nhân ngư bơi ra từ trong bóng tối, cái đuôi của hắn đang tản ra ánh sáng màu lam tối cũng đủ chiếu sáng trước mặt.
Lúc này Kiều Hi mới phát hiện mình đang lơ lửng ở đáy nước.
Khóe miệng xinh đẹp của vua nhân ngư đang cười, chậm rãi tới gần, dịu dàng nâng mặt cô lên: "Nhóc đáng thương, hóa ra đây chính là nhược điểm của ngươi?"
Hai mắt Kiều Hi mất hồn nhìn về phía trước, mặc dù ánh mắt ngang hàng với nhân ngư nhưng lại không tập trung.
Nhân ngư dịu dàng vén sợi tóc bên thái dương bị dòng biển làm lộn xộn của cô, cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không thua kém tộc nhân ngư, nở nụ cười đầy quỷ dị.
"Ngươi muốn thực hiện nguyện vọng không?"
Kiều Hi giống như con rối mất linh hồn: "Muốn."
Nụ cười trên miệng nhân ngư càng sâu: "Vậy mang chìa khóa đến cho ta đi."
"Chìa khóa là cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp mất hồn của Kiều Hi hơi nghi ngờ.
"Chìa khóa chính là chìa khóa."
"Đi đi, nhóc xinh đẹp, ta ở đây đợi ngươi trở về."
Kiều Hi chậm rãi mở mắt, thấy mình còn đang nằm trong lòng tên nhóc to con.
Tên nhóc to con lo lắng sờ đầu cô: "Vừa rồi, ngươi rất đau khổ."
Kiều Hi cười: "Ta không sao rồi."
Sự mê hoặc của vua nhân ngư cũng chỉ như này thôi sao.
Hắn tốn hết tâm tư tạo cho cô ảo cảnh như thế là muốn cô giúp hắn tìm chìa khóa?
Chìa khóa sao...
Xem ra điểm mấu chốt thúc đẩy phó bản ở trên người Phúc Nhĩ.
Theo cách nói sau khi biểu diễn xong của Phúc Nhĩ, ở đây mỗi ngày đều có một người xui xẻo chết.
Chỉ là...
Cô ho khan một tiếng, vuốt ve chó đen nhỏ bên cạnh, đun nóng mấy cái chân bạch tuộc còn nướng dư lúc trước hâm lại, làm một món thịt nướng với mùi hương mạnh không dễ sai, đưa cho Phúc Nhĩ.
Xung quanh xâm xẩm tối.
Đúng lúc Phúc Nhĩ mới rời giường, ở hậu đài trang điểm.
Kiều Hi bưng cá mực tới: "Cho cô thử này."
Phúc Nhĩ nhíu mày nhìn cô một cái: "Sao, muốn hối lộ ta?"
Kiều Hi cười, khuôn mặt gầy yếu có loại cảm giác vỡ nát kinh người, cực dễ kích thích dục vọng ngược đãi của con người: "Đương nhiên không phải."
Tầm mắt của Phúc Nhĩ đảo trên mặt cô một vòng, lạnh lùng nói: "Không phải thì tốt, hối lộ ta là hoàn toàn không có tác dụng."
Kiều Hi đặy bạch tuộc lên bàn: "Ta đánh cược ngươi chưa từng ăn thuộc hạ của mình. So sánh với người xấu chỉ biết vung roi đánh người, thỉnh thoảng người xấu lúc tâm trạng tốt thậm chí còn ăn thịt thủ hạ, càng tàn nhẫn hơn nhỉ?"
Vẻ mặt Phúc Nhĩ khó hiểu nhìn cô, chỉnh ngay ngắn cái mũ trên đỉnh đầu mình, "Vậy ta miễn cưỡng nếm thử."
Kiều Hi giật giật môi, cô đoán quả nhiên không sai.
"Đúng vậy! Trước giờ chưa có ai kích hoạt được nhiệm vụ chi nhánh, có phải phó bản sửa đổi phần rồi không? "
"Thậm chí còn gọi ra boss bí ẩn, phải biết boss chưa biết cấp chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Nói là chưa biết, nhưng trên căn bản đều đụng phải boss trên cấp SSS."
"Cô ta ở trong phó bản này lại có thể triệu hoán ra boss cấp SSS và khiến nó nghe lời, lại còn có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn, boss ẩn, nhiệm vụ chi nhánh, người này đi cửa sau à? "
Kiều Hi dành chút thời gian nhìn lướt qua màn đạn: "Đồ ăn là nguồn gốc của tội lỗi, đừng kêu nữa."
"Còn có, với tư cách là một người mới, so với các người cũng không bằng, thật xin lỗi nha ~ "
"Mé, sao cô ta lại chửi người rồi?"
Cô không chú ý tới màn đạn nữa, quay đầu tìm trang bị.
Cô liên tục bói ba lần, ba lần đều chỉ về hướng Phúc Nhĩ ở hậu đài.
Lẽ nào trang bị thứ hai của cô ở trên người Phúc Nhĩ?
Thế này cơ hơi khó giải quyết rồi.
Kiều Hi quay đầu nhìn tên nhóc to xác: "Mày và Phúc Nhĩ, ai lợi hại?"
Nhóc to xác hơi sợ lắc đầu.
Kiều Hi suy nghĩ một lúc, cũng đúng.
Một người là quái vật trong phó bản, một người là NPC trong phó bản, căn bản không thể so sánh.
Nhưng Phúc Nhĩ là NPC, quẻ bói của cô là muốn tìm trang bị.
Chẳng lẽ NPC cũng có thể rơi trang bị?
Quy tắc trò chơi không thể giết NPC.
Cô nhớ lại vừa rồi kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh của khỉ nhỏ và thu được thiện cảm.
Chẳng lẽ là công lược Phúc Nhĩ, xoát đầy thiện cảm để rơi trang bị?
Kiều Hi nhìn chằm chằm hậu đài, cúi đầu suy nghĩ.
Năm người khác còn đang không có mục đích tìm quái vật kích hoạt để cày trang bị.
Kiều Hi lại chỉ không ngừng vây quanh sư tử, khỉ nhỏ búp bê và thậm chí là bạch tuộc bên sân biểu diễn.
Xế chiều.
Kiều Hi thật sự không còn sức lực gì nữa, nằm trong lòng tên nhóc to xác.
Đổi được thuốc hạ sốt trong Bính tịch tịch rồi nhưng không có tác dụng.
Thể chất của cô quá yếu.
Kiều Hi ho khan một tiếng, chậm rãi nhắm mắt.
Cơ thể của tên nhóc to xác đều dùng đủ loại xương cốt quái vật đã kích hoạt và may lại, trên người không có chút nhiệt độ nào.
Cả người Kiều Hi nóng hầm hập, co rúc trên người nó, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái, rất nhanh rơi vào giấc nhủ sâu.
Trong thoáng chốc, cô cảm giác được cơ thể mình đang chậm rãi rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên tai có tiếng nước chảy mỏng manh vang lên.
Trong bóng tối có một tia sáng đang tiến gần phía cô.
Cô chỉ cảm thấy cả thân rét run, lồng ngực bị đè ép thở không ra hơi.
Lạnh quá lạnh quá.
Sư phụ đâu?
Các sư huynh sư tỷ đâu?
Cô thật khó chịu, tại sao các sư tỷ còn chưa ôm cô một cái?
Nghĩ như vậy, đám tia sáng ở xa từ từ tiến gần.
"Sư muội! Sư muội! Mau tỉnh lại!"
Là tiếng của sư tỷ.
Kiều Hi chậm rãi mở mắt, thấy nhị sư tỷ và tam sư tỷ đang canh giữ ở đầu giường.
Nhị sư tỷ cầm bát thuốc trong tay: "Muội xem, biết xương cốt mình yếu còn dám hóng gió, bị ốm rồi? Mau uống thuốc đi!"
Tam sư tỷ cầm một túi quả ngọt trong tay: "Nhị sư tỷ, tiểu sư muội cũng bị ốm rồi, tỷ cũng đừng cằn nhằn muội ấy nữa."
Cô ấy quay qua nhìn Kiều Hi: "Sư muội ngoan ngoãn uống thuốc đi thì sư tỷ sẽ cho muội ăn kẹo nha."
Kiều Hi cong môi cười: "Cảm ơn sư tỷ!"
Đại sư huynh đẩy cửa đi vào: "Thất sư muội đâu? Tức chết ta rồi! Tên khốn nạn này lại đi mượn danh tiếng của ta để trộm rượu, tam trưởng lão bổ hết núi của ta rồi!"
Tiếng cười sảng khoái của tứ sư huynh từ xa truyền đến: "Tiểu Thất có ở nhà không? Sư huynh lại tự nghĩ ra một loại độc mới, cơ thể muội nhạy cảm, mau tới giúp sư huynh thử chút đi ~ "
Nhị sư tỷ không vui trừng mắt: "Các người đủ rồi! Không thấy Tiểu Thất đã bị ốm rồi sao? Các người muốn chết à!"
Ngũ sư huynh và lục sư huynh xô đẩy nhau đi vào: "Tỷ nói sai rồi, ta tìm Tiểu Thất nói chuyện, lần trước muội ấy dạy chúng ta đổ xúc sắc là đi lên hay đi xuống?"
Kiều Hi nhìn các sư huynh, đỏ mắt: "Sư huynh, sư tỷ..."
"Sao sư muội lại khóc? Ai bắt nạt muội à?!"
"Đều tại các người, tiểu sư muội còn đang sốt, các ngươi có thể yên tĩnh chút để muội ấy nghỉ ngơi cho tốt không?"
"Là ai khiến Tiểu Thất khóc đấy?" Giọng của sư phụ truyền từ ngoài cửa vào.
Kiều Hi sáng mắt lên: "Sư phụ..."
Cô còn chưa kịp thấy bóng dáng của sư phụ thì đột nhiên băng sương trải khắp đất trời bao phủ bọn họ.
Trong nháy mắt, cong người sinh động tươi mới biến thành từng bức tượng đá, phòng ngủ dịu dàng biến thành động ma.
Thân thể của cô không khống chế được mà bị đẩy về phía sau.
Giọng nói của sư môn truyền ra từ trong động ma.
"Tiểu sư muội, chạy mau! Nhất định phải sống sót!"
Kiều Hi ra sức giãy giụa, theo bản năng hô lên: "Sư phụ, sư huynh, sư tỷ... Mọi người chờ ta, ta chắc chắn sẽ trở về cứu mọi người!"
Cô bị kéo vào trong bóng tối vô tận.
Phía sau đột nhiên có người nhích tới gần, giọng cười của một đôi nam nữ vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Kiều Hi đột nhiên trong trẻo.
Nhân ngư bơi ra từ trong bóng tối, cái đuôi của hắn đang tản ra ánh sáng màu lam tối cũng đủ chiếu sáng trước mặt.
Lúc này Kiều Hi mới phát hiện mình đang lơ lửng ở đáy nước.
Khóe miệng xinh đẹp của vua nhân ngư đang cười, chậm rãi tới gần, dịu dàng nâng mặt cô lên: "Nhóc đáng thương, hóa ra đây chính là nhược điểm của ngươi?"
Hai mắt Kiều Hi mất hồn nhìn về phía trước, mặc dù ánh mắt ngang hàng với nhân ngư nhưng lại không tập trung.
Nhân ngư dịu dàng vén sợi tóc bên thái dương bị dòng biển làm lộn xộn của cô, cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không thua kém tộc nhân ngư, nở nụ cười đầy quỷ dị.
"Ngươi muốn thực hiện nguyện vọng không?"
Kiều Hi giống như con rối mất linh hồn: "Muốn."
Nụ cười trên miệng nhân ngư càng sâu: "Vậy mang chìa khóa đến cho ta đi."
"Chìa khóa là cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp mất hồn của Kiều Hi hơi nghi ngờ.
"Chìa khóa chính là chìa khóa."
"Đi đi, nhóc xinh đẹp, ta ở đây đợi ngươi trở về."
Kiều Hi chậm rãi mở mắt, thấy mình còn đang nằm trong lòng tên nhóc to con.
Tên nhóc to con lo lắng sờ đầu cô: "Vừa rồi, ngươi rất đau khổ."
Kiều Hi cười: "Ta không sao rồi."
Sự mê hoặc của vua nhân ngư cũng chỉ như này thôi sao.
Hắn tốn hết tâm tư tạo cho cô ảo cảnh như thế là muốn cô giúp hắn tìm chìa khóa?
Chìa khóa sao...
Xem ra điểm mấu chốt thúc đẩy phó bản ở trên người Phúc Nhĩ.
Theo cách nói sau khi biểu diễn xong của Phúc Nhĩ, ở đây mỗi ngày đều có một người xui xẻo chết.
Chỉ là...
Cô ho khan một tiếng, vuốt ve chó đen nhỏ bên cạnh, đun nóng mấy cái chân bạch tuộc còn nướng dư lúc trước hâm lại, làm một món thịt nướng với mùi hương mạnh không dễ sai, đưa cho Phúc Nhĩ.
Xung quanh xâm xẩm tối.
Đúng lúc Phúc Nhĩ mới rời giường, ở hậu đài trang điểm.
Kiều Hi bưng cá mực tới: "Cho cô thử này."
Phúc Nhĩ nhíu mày nhìn cô một cái: "Sao, muốn hối lộ ta?"
Kiều Hi cười, khuôn mặt gầy yếu có loại cảm giác vỡ nát kinh người, cực dễ kích thích dục vọng ngược đãi của con người: "Đương nhiên không phải."
Tầm mắt của Phúc Nhĩ đảo trên mặt cô một vòng, lạnh lùng nói: "Không phải thì tốt, hối lộ ta là hoàn toàn không có tác dụng."
Kiều Hi đặy bạch tuộc lên bàn: "Ta đánh cược ngươi chưa từng ăn thuộc hạ của mình. So sánh với người xấu chỉ biết vung roi đánh người, thỉnh thoảng người xấu lúc tâm trạng tốt thậm chí còn ăn thịt thủ hạ, càng tàn nhẫn hơn nhỉ?"
Vẻ mặt Phúc Nhĩ khó hiểu nhìn cô, chỉnh ngay ngắn cái mũ trên đỉnh đầu mình, "Vậy ta miễn cưỡng nếm thử."
Kiều Hi giật giật môi, cô đoán quả nhiên không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro