Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 22: Khôn...
2024-09-05 13:39:13
Chương 22: : Không quen
"Thật sự ngại quá!" Người lái xe ngăm đen khuôn mặt thành khẩn đầy vẻ xin lỗi, "Hôm qua lãnh đạo chúng tôi đã về quê. Tất cả các thôn ở đây đều chưa xây dựng đường, tất cả đều là đường đất. Đi qua một lần xe liền biến thành như thế này. Tôi đây cũng lại đang vội, chưa kịp lau chùi, nhưng buồng xe bên trong đều rất sạch sẽ..."
"Không sao đâu, lên xe trước đi."
Khương Lệnh Hi hướng phía Lộ Tranh Tranh vẫn còn đang cau mày ra hiệu.
Lộ Tranh Tranh mím môi, kéo cửa xe ra thấy bên trong xác thực cũng sạch sẽ, lông mày lúc này mới thả lỏng.
Khương Lệnh Hi cúi người ngồi vào xe, sau khi ngồi lên ghế ngồi có phần hơi cứng, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa chiếc xe này và những chiếc xe khác mà cô từng ngồi trước đó.
Xem ra giữa ô tô và ô tô cũng có sự khác biệt.
Đại khái giống như sự khác nhau giữa xe ngựa sang trọng và xe ngựa đơn sơ ngày trước.
Kiếp trước cô đã từng cải trang vi hành, còn không chỉ một lần, có đôi khi điều kiện không tốt, đừng nói là xe ngựa đơn sơ, ngay cả xe bò, xe lừa cô đều ngồi qua hết.
Đều có một trải nghiệm khác nhau.
Chiếc xe rẽ vào một cái hẽm, quay trở lại con đường cũ mà nó bắt đầu.
Lái xe khoảng một tiếng đồng hồ, họ đã đến một thị trấn so với tiểu thôn trang thì khá phồn hoa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một tiểu lâu màu trắng hai tầng.
Khương Lệnh Hi từ trên xe bước xuống, liếc nhìn dòng chữ lớn màu đỏ bên cạnh tòa nhà màu trắng, "Văn phòng thị trấn Cửu Hi."
Sau khi tài xế xuống xe, vừa dẫn bọn họ đến tòa nhà nhỏ, vừa lấy điện thoại di động ra, tiếp nhận thông báo, giải thích: “Ba vị lão sư, chúng ta đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, lãnh đạo của tôi đang tiễn một vị khách quý. Rất nhanh sẽ đến.”
Lộ Tranh Tranh đi sau lưng Khương Lệnh Hi, đang đi đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
Lộ Tranh Tranh đưa tay chỉ về phía đầu đường bên phải cách đó không xa, "Chị Hi Hi, bên kia có một chiếc xe hơi sang trọng quá kìa!"
Khương Lệnh Hi dừng lại, nhìn về phía ngón tay của Lộ Tranh Tranh.
Cô vốn dĩ không có khái niệm về xe sang trọng, nếu nói chiếc xe khiến cô kinh thán nhất từ lúc đến đây, thì đó chính là chiếc tàu cao tốc mà cô đã đi khi đến đây.
Nhưng vào giờ phút này, nhìn chiếc xe màu đen tuyền khiêm tốn cách đó không xa, rõ ràng nhìn bề ngoài cũng giống với những chiếc xe khác, nhưng thời điểm vừa nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác cao quý lại ổn định.
Hóa ra đây được gọi là xe sang!
Kiến thức đã được tiếp thu!
"Không ngờ ở thị trấn xa xôi này lại được nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng như vậy!" Lộ Tranh Tranh khẽ cảm thán một tiếng: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy chiếc xe như này ngoài đời. Lần này coi như lại nạp thêm kiến thức rồi."
Hơn nữa còn không phải ở Đế Đô mà là tại thị trấn xa xôi này.
Khương Lệnh Hi vỗ vai cô nói: "Đi thôi."
Chiếc xe sang trọng đến đâu cũng không phải là của mình, nhìn một chút từ xa là được rồi.
*
Đầu đường.
Hà trợ lý mở cửa sau xe ra, đứng tại chỗ chờ ông chủ của mình bắt tay cùng người phụ trách thị trấn Cửu Hi và nói lời tạm biệt.
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã giúp đỡ xây dựng thị trấn Cửu Hi của chúng tôi. Thay mặt tất cả những người dân ở thị trấn Cửu Hi, tôi một lần nữa xin cảm ơn Thẩm tiên sinh."
"Ngài nói quá lời rồi."
"Vốn còn muốn giữ ngài lại cùng dùng bữa cơm, bất quá Thẩm tiên sinh lại có việc quan trọng cần giải quyết, vậy nên tôi chỉ có thể chúc Thẩm tiên sinh thuận buồm xuôi gió trở về Đế Đô!"
"Đa tạ. Chủ tịch Hách, tôi xin đi trước."
Thẩm Vận Thanh buông bàn tay bị nhiệt tình nắm chặc, thu về bên người, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên trước mặt, xoay người trở về xe.
Hà trợ lý thấy vậy nhanh chóng đặt tay lên cửa xe, chỉ đợi ông chủ nhà mình lên xe thì liền đóng cửa lại.
Nhưng khi còn cách xe chưa đầy một mét, bước chân của vị này đột nhiên dừng lại, ngay sau đó quay đầu nhìn về một hướng.
Hắn cũng nhanh chóng nhìn theo, vừa hay nhìn thấy một nhóm người đang tiến vào tòa nhà của văn phòng thị trấn Cửu Hi cách đó không xa.
"Ông chủ, gặp người quen sao? Có muốn chào hỏi không?"
Thẩm Vận Thanh nhìn theo bóng dáng không hiểu sao lại có chút quen thuộc đang đi vào tòa nhà nhỏ màu trắng kia, lúc này mới thu tầm mắt, vô thức chạm vào chuỗi hạt gỗ tử đàn trên cổ tay, "Không quen, đi thôi."
Cánh cửa lặng lẽ đóng lại, chiếc xe màu đen rất nhanh liền yên lặng rời đi.
*
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đã để mấy vị khách quý chờ lâu."
Tiếng bước chân có chút vội vã kèm theo âm thanh tạ lỗi từ cửa phòng khách truyền đến Khương Lệnh Hi đặt chiếc cốc giấy dùng một lần trong tay xuống, ngước mắt nhìn người đang đến.
Người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, khuôn mặt đoan chính, thái dương có chút trắng bệch, khí tràng toàn thân ổn trọng bên trong còn hơi mang theo mấy phần khí tức quân đội, mặc trên người là bộ âu phục chỉnh tề có hơi chút cổ xưa, mộc mạc phẳng phiu.
Người tài xế đón họ đang đi theo phía sau người đàn ông trung niên kia.
Cô đứng dậy, nhìn một cái chắc chắn rằng đây chính là người làm chủ ở đây.
Người lái xe kiêm thư ký ở bên cạnh nói: “Triệu đạo diễn, Khương lão sư, còn Lộ tiểu thư nữa, đây là chủ tịch Hách của chúng tôi.”
"Tôi là Hách Hành Châu, ba vị vất vả rồi, mới sáng sớm đã đến đây giúp chúng tôi quay video tuyên truyền."
Hách Hành Châu vừa nói, ánh mắt rơi trên người Khương Lệnh Hi, chỉ thấy hai mắt sáng lên.
Không cần phải nói, cô gái này hẳn là đại sứ tuyên truyền công ích cho Cửu Hi bọn họ.
Tướng mạo bắt mắt hơn nhiều so với ông tưởng tượng. Chờ video tuyên truyền được tung ra, sẽ có nhiều người hơn nguyện ý quan tâm đến thị trấn Cửu Hi của họ.
Triệu Hằng Sinh ở bên cạnh nhìn, đoán rằng vị chủ tịch Hách này có lẽ là không biết Khương Lệnh Hi.
Nếu biết, nhất định đã từng nghe qua danh tiếng trên mạng của Khương Lệnh Hi. Điều này ít nhất sẽ có thái độ dò xét hơn là vẻ mặt kinh hỉ bây giờ.
Trong lòng anh ta khẽ thở phào, có trời mới biết thân phận đại sứ tuyên truyền lần này. Anh ta vốn từng nghĩ rằng bất kỳ ai trong đám người Sa Mạn đều cũng có thể đảm nhiệm, duy chỉ có Khương Lệnh Hi là anh ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Người cũng nhìn ra vị chủ tích Hách trước mặt không nhận ra Khương Lệnh Hi còn có Lộ Tranh Tranh.
Một mặt vừa buồn bực vì nghệ sĩ của mình còn chưa đủ nổi tiếng, mặt khác lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Điều gì sẽ xảy ra nếu đối phương biết về danh tiếng trên mạng hiện tại của chị Hi Hi, cứ thế từ chối không để chị Hi Hi làm đại sứ tuyên truyền thì lúc đó mới thật sự là mất hết mặt mũi.
Khương Lệnh Hi rất nhanh liền phát hiện ra rằng tính cách của chủ tịch Hách này khá phù hợp với sở thích của cô.
Không khách khí, đạo đức giả, hay nói đúng hơn là coi thường, đổi lại lịch sự thực tế, vì vậy cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào trọng tâm.
“Bộ phận tuyên truyền của văn phòng chúng tôi vốn có hai nhân viên, một người lập kế hoạch, một người chịu trách nhiệm quay chụp. Tuy nhiên, chị Vương phụ trách lên kế hoạch lại đang ở nhà sinh con, cho nên việc lập kế hoạch sẽ do tôi đảm nhận. Cô Khương, tôi nghĩ chúng ta cứ như vậy mà quay..."
Thị trấn Cửu Hi nằm ở một nơi hẻo lánh, tuy có phong cảnh độc đáo cùng nhiều loại trái cây thơm ngon nhưng cuộc sống của người dân vẫn như cũ chỉ có thể đảm bảo được cơm ăn áo mặc.
Hách Hành Châu sau khi xuất ngũ thì trở về quê hương rồi vào làm việc tại văn phòng thị trấn, vẫn đang tiếp tục nghĩ ra cách để giúp cuộc sống của người dân quê mình khá hơn một chút.
Lần này nghĩ đến việc mời minh tinh đến giúp quay video tuyên truyền cho quê hương cũng là một thử nghiệm táo bạo của ông.
Vì vậy, khi biết có người trong làng giải trí đang ghi hình một chương trình trong phạm vi tiếp quản của mình, ông ngay lập tức liền cố gắng liên lạc với bên đó, cuối cùng đã bắt tay với Triệu Hằng Sinh, người ban đầu có ý định quảng bá cho tiểu sơn thôn này.
Từ đó mà có lần hợp tác này.
Khương Lệnh Hi chăm chú lắng nghe, cô có thể nghe được mặc dù vị chủ tịch Hách này chuyên môn không phải là lập kế hoạch, nhưng vì lần tuyên truyền này mà đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Ngược lại Lộ Tranh Tranh bên cạnh dự thính đang định nói gì đó nhưng lại thôi.
Ban đầu cô nghĩ rằng sẽ chỉ mất khoảng một ngày để quay video quảng bá này. Bình thường loại video quảng bá này chỉnh sửa cũng chỉ còn lại vài phút mà thôi.
Nhưng theo kế hoạch của chủ tịch Hách, thời gian một ngày rõ ràng quay không hết, đừng nói đến một ngày, đoán chừng ba ngày cũng rất quá sức rồi.
Thế là chờ khi đối phương ngừng uống nước đỡ mệt, cô liền muốn mở miệng nhắc nhở nghệ sĩ nhà mình không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa theo kế hoạch còn phải lên xuống núi rồi lại đi khắp nơi, điều đó quá mệt mỏi và hao phí tinh lực!
Bất quá còn chưa kịp nói ra, cái nhìn từ phía Khương Lệnh Hi đối diện khiến cô phải nuốt lại lời nói.
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc trả lời: "Không có vấn đề gì từ phía tôi."
(Hoàn chương)
"Thật sự ngại quá!" Người lái xe ngăm đen khuôn mặt thành khẩn đầy vẻ xin lỗi, "Hôm qua lãnh đạo chúng tôi đã về quê. Tất cả các thôn ở đây đều chưa xây dựng đường, tất cả đều là đường đất. Đi qua một lần xe liền biến thành như thế này. Tôi đây cũng lại đang vội, chưa kịp lau chùi, nhưng buồng xe bên trong đều rất sạch sẽ..."
"Không sao đâu, lên xe trước đi."
Khương Lệnh Hi hướng phía Lộ Tranh Tranh vẫn còn đang cau mày ra hiệu.
Lộ Tranh Tranh mím môi, kéo cửa xe ra thấy bên trong xác thực cũng sạch sẽ, lông mày lúc này mới thả lỏng.
Khương Lệnh Hi cúi người ngồi vào xe, sau khi ngồi lên ghế ngồi có phần hơi cứng, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa chiếc xe này và những chiếc xe khác mà cô từng ngồi trước đó.
Xem ra giữa ô tô và ô tô cũng có sự khác biệt.
Đại khái giống như sự khác nhau giữa xe ngựa sang trọng và xe ngựa đơn sơ ngày trước.
Kiếp trước cô đã từng cải trang vi hành, còn không chỉ một lần, có đôi khi điều kiện không tốt, đừng nói là xe ngựa đơn sơ, ngay cả xe bò, xe lừa cô đều ngồi qua hết.
Đều có một trải nghiệm khác nhau.
Chiếc xe rẽ vào một cái hẽm, quay trở lại con đường cũ mà nó bắt đầu.
Lái xe khoảng một tiếng đồng hồ, họ đã đến một thị trấn so với tiểu thôn trang thì khá phồn hoa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một tiểu lâu màu trắng hai tầng.
Khương Lệnh Hi từ trên xe bước xuống, liếc nhìn dòng chữ lớn màu đỏ bên cạnh tòa nhà màu trắng, "Văn phòng thị trấn Cửu Hi."
Sau khi tài xế xuống xe, vừa dẫn bọn họ đến tòa nhà nhỏ, vừa lấy điện thoại di động ra, tiếp nhận thông báo, giải thích: “Ba vị lão sư, chúng ta đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, lãnh đạo của tôi đang tiễn một vị khách quý. Rất nhanh sẽ đến.”
Lộ Tranh Tranh đi sau lưng Khương Lệnh Hi, đang đi đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
Lộ Tranh Tranh đưa tay chỉ về phía đầu đường bên phải cách đó không xa, "Chị Hi Hi, bên kia có một chiếc xe hơi sang trọng quá kìa!"
Khương Lệnh Hi dừng lại, nhìn về phía ngón tay của Lộ Tranh Tranh.
Cô vốn dĩ không có khái niệm về xe sang trọng, nếu nói chiếc xe khiến cô kinh thán nhất từ lúc đến đây, thì đó chính là chiếc tàu cao tốc mà cô đã đi khi đến đây.
Nhưng vào giờ phút này, nhìn chiếc xe màu đen tuyền khiêm tốn cách đó không xa, rõ ràng nhìn bề ngoài cũng giống với những chiếc xe khác, nhưng thời điểm vừa nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác cao quý lại ổn định.
Hóa ra đây được gọi là xe sang!
Kiến thức đã được tiếp thu!
"Không ngờ ở thị trấn xa xôi này lại được nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng như vậy!" Lộ Tranh Tranh khẽ cảm thán một tiếng: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy chiếc xe như này ngoài đời. Lần này coi như lại nạp thêm kiến thức rồi."
Hơn nữa còn không phải ở Đế Đô mà là tại thị trấn xa xôi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lệnh Hi vỗ vai cô nói: "Đi thôi."
Chiếc xe sang trọng đến đâu cũng không phải là của mình, nhìn một chút từ xa là được rồi.
*
Đầu đường.
Hà trợ lý mở cửa sau xe ra, đứng tại chỗ chờ ông chủ của mình bắt tay cùng người phụ trách thị trấn Cửu Hi và nói lời tạm biệt.
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh đã giúp đỡ xây dựng thị trấn Cửu Hi của chúng tôi. Thay mặt tất cả những người dân ở thị trấn Cửu Hi, tôi một lần nữa xin cảm ơn Thẩm tiên sinh."
"Ngài nói quá lời rồi."
"Vốn còn muốn giữ ngài lại cùng dùng bữa cơm, bất quá Thẩm tiên sinh lại có việc quan trọng cần giải quyết, vậy nên tôi chỉ có thể chúc Thẩm tiên sinh thuận buồm xuôi gió trở về Đế Đô!"
"Đa tạ. Chủ tịch Hách, tôi xin đi trước."
Thẩm Vận Thanh buông bàn tay bị nhiệt tình nắm chặc, thu về bên người, khẽ gật đầu với người đàn ông trung niên trước mặt, xoay người trở về xe.
Hà trợ lý thấy vậy nhanh chóng đặt tay lên cửa xe, chỉ đợi ông chủ nhà mình lên xe thì liền đóng cửa lại.
Nhưng khi còn cách xe chưa đầy một mét, bước chân của vị này đột nhiên dừng lại, ngay sau đó quay đầu nhìn về một hướng.
Hắn cũng nhanh chóng nhìn theo, vừa hay nhìn thấy một nhóm người đang tiến vào tòa nhà của văn phòng thị trấn Cửu Hi cách đó không xa.
"Ông chủ, gặp người quen sao? Có muốn chào hỏi không?"
Thẩm Vận Thanh nhìn theo bóng dáng không hiểu sao lại có chút quen thuộc đang đi vào tòa nhà nhỏ màu trắng kia, lúc này mới thu tầm mắt, vô thức chạm vào chuỗi hạt gỗ tử đàn trên cổ tay, "Không quen, đi thôi."
Cánh cửa lặng lẽ đóng lại, chiếc xe màu đen rất nhanh liền yên lặng rời đi.
*
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đã để mấy vị khách quý chờ lâu."
Tiếng bước chân có chút vội vã kèm theo âm thanh tạ lỗi từ cửa phòng khách truyền đến Khương Lệnh Hi đặt chiếc cốc giấy dùng một lần trong tay xuống, ngước mắt nhìn người đang đến.
Người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, khuôn mặt đoan chính, thái dương có chút trắng bệch, khí tràng toàn thân ổn trọng bên trong còn hơi mang theo mấy phần khí tức quân đội, mặc trên người là bộ âu phục chỉnh tề có hơi chút cổ xưa, mộc mạc phẳng phiu.
Người tài xế đón họ đang đi theo phía sau người đàn ông trung niên kia.
Cô đứng dậy, nhìn một cái chắc chắn rằng đây chính là người làm chủ ở đây.
Người lái xe kiêm thư ký ở bên cạnh nói: “Triệu đạo diễn, Khương lão sư, còn Lộ tiểu thư nữa, đây là chủ tịch Hách của chúng tôi.”
"Tôi là Hách Hành Châu, ba vị vất vả rồi, mới sáng sớm đã đến đây giúp chúng tôi quay video tuyên truyền."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hách Hành Châu vừa nói, ánh mắt rơi trên người Khương Lệnh Hi, chỉ thấy hai mắt sáng lên.
Không cần phải nói, cô gái này hẳn là đại sứ tuyên truyền công ích cho Cửu Hi bọn họ.
Tướng mạo bắt mắt hơn nhiều so với ông tưởng tượng. Chờ video tuyên truyền được tung ra, sẽ có nhiều người hơn nguyện ý quan tâm đến thị trấn Cửu Hi của họ.
Triệu Hằng Sinh ở bên cạnh nhìn, đoán rằng vị chủ tịch Hách này có lẽ là không biết Khương Lệnh Hi.
Nếu biết, nhất định đã từng nghe qua danh tiếng trên mạng của Khương Lệnh Hi. Điều này ít nhất sẽ có thái độ dò xét hơn là vẻ mặt kinh hỉ bây giờ.
Trong lòng anh ta khẽ thở phào, có trời mới biết thân phận đại sứ tuyên truyền lần này. Anh ta vốn từng nghĩ rằng bất kỳ ai trong đám người Sa Mạn đều cũng có thể đảm nhiệm, duy chỉ có Khương Lệnh Hi là anh ta chưa bao giờ nghĩ tới.
Người cũng nhìn ra vị chủ tích Hách trước mặt không nhận ra Khương Lệnh Hi còn có Lộ Tranh Tranh.
Một mặt vừa buồn bực vì nghệ sĩ của mình còn chưa đủ nổi tiếng, mặt khác lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Điều gì sẽ xảy ra nếu đối phương biết về danh tiếng trên mạng hiện tại của chị Hi Hi, cứ thế từ chối không để chị Hi Hi làm đại sứ tuyên truyền thì lúc đó mới thật sự là mất hết mặt mũi.
Khương Lệnh Hi rất nhanh liền phát hiện ra rằng tính cách của chủ tịch Hách này khá phù hợp với sở thích của cô.
Không khách khí, đạo đức giả, hay nói đúng hơn là coi thường, đổi lại lịch sự thực tế, vì vậy cuộc trò chuyện nhanh chóng đi vào trọng tâm.
“Bộ phận tuyên truyền của văn phòng chúng tôi vốn có hai nhân viên, một người lập kế hoạch, một người chịu trách nhiệm quay chụp. Tuy nhiên, chị Vương phụ trách lên kế hoạch lại đang ở nhà sinh con, cho nên việc lập kế hoạch sẽ do tôi đảm nhận. Cô Khương, tôi nghĩ chúng ta cứ như vậy mà quay..."
Thị trấn Cửu Hi nằm ở một nơi hẻo lánh, tuy có phong cảnh độc đáo cùng nhiều loại trái cây thơm ngon nhưng cuộc sống của người dân vẫn như cũ chỉ có thể đảm bảo được cơm ăn áo mặc.
Hách Hành Châu sau khi xuất ngũ thì trở về quê hương rồi vào làm việc tại văn phòng thị trấn, vẫn đang tiếp tục nghĩ ra cách để giúp cuộc sống của người dân quê mình khá hơn một chút.
Lần này nghĩ đến việc mời minh tinh đến giúp quay video tuyên truyền cho quê hương cũng là một thử nghiệm táo bạo của ông.
Vì vậy, khi biết có người trong làng giải trí đang ghi hình một chương trình trong phạm vi tiếp quản của mình, ông ngay lập tức liền cố gắng liên lạc với bên đó, cuối cùng đã bắt tay với Triệu Hằng Sinh, người ban đầu có ý định quảng bá cho tiểu sơn thôn này.
Từ đó mà có lần hợp tác này.
Khương Lệnh Hi chăm chú lắng nghe, cô có thể nghe được mặc dù vị chủ tịch Hách này chuyên môn không phải là lập kế hoạch, nhưng vì lần tuyên truyền này mà đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Ngược lại Lộ Tranh Tranh bên cạnh dự thính đang định nói gì đó nhưng lại thôi.
Ban đầu cô nghĩ rằng sẽ chỉ mất khoảng một ngày để quay video quảng bá này. Bình thường loại video quảng bá này chỉnh sửa cũng chỉ còn lại vài phút mà thôi.
Nhưng theo kế hoạch của chủ tịch Hách, thời gian một ngày rõ ràng quay không hết, đừng nói đến một ngày, đoán chừng ba ngày cũng rất quá sức rồi.
Thế là chờ khi đối phương ngừng uống nước đỡ mệt, cô liền muốn mở miệng nhắc nhở nghệ sĩ nhà mình không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa theo kế hoạch còn phải lên xuống núi rồi lại đi khắp nơi, điều đó quá mệt mỏi và hao phí tinh lực!
Bất quá còn chưa kịp nói ra, cái nhìn từ phía Khương Lệnh Hi đối diện khiến cô phải nuốt lại lời nói.
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc trả lời: "Không có vấn đề gì từ phía tôi."
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro