Nữ Chủ Tu Tiên Mở Sạp Đoán Mệnh Trong Trò Chơi Kinh Dị

Nhiệm Vụ Chi Nh...

Hành Thả Mạn

2024-09-10 08:09:06

Năm người cách đó không xa: "Quả nhiên, cô ta chắc chắn không chỉ là cấp F đơn giản như vậy."

"Cô ta thật sự là đang giả heo ăn thịt hổ, thật gian xảo!"

"May mắn chúng ta chưa hành động thiếu suy nghĩ, nếu không bây giờ người chết chính là chúng ta rồi."

Màn đạn cũng hoang mang, không hiểu tại sao quái vật bạch tuộc mạnh mẽ như thế sẽ bị một người lực công kích chỉ có 3 điểm như Kiều Hi đánh lui.

Kiều Hi sau khi dọa lùi bạch tuộc đã sớm thu tay lại, mọi người hiển nhiên cũng chưa kịp nhìn thấy giữa kẽ tay cô giấu một miếng vảy cá.

Lúc trước lúc cô ở dưới nước lợi dụng lúc nhân ngư không chú ý nhổ từ trên người hắn.

Những con bạch tuộc và cá heo này đặc biệt sợ hãi nhân ngư, thậm chí tình nguyện lơ lửng ở trên mặt nước cũng không muốn chìm xuống dưới một chút nào, từ đó có thể thấy được lực uy hiếp của nhân ngư.

Cho nên sau khi cô chọc giận bạch tuộc lập tức lấy ra vảy cá giấu ở giữa kẽ tay.

Râu của bạch tuộc phản ứng nhanh, sau khi cảm nhận được hơi thở của người cá bị dọa sợ tại chỗ co vào trong góc, đồng thời run lẩy bẩy, đáy mắt lại mang theo sự tức giận nào đó.

Điều này cũng xác nhận suy đoán nào đó của Kiều Hi.

Cô không quan tâm bạch tuộc nữa, trực tiếp bảo tên nhóc to xác nhóm lửa trên sân khấu, nướng chân bạch tuộc ăn.

Kiều Hi lại len lén mở Bính tịch tịch đổi một vài gia vị đơn giản.

Qua một lát, mùi đồ nước thơm phức nhẹ nhàng lan rộng cả sân khấu biểu diễn.

Khỉ nhỏ trong lồng tre buồn ngủ mơ màng dụi mắt, chảy nước miếng nhìn chằm chằm Kiều Hi.

Tên nhóc to xác do dự nhìn cô: "Những cái này, dính máu người, không thể ăn..."

Kiều Hi cười: "Có thể, rửa sạch rồi."

Cô há mồm cắn một cái chân bạch tuộc, vị chân bạch tuộc thơm mềm vừa miệng, ăn ngon muốn chết.

Lại ăn hơn nửa cái chân bạch tuộc, cô mới cảm giác thể lực miễn cưỡng hồi phục một chút.

Trong lồng tre bên cạnh đột nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Khỉ nhỏ bị mùi thơm hấp dẫn, đang sợ hãi ở bên cạnh nhìn.

Nhận thấy được tầm mắt của Kiều Hi, khỉ nhỏ vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.

Nếu như bị Phúc Nhĩ phát hiện ban ngày nó không ngủ thì nó sẽ bị đánh rất thảm.

Kiều Hi chọn một cái chân bạch tuộc không ớt đưa đến bên cạnh lồng tre, nhỏ giọng nói: "Ăn đi."

Khỉ nhỏ không dám lộn xộn càng nhắm chặt mắt hơn.

Kiều Hi giật giật môi, lại đưa chân bạch tuộc đến gần hơn: "Há mồm."

Khỉ nhỏ ngửi thấy mùi thơm, nhắm mắt há mồm cắn một miệng lớn, nhai hai cái rồi nuốt xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đinh! Chúc mừng ngài kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh - Giải cứu khỉ nhỏ của gánh xiếc thú."

Rất nhanh, nó kinh ngạc mở to mắt, lén lén lút lút nhìn thoáng xung quanh, tiến đến Kiều Hi ở bên cạnh lồng tre: "Ngon! Ngon!"

Khỉ nhỏ này vậy mà có thể nói?

Đáy mắt Kiều Hi hiện lên một tia sáng, phát giác ra sự đánh giá của mấy người cách đó không xa, cô ngăn cản thân hình khỉ nhỏ, giảm thấp âm thanh: "Ngươi đói bụng rồi sao? Còn muốn ăn không?"

Khỉ nhỏ biết điều gật đầu.

Kiều Hi: "Vậy ngươi phải trả lời ta vài vấn đề."

Khỉ nhỏ hơi do dự, vẫn gật đầu.

Kiều Hi hỏi: "Tại sao các ngươi không dám đi đoạt thức ăn trong nước?"

Khỉ nhỏ nghe thấy nước, đáy mắt hiện lên sự hoảng sợ: "Nước, không thể tới gần! Sẽ chết đấy!"

Kiều Hi tỏ vẻ khó hiểu: "Tại sao phải chết? Các ngươi không nhảy vào cũng sẽ không chết đuối mà."

Cô lại đưa cho khỉ nhỏ vài cái chân bạch tuộc.

Khỉ nhỏ vội vàng cắn, sau khi ăn xong lại nói: "Sẽ chết đấy! Vua nhân ngư, vua nhân ngư rất kinh khủng, bị hắn phát hiện sẽ bị ăn hết, không thể tới gần nước!"

Trong mắt Kiều Hi hiện lên sự sáng tỏ, lại tỏ vẻ khó hiểu: "Nhưng ta thấy hắn bị khóa ở dưới nước rồi, là ai khóa nó lại?"

Khỉ nhỏ nhìn thoáng qua bạch tuộc, bạch tuộc ở cách đó không xa nhìn nó cảnh cáo.

Khỉ nhỏ sợ hãi co lại, không dám nói tiếp.

Kiều Hi theo ánh mắt của nó nhìn qua thì thấy bạch tuộc cách đó không xa.

Bạch tuộc đã khôi phục bình tĩnh, đang cảnh giác mà nhìn Kiều Hi.

Kiều Hi không để ý đến hắn, kéo xiềng xích của khỉ nhỏ: "Là Phúc Nhĩ khóa các ngươi ở chỗ này? Ta phải làm sao mới có thể cứu ngươi ra?"

"Đinh! Chúc mừng ngài thu được 20 điểm thiện cảm của khỉ nhỏ, mong không ngừng cố gắng. "

Khỉ nhỏ có phần do dự nhìn cô: "Ngươi không cứu được chúng ta, trừ khi ngươi có thể..."

"Ngươi nói với cô ta chuyện này để làm gì?" Sư tử bên cạnh cũng len lén mở một mắt, cảnh giác nhìn Kiều Hi: "Loài người là sinh vật tàn bạo cỡ nào, chúng ta như này không phải là do loài người ban tặng sao? Ngươi còn dám tin tưởng người khác? Thứ cô ta cho ngươi nói không chừng có độc, nói xong ngươi sẽ chết!"

Khỉ nhỏ nghe vậy bị dọa sợ co lại phía sau, không dám lại gần Kiều Hi nữa.

Kiều Hi cũng không mù quáng tới gần, chỉ dùng điểm tích lũy mua mấy lọ thuốc mỡ trong Bính tịch tịch: "Đây là thuốc mỡ cầm máu, các ngươi bôi lên là vết thương có thể nhanh khép lại."

Khỉ nhỏ do dự nhìn cô không tới gần.

Kiều Hi quay đầu tiếp tục nướng bạch tuộc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chân của một con bạch tuộc dày mấy chục mét, thật sự đủ để cô ăn.

Cô còn sốt, nhất định phải bổ sung thể lực.

Khỉ nhỏ thấy cô quay lưng về mình, cẩn thận dịch tới, cầm thuốc mỡ nghe một chút, sau khi xác định không có vấn đề lập tức bôi lên người mình.

Sư tử thấy thế, cũng chỉ khinh thường lạnh lùng hừ một tiếng quay mặt đi.

Bạch tuộc đột nhiên vung xúc tu đánh mạnh về phía Kiều Hi.

Tên nhóc to xác ôm Kiều Hi né tránh.

Chân của bạch tuộc đánh mạnh lên trên sân khấu, đánh thức Phúc Nhĩ ở hậu đài.

Phúc Nhĩ tức giân vì bị đánh thức vung roi lên: "Là ai đang gây sự?!"

Bạch tuộc vội vàng giả vờ nhắm mắt nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Phúc Nhĩ.

Trước hết Phúc Nhĩ dùng roi đánh mạnh tới: "An phận một chút cho ta, đồ ngu nhà ngươi! Đừng mơ thừa dịp ta ngủ phản bội ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết đấy!"

Roi của cô đánh vào mắt của bạch tuộc.

Bạch tuộc đau khổ gào thét lên, nhưng một chút cũng không dám phản kháng, chỉ có thể run rẩy gật đầu: "Chủ nhân yên tâm, ta không dám."

Phúc Nhĩ cười nhạt liếc nó: "Ai biết ngươi dám hay không, ngươi là súc sinh có tiền án!"

Ngay từ lúc Phúc Nhĩ đi ra Kiều Hi đã liền rúc vào bên cạnh.

Phúc Nhĩ dạy dỗ xong Bạch tuộc, nhìn thoáng qua Kiều Hi và năm người chơi đang tập trung cách đó không xa: "Các ngươi tốt nhất an phận một chút. Ban ngày thì ngủ, nếu như các ngươi muốn nhân cơ hội làm cái gì, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng hy vọng. Thả động vật của gánh xiếc thú chạy đi là phải trả giá đắt đấy!"

Câu nói sau cùng là nói với Kiều Hi.

Kiều Hi không nói gì.

Sau khi đợi Phúc Nhĩ đi vào cô mới đứng dậy.

Nơi này nhiều quái vật như vậy đều tuân theo mệnh lệnh của Phúc Nhĩ, có thể thấy được Phúc Nhĩ là người có chiến lực mạnh nhất.

Không biết so với nhân ngư dưới kia thì ai mạnh hơn.

Nhân ngư nói bảo cô tìm đủ ba món trang bị rồi thì lại đi tìm hắn...

Nhưng mà điều kiện qua cửa của trò chơi này chính là tìm ra ba món trang bị.

Có trang bị trực tiếp qua cửa là được, tại sao phải đi tìm hắn?

"Đinh! Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ ẩn 'Giải cứu vua nhân ngư'."

Thì ra là vậy.

Màn đạn lại nổ tung rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chủ Tu Tiên Mở Sạp Đoán Mệnh Trong Trò Chơi Kinh Dị

Số ký tự: 0