Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 23: Thu...
2024-09-05 13:39:13
Hách Hành Châu cũng biết kế hoạch quay chụp của mình có chút gây khó người ta, nhưng ông thực sự muốn trong lần cơ hội có hạn này quay càng nhiều thứ càng tốt. Sau khi nói xong, ông cũng đã chuẩn bị tinh thần để bị phản bác.
Cho đến khi nghe thấy vị Khương tiểu thư trước mặt không chút do dự đồng ý, ông thậm chí còn sửng sốt một chút, lấp tức nhếch miệng cười sảng khoái: “Vậy thì vất vả cho Khương tiểu thư rồi, ba vị ngồi tiếp đi, tôi đi gọi người phụ trách quay phim tới, đợi chút nữa chúng ta sẽ làm quen với nhau sau."
Chờ ông chân trước đi ra ngoài, chân sau Lộ Tranh Tranh liền đóng cửa phòng khách lại, sau đó nhỏ giọng phàn nàn: “Chị Hi Hi, chủ tịch Hách này là đang bắt chị dùng sức nhổ lông dê a, sao chị lại đồng ý thẳng như vậy?”
Triệu Hằng Sinh sờ sờ cằm, gật đầu: “Nếu chúng ta làm theo lời chủ tịch Hách mà quay video, e rằng một ngày sợ là không quay nổi.”
“Vậy ở lại thêm mấy ngày nữa,” Khương Lệnh Hi nửa điểm cũng không hề bị lời nói của hai người làm động lòng, ngữ khí chắc chắn nói: “Yên tâm, thời gian có thể giãn ra.”
Trước khi trả lời trong lòng cô biết rõ điều này, sẽ không trì hoãn việc tham gia chương trình tạp kỹ > sau này.
Nghe vậy, Triệu Hằng Sinh không khỏi nhìn chằm chằm cô một chút.
Ưu điểm duy nhất của loại video công ích này là có thể nâng cao chút độ nổi tiếng, tư tưởng chính là tương đối tích cực, trì hoãn nó một ngày là đủ rồi, có rất ít người nguyện ý vì nó mà trả giá nhiều tinh lực.
“Chỉ cần bạn hiểu rõ là được, bất quá tôi chỉ có thể ở lại một ngày. Sáng sớm ngày mai liền phải mang theo tổ chương trình rút lui.”
Lộ Tranh Tranh nghe xong trên mặt liền hoảng hốt, nếu như vậy há chẳng phải chỉ còn lại cô và chị Hi Hi trong vài ngày tới thôi sao?
Nghĩ tới đây, cô vội vàng nhìn về phía Khương Lệnh Hi.
Khương Lệnh Hi nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, sau đó lại bắt gặp ánh mắt của Triệu Hằng Sinh nhìn qua, cười cười: “Hôm nay Triệu đạo diễn đi cùng chúng tôi chuyến đi này chính là không yên lòng để chúng ta một mình qua đây, vài ngày tới cho dù anh có muốn theo tôi cũng không đồng ý. Chờ tổ tiết mục rời đi, tôi sẽ ở cùng Tranh Tranh, đạo diễn Triệu đừng lo lắng.”
Triệu Hằng Sinh nghe vậy cũng cảm thấy thoải mái.
Có thể nghĩ cho hắn, còn không làm hắn khó xử.
Huống chi, những lời này phát ra từ miệng Khương Lệnh Hi, càng khiến hắn cảm thấy tràn đầy thành tựu.
Cô gái này trước đây vốn nổi tiếng trong làng giải trí với biệt danh không biết làm người, có thể sau khi tham gia chương trình tạp kỹ của hắn thay đổi nhiều như thế này, hắn với tư cách là đạo diễn cũng coi như có mấy phần công lao.
“Hai người không cần lo lắng sau khi quay xong nếu muốn trở về Đế Đô. Chủ tịch Hách chắc chắn sẽ cử xe đưa các bạn đến ga tàu cao tốc. Trong những ngày quay phim này, hai cô gái các bạn tốt nhất là đừng chạy loạn khắp nơi, quay xong liền về thôn, căn biệt thự trong thôn tôi thuê trước đó một tháng bây giờ vẫn chưa hết hạn, các bạn cứ ở đó tiếp đi.
Triệu Hằng Sinh vừa dứt lời, cửa phòng khách lần nữa lại bị đẩy ra.
Lần này người đi vào có nhiều hơn một thanh niên cao ráo, đầu cạo trọc, trên vai khiêng một chiếc camera còn mới tinh.
"Đây là thợ quay phim toàn thời gian của văn phòng nông thôn chúng tôi, Diêu Tiểu Thiên."
"Xin chào, ôi? Bạn là Khương Lệnh Hi đúng không?"
Trái tim của Lộ Tranh Tranh và Triệu Hằng Sinh lập tức hơi căng thẳng.
Chủ tích Hách và thư ký không biết Khương Lệnh Hi, vì vậy họ liền cho rằng danh tiếng của Khương Lệnh Hi chưa phóng xạ đến vùng đất này. Không ngờ rằng nhiếp ảnh gia này lại biết Khương Lệnh Hi.
Hách Hành Châu còn tưởng rằng cấp dưới của mình là fan hâm mộ của vị Khương tiểu thư trước mặt, gật đầu cười: "Tiểu Thiên biết Khương tiểu thư à, vậy thì dễ rồi. Việc quay phim còn lại liền dựa vào hai người."
Diêu Tiểu Thiên có vẻ do dự muốn nói lại thôi, nhưng không khỏi liếc nhìn người đang lặng lẽ đứng trước mặt mình lần nữa.
Nhìn một chút, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Anh thấy trên mạng đều nói Khương Lệnh Hi dù làm gì cũng thích hành động như một con yêu quái, còn là đùa giỡn hàng hiệu, quay phim thì đến muộn, quay chương trình tạp kỹ cũng không phối hợp, tóm lại ngoại trừ khuôn mặt kia thì không có chỗ nào thích hợp.
Mỗi khi anh lướt điện thoại di động trên mạng không biết có bao nhiêu tin tức và video tương tự, anh vẫn luôn cho rằng là như thế. Thời điểm nhìn Khương Lệnh Hi, đều đem khuôn mặt và tính cách của cô tách nhau ra.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy chân nhân, lại mang lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác so với những gì trên mạng nói.
Không phải là khuôn mặt bên ngoài đẹp hơn mà là khí chất cả người.
Không có chút nào táo bạo, chỉ có khí tức trầm ổn, thậm chí còn có một loại cảm giác mơ hồ khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Khương Lệnh Hi đón nhận ánh mắt dò xét của Diêu Tiểu Thiên, khẽ gật đầu: "Đúng, tôi là Khương Lệnh Hi."
"Vậy thì, ừm, những ngày tiếp theo mong hợp tác vui vẻ."
Là một thợ quay phim, anh tự tin không ai có thể thoát khỏi ống kính của mình.
So với những lời đồn thổi trên mạng, anh càng muốn tin vào mắt mình lúc này hơn.
Như vậy thì dưới ống kính, xem một chút liệu đối phương có đang giả vờ hay không.
"Hợp tác vui vẻ."
Thấy người này không trực tiếp đề cập đến tiếng xấu của Khương Lệnh Hi trên mạng, Triệu Hằng Sinh và Lộ Tranh Tranh đều thở phào nhẹ nhõm.
Nào biết rằng Diêu Tiểu Thiên lúc nãy quả thực muốn nhắc nhở lãnh đạo của mình một tiếng rằng danh tiếng của minh tinh mà ông tìm thực sự không tốt lắm, nhưng thời điểm khi Khương Lệnh Hi nhìn anh ta, không hiểu sao lại không dám mở miệng.
Do đó mới dẫn đến khung cảnh hiện tại, cô ổn, nhà tôi còn ổn hơn.
Ra ngoài quay chụp vẫn như cũ ngồi trên chiếc xe van bụi bẩn kia.
Điểm dừng đầu tiên là một ngôi trường trông như mới vừa được xây không lâu.
Đang là thời gian lên lớp, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh trong các lớp học, còn có mấy lớp đang học thể dục trên sân chơi lát cao su và cỏ giả.
Thời điểm tìm diễn viên trẻ phối hợp quay phim, Khương Lệnh Hi nhìn tòa nhà trước mặt với khuôn viên mới toanh cùng lũ trẻ đang cười đùa, trong lòng cảm thán.
Muốn nhìn thấy thái bình thịnh thế, những thứ trước mặt cô chính là hình ảnh trực quan nhất.
Trẻ em có thể không buồn không lo học tập kiến thức, không cần suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ mong sau này trở thành trụ cột nhân tài của đất nước.
Những diễn viên nhỏ tìm đến đều rất ngoan cũng rất phối hợp, Diêu Tiểu Thiên nhìn bóng dáng đang kiên nhẫn bồi bọn trẻ dưới ống kính, không khỏi bình tĩnh, ngừng suy nghĩ về những lời hắc trên mạng, cố gắng hết sức để bắt giữ những khoảnh khắc tuyệt vời.
Việc quay phim không bao lâu cũng nhanh chóng hoàn thành, khi mọi người bắt đầu rời đi, Diêu Tiểu Thiên quay đầu nhìn về phía tòa nhà giảng dạy mới toanh, đột nhiên cảm niệm một tiếng: “Trường học này vào cuối năm ngoái mới xây xong. Phòng học trước kia luôn bị dột. Tôi nhớ hồi đó đi học, kính thì bị vỡ, trong phòng thì tối om, đèn hồi đó vẫn còn rất mờ, sợ hư mắt nên trong cặp ai cũng mang theo một cây nến. Bây giờ để có thể được như này, ít nhiều đều nhờ vào người hảo tâm giúp đỡ a!”
Lộ Tranh Tranh đáp: “Người hảo tâm giúp đỡ?”
“Đúng vậy, trong thôn vẫn luôn không có thu nhập, cho nên cũng không có vốn xây lại trường học. Nếu không có người hảo tâm nào đó tài trợ một số tiền lớn thì trường học vẫn sẽ như cũ.”
Khương Lệnh Hi nghe vào tai, bất chợt nhớ đến chiếc xe hơi sang trọng mà cô nhìn thấy ở ngã tư hơn một giờ trước.
Cô nhớ rõ Lộ Tranh Tranh từng nói, xe sang như vậy ngay cả ở Đế Đô cũng rất hiếm thấy, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở một thị trấn xa xôi như thế này. Liệu chủ nhân của chiếc xe kia có phải là người hảo tâm trong miệng của Diêu Tiểu Thiên không?
Ngày hôm sau, nhóm người ngồi trên chiếc xe van đi khắp mọi nơi xung quanh thị trấn, thỉnh thoảng dừng lại chụp phong cảnh và con người.
Sau chuyến đi, đừng nói là Khương Lệnh Hi, ngay cả Lộ Tranh Tranh và Triệu Hằng Sinh, những người tự cảm thấy thể lực mình không tệ cũng cảm thấy mệt mỏi không nhẹ.
Ngày tiếp theo, Diêu Tiểu Thiên cuối cùng cũng triệt để thay đổi hoàn toàn quan điểm của mình về Khương Lệnh Hi .
Không nói chụp ảnh phong cảnh mà việc lên xuống núi cũng là một thử thách lớn cho thể lực của bạn. Nhưng trong suốt hành trình anh không hề nghe thấy một tiếng kêu khổ nào của Khương Lệnh Hi, không làm nữa cũng không muốn chụp loại hình này nữa.
Còn có nhân văn, anh tận mắt chứng kiến Khương Lệnh Hi đi cùng một ông lão tắm nắng bên đường nói chuyện phiếm lảm nhảm chuyện thường ngày, lảm nhảm đến nổi suýt bị ông lão kéo về nhà ăn cơm.
Kết quả đương nhiên là không đi, bọn họ có nhiều người như thế mà.
Bữa trưa giải quyết trong quán cơm nhỏ là xong.
Các quán cơm nhỏ trong thị trấn cũng chỉ phục vụ chút đồ ăn hàng ngày, bởi vì không có nhiều khách hàng nên việc quét dọn cũng không chăm chỉ lắm. Ngay cả Lộ Tranh Tranh cũng sợ Khương Lệnh Hi sẽ không thích.
Khương Lệnh Hi bình tĩnh ăn hai bát cơm như thường lệ trước ánh mắt bất an của ba người đối diện.
Đừng nói cái bàn ăn này chỉ hơi bẩn, cô còn từng ăn bánh bao trong ngôi chùa đổ nát khi không có điều kiện thời gian.
Mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây, sau khi quay xong cảnh cuối cùng, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vặn tài xế không có thời gian nên sau khi tối xong, Diêu Tiểu Thiên xung phong nhận việc đưa đám người Khương Lệnh Hi trở về.
Trải qua một ngày ở chung, Diêu Tiểu Thiên tự nhận mình với Khương Lệnh Hi cũng coi như có chút quen thuộc, đi được nửa đường, anh không khỏi hỏi: “Tôi cảm thấy Khương lão sư rất hòa đồng, sao trên mạng đâu đâu cũng có bình luận chửi bới cô vậy?"
Khương Lệnh Hi lúc này đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy thì hơi ngước mắt lên.
Cô có thể nói rằng những gì được nói trên Internet đều là sự thật không? Sự thật thì đó tôi là một người khác.
Đại khái là vì cô im lặng hơi lâu, Diêu Tiểu Thiên lại vội vàng tìm cho mình một lý do: "Chắc là bởi vì có nhiều người thích tin đồn thất thiệt đấy, ghen tị với Khương lão sư."
Khương Lệnh Hi: "...Ừ."
Anh nói sao thì là vậy đi, vừa vặn cô cũng không muốn trả lời.
(Hoàn chương)
Cho đến khi nghe thấy vị Khương tiểu thư trước mặt không chút do dự đồng ý, ông thậm chí còn sửng sốt một chút, lấp tức nhếch miệng cười sảng khoái: “Vậy thì vất vả cho Khương tiểu thư rồi, ba vị ngồi tiếp đi, tôi đi gọi người phụ trách quay phim tới, đợi chút nữa chúng ta sẽ làm quen với nhau sau."
Chờ ông chân trước đi ra ngoài, chân sau Lộ Tranh Tranh liền đóng cửa phòng khách lại, sau đó nhỏ giọng phàn nàn: “Chị Hi Hi, chủ tịch Hách này là đang bắt chị dùng sức nhổ lông dê a, sao chị lại đồng ý thẳng như vậy?”
Triệu Hằng Sinh sờ sờ cằm, gật đầu: “Nếu chúng ta làm theo lời chủ tịch Hách mà quay video, e rằng một ngày sợ là không quay nổi.”
“Vậy ở lại thêm mấy ngày nữa,” Khương Lệnh Hi nửa điểm cũng không hề bị lời nói của hai người làm động lòng, ngữ khí chắc chắn nói: “Yên tâm, thời gian có thể giãn ra.”
Trước khi trả lời trong lòng cô biết rõ điều này, sẽ không trì hoãn việc tham gia chương trình tạp kỹ > sau này.
Nghe vậy, Triệu Hằng Sinh không khỏi nhìn chằm chằm cô một chút.
Ưu điểm duy nhất của loại video công ích này là có thể nâng cao chút độ nổi tiếng, tư tưởng chính là tương đối tích cực, trì hoãn nó một ngày là đủ rồi, có rất ít người nguyện ý vì nó mà trả giá nhiều tinh lực.
“Chỉ cần bạn hiểu rõ là được, bất quá tôi chỉ có thể ở lại một ngày. Sáng sớm ngày mai liền phải mang theo tổ chương trình rút lui.”
Lộ Tranh Tranh nghe xong trên mặt liền hoảng hốt, nếu như vậy há chẳng phải chỉ còn lại cô và chị Hi Hi trong vài ngày tới thôi sao?
Nghĩ tới đây, cô vội vàng nhìn về phía Khương Lệnh Hi.
Khương Lệnh Hi nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, sau đó lại bắt gặp ánh mắt của Triệu Hằng Sinh nhìn qua, cười cười: “Hôm nay Triệu đạo diễn đi cùng chúng tôi chuyến đi này chính là không yên lòng để chúng ta một mình qua đây, vài ngày tới cho dù anh có muốn theo tôi cũng không đồng ý. Chờ tổ tiết mục rời đi, tôi sẽ ở cùng Tranh Tranh, đạo diễn Triệu đừng lo lắng.”
Triệu Hằng Sinh nghe vậy cũng cảm thấy thoải mái.
Có thể nghĩ cho hắn, còn không làm hắn khó xử.
Huống chi, những lời này phát ra từ miệng Khương Lệnh Hi, càng khiến hắn cảm thấy tràn đầy thành tựu.
Cô gái này trước đây vốn nổi tiếng trong làng giải trí với biệt danh không biết làm người, có thể sau khi tham gia chương trình tạp kỹ của hắn thay đổi nhiều như thế này, hắn với tư cách là đạo diễn cũng coi như có mấy phần công lao.
“Hai người không cần lo lắng sau khi quay xong nếu muốn trở về Đế Đô. Chủ tịch Hách chắc chắn sẽ cử xe đưa các bạn đến ga tàu cao tốc. Trong những ngày quay phim này, hai cô gái các bạn tốt nhất là đừng chạy loạn khắp nơi, quay xong liền về thôn, căn biệt thự trong thôn tôi thuê trước đó một tháng bây giờ vẫn chưa hết hạn, các bạn cứ ở đó tiếp đi.
Triệu Hằng Sinh vừa dứt lời, cửa phòng khách lần nữa lại bị đẩy ra.
Lần này người đi vào có nhiều hơn một thanh niên cao ráo, đầu cạo trọc, trên vai khiêng một chiếc camera còn mới tinh.
"Đây là thợ quay phim toàn thời gian của văn phòng nông thôn chúng tôi, Diêu Tiểu Thiên."
"Xin chào, ôi? Bạn là Khương Lệnh Hi đúng không?"
Trái tim của Lộ Tranh Tranh và Triệu Hằng Sinh lập tức hơi căng thẳng.
Chủ tích Hách và thư ký không biết Khương Lệnh Hi, vì vậy họ liền cho rằng danh tiếng của Khương Lệnh Hi chưa phóng xạ đến vùng đất này. Không ngờ rằng nhiếp ảnh gia này lại biết Khương Lệnh Hi.
Hách Hành Châu còn tưởng rằng cấp dưới của mình là fan hâm mộ của vị Khương tiểu thư trước mặt, gật đầu cười: "Tiểu Thiên biết Khương tiểu thư à, vậy thì dễ rồi. Việc quay phim còn lại liền dựa vào hai người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Tiểu Thiên có vẻ do dự muốn nói lại thôi, nhưng không khỏi liếc nhìn người đang lặng lẽ đứng trước mặt mình lần nữa.
Nhìn một chút, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Anh thấy trên mạng đều nói Khương Lệnh Hi dù làm gì cũng thích hành động như một con yêu quái, còn là đùa giỡn hàng hiệu, quay phim thì đến muộn, quay chương trình tạp kỹ cũng không phối hợp, tóm lại ngoại trừ khuôn mặt kia thì không có chỗ nào thích hợp.
Mỗi khi anh lướt điện thoại di động trên mạng không biết có bao nhiêu tin tức và video tương tự, anh vẫn luôn cho rằng là như thế. Thời điểm nhìn Khương Lệnh Hi, đều đem khuôn mặt và tính cách của cô tách nhau ra.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy chân nhân, lại mang lại cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác so với những gì trên mạng nói.
Không phải là khuôn mặt bên ngoài đẹp hơn mà là khí chất cả người.
Không có chút nào táo bạo, chỉ có khí tức trầm ổn, thậm chí còn có một loại cảm giác mơ hồ khiến hắn không dám nhìn thẳng.
Khương Lệnh Hi đón nhận ánh mắt dò xét của Diêu Tiểu Thiên, khẽ gật đầu: "Đúng, tôi là Khương Lệnh Hi."
"Vậy thì, ừm, những ngày tiếp theo mong hợp tác vui vẻ."
Là một thợ quay phim, anh tự tin không ai có thể thoát khỏi ống kính của mình.
So với những lời đồn thổi trên mạng, anh càng muốn tin vào mắt mình lúc này hơn.
Như vậy thì dưới ống kính, xem một chút liệu đối phương có đang giả vờ hay không.
"Hợp tác vui vẻ."
Thấy người này không trực tiếp đề cập đến tiếng xấu của Khương Lệnh Hi trên mạng, Triệu Hằng Sinh và Lộ Tranh Tranh đều thở phào nhẹ nhõm.
Nào biết rằng Diêu Tiểu Thiên lúc nãy quả thực muốn nhắc nhở lãnh đạo của mình một tiếng rằng danh tiếng của minh tinh mà ông tìm thực sự không tốt lắm, nhưng thời điểm khi Khương Lệnh Hi nhìn anh ta, không hiểu sao lại không dám mở miệng.
Do đó mới dẫn đến khung cảnh hiện tại, cô ổn, nhà tôi còn ổn hơn.
Ra ngoài quay chụp vẫn như cũ ngồi trên chiếc xe van bụi bẩn kia.
Điểm dừng đầu tiên là một ngôi trường trông như mới vừa được xây không lâu.
Đang là thời gian lên lớp, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh trong các lớp học, còn có mấy lớp đang học thể dục trên sân chơi lát cao su và cỏ giả.
Thời điểm tìm diễn viên trẻ phối hợp quay phim, Khương Lệnh Hi nhìn tòa nhà trước mặt với khuôn viên mới toanh cùng lũ trẻ đang cười đùa, trong lòng cảm thán.
Muốn nhìn thấy thái bình thịnh thế, những thứ trước mặt cô chính là hình ảnh trực quan nhất.
Trẻ em có thể không buồn không lo học tập kiến thức, không cần suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ mong sau này trở thành trụ cột nhân tài của đất nước.
Những diễn viên nhỏ tìm đến đều rất ngoan cũng rất phối hợp, Diêu Tiểu Thiên nhìn bóng dáng đang kiên nhẫn bồi bọn trẻ dưới ống kính, không khỏi bình tĩnh, ngừng suy nghĩ về những lời hắc trên mạng, cố gắng hết sức để bắt giữ những khoảnh khắc tuyệt vời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc quay phim không bao lâu cũng nhanh chóng hoàn thành, khi mọi người bắt đầu rời đi, Diêu Tiểu Thiên quay đầu nhìn về phía tòa nhà giảng dạy mới toanh, đột nhiên cảm niệm một tiếng: “Trường học này vào cuối năm ngoái mới xây xong. Phòng học trước kia luôn bị dột. Tôi nhớ hồi đó đi học, kính thì bị vỡ, trong phòng thì tối om, đèn hồi đó vẫn còn rất mờ, sợ hư mắt nên trong cặp ai cũng mang theo một cây nến. Bây giờ để có thể được như này, ít nhiều đều nhờ vào người hảo tâm giúp đỡ a!”
Lộ Tranh Tranh đáp: “Người hảo tâm giúp đỡ?”
“Đúng vậy, trong thôn vẫn luôn không có thu nhập, cho nên cũng không có vốn xây lại trường học. Nếu không có người hảo tâm nào đó tài trợ một số tiền lớn thì trường học vẫn sẽ như cũ.”
Khương Lệnh Hi nghe vào tai, bất chợt nhớ đến chiếc xe hơi sang trọng mà cô nhìn thấy ở ngã tư hơn một giờ trước.
Cô nhớ rõ Lộ Tranh Tranh từng nói, xe sang như vậy ngay cả ở Đế Đô cũng rất hiếm thấy, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở một thị trấn xa xôi như thế này. Liệu chủ nhân của chiếc xe kia có phải là người hảo tâm trong miệng của Diêu Tiểu Thiên không?
Ngày hôm sau, nhóm người ngồi trên chiếc xe van đi khắp mọi nơi xung quanh thị trấn, thỉnh thoảng dừng lại chụp phong cảnh và con người.
Sau chuyến đi, đừng nói là Khương Lệnh Hi, ngay cả Lộ Tranh Tranh và Triệu Hằng Sinh, những người tự cảm thấy thể lực mình không tệ cũng cảm thấy mệt mỏi không nhẹ.
Ngày tiếp theo, Diêu Tiểu Thiên cuối cùng cũng triệt để thay đổi hoàn toàn quan điểm của mình về Khương Lệnh Hi .
Không nói chụp ảnh phong cảnh mà việc lên xuống núi cũng là một thử thách lớn cho thể lực của bạn. Nhưng trong suốt hành trình anh không hề nghe thấy một tiếng kêu khổ nào của Khương Lệnh Hi, không làm nữa cũng không muốn chụp loại hình này nữa.
Còn có nhân văn, anh tận mắt chứng kiến Khương Lệnh Hi đi cùng một ông lão tắm nắng bên đường nói chuyện phiếm lảm nhảm chuyện thường ngày, lảm nhảm đến nổi suýt bị ông lão kéo về nhà ăn cơm.
Kết quả đương nhiên là không đi, bọn họ có nhiều người như thế mà.
Bữa trưa giải quyết trong quán cơm nhỏ là xong.
Các quán cơm nhỏ trong thị trấn cũng chỉ phục vụ chút đồ ăn hàng ngày, bởi vì không có nhiều khách hàng nên việc quét dọn cũng không chăm chỉ lắm. Ngay cả Lộ Tranh Tranh cũng sợ Khương Lệnh Hi sẽ không thích.
Khương Lệnh Hi bình tĩnh ăn hai bát cơm như thường lệ trước ánh mắt bất an của ba người đối diện.
Đừng nói cái bàn ăn này chỉ hơi bẩn, cô còn từng ăn bánh bao trong ngôi chùa đổ nát khi không có điều kiện thời gian.
Mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về phía tây, sau khi quay xong cảnh cuối cùng, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vặn tài xế không có thời gian nên sau khi tối xong, Diêu Tiểu Thiên xung phong nhận việc đưa đám người Khương Lệnh Hi trở về.
Trải qua một ngày ở chung, Diêu Tiểu Thiên tự nhận mình với Khương Lệnh Hi cũng coi như có chút quen thuộc, đi được nửa đường, anh không khỏi hỏi: “Tôi cảm thấy Khương lão sư rất hòa đồng, sao trên mạng đâu đâu cũng có bình luận chửi bới cô vậy?"
Khương Lệnh Hi lúc này đang ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy thì hơi ngước mắt lên.
Cô có thể nói rằng những gì được nói trên Internet đều là sự thật không? Sự thật thì đó tôi là một người khác.
Đại khái là vì cô im lặng hơi lâu, Diêu Tiểu Thiên lại vội vàng tìm cho mình một lý do: "Chắc là bởi vì có nhiều người thích tin đồn thất thiệt đấy, ghen tị với Khương lão sư."
Khương Lệnh Hi: "...Ừ."
Anh nói sao thì là vậy đi, vừa vặn cô cũng không muốn trả lời.
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro