Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 24: Vẻ Đ...
2024-09-05 13:39:13
Chương 24: : Vẻ đẹp yếu đuối lại vô hại sao
Trở về làng thì sắc trời đã tối đen, tiếng xe vang dẫn đến vài tiếng chó sủa.
Chờ đến nơi ở, căn biệt thự nhỏ vốn đèn đuốc sáng trưng giờ lại tối om.
Sau khi cảm ơn Diêu Tiểu Thiên đã đặc biệt tiễn đến đây, lại đưa mắt nhìn Triệu Hằng Sinh chắp tay sau lưng rời đi, Khương Lệnh Hi lúc này mới cùng Lộ Tranh Tranh bước vào căn biệt thự nhỏ.
Đến phòng khách, bật đèn lên trước. Ánh sáng ấm áp, sáng ngời lập tức xua tan đi bóng tối vừa rồi.
Lộ Tranh Tranh để túi xách trong tay sang một bên, cả người ngồi phịch xuống ghế sô pha không muốn đứng dậy.
"Chị Hi Hi, em mệt quá!"
Khương Lệnh Hi ung dung lấy hai chai nước trái cây tài trợ từ tủ bên cạnh, ném một chai qua: “Nếu mệt thì đi nghỉ ngơi sớm đi, trước khi đi ngủ nhớ xoa bóp chân và bắp chân, ngày mai còn phải tiếp tục chạy. "
Lộ Tranh Tranh gật đầu như gà mổ thóc, uống một ngụm nước trái cây rồi lấy điện thoại ra, đang định nhìn xem thời gian thì một cuộc gọi video thình lình hiện lên.
Cô vỗ trán một cái: "Xong đời rồi chị Hi Hi. Em quên nói với chị Đông rằng chúng ta sẽ về trễ hai ngày sau khi xong chuyện."
Thật sự là một ngày đi khắp nơi không ngừng, phụ trách quay phim cũng chỉ có một mình Diêu Tiểu Thiên, thỉnh thoảng cô còn phải phụ giúp một tay, bận rộn đến mức quên mất chuyện báo cáo với chị Đông.
"Kết thúc rồi, kết thúc rồi, em phải nghe chị Đông mắng mất."
Khương Lệnh Hi nuốt nước trái cây trong miệng, mở miệng: "Nhận đi."
Lộ Tranh Tranh vô thức bấm nút kết nối.
Giọng nói của Đông Nguyệt lập tức truyền đến, nếu nghe kỹ giọng điệu còn có chút nóng nảy, “Hết bận một cái tin nhắn cũng không có, Lộ Tranh Tranh, em làm sao lại không gửi thông tin chuyến bay? Rốt cuộc cụ thể giờ nào ngày mai để chị còn thu xếp đến đón các em chứ! Chuyện đơn giản như vậy còn cần chị nhắc nhở nữa hả?"
Khương Lệnh Hi lấy điện thoại di động từ tay Lộ Tranh Tranh, người đang bị giáo huấn đến rụt bả vai lại, "Chị Đông, không phải Tranh Tranh không gửi, mà là chúng em chưa đặt vé máy bay."
"Chưa đặt vé máy bay. Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyến bay bị hủy hay hết chỗ ngồi?"
"Video công ích lầm này còn phải quay trong hai ngày nữa. Nếu mọi việc suôn sẻ, ngày kia chúng em sẽ trở về."
Đông Duyệt lập tức cau mày: "Không phải chỉ là một video công ích thôi sao? Nhiều nhất chỉ chiếu mấy phút, cần gì quay lâu như vậy?"
"Tài liệu cần quay có hơi nhiều, em đã đồng ý rồi."
"Nhưng huấn luyện viên mà chị tìm cho em đã được sắp xếp rồi. Thoáng một cái em lại trì hoãn hai ngày. Đến lúc đó làm sao mà huấn luyện cấp tốc được? Mặc dù chương trình tạp kỹ tiếp theo không phải là điểm mạnh của em, chờ đã, hình như em cũng không có điểm mạnh gì, nhưng chúng ta cũng không thể triệt để kéo chân được!
"Em biết rõ việc huấn luyện, sẽ không kéo chân ai đâu."
"Được rồi, được rồi" Đông Duyệt xua tay, không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, "Em đã đồng ý rồi thì chị còn có thể nói gì nữa? Quay xong tranh thủ trở về càng sớm càng tốt, hiểu chưa?"
"Ngủ ngon, chị Đông."
Lộ Tranh Tranh cầm chiếc điện thoại, cau mày nói: “Chị Hi Hi, lần này quả thực bị trì hoãn, chờ trở về chị nhiều nhất cũng chỉ còn ba ngày để luyện tập thôi.”
Mấu chốt là trong ba ngày thì có thể huấn luyện ra được cái gì a!
Khương Lệnh Hi hất cằm hướng cô nói: "Chị biết, đi ngủ đi."
Lộ Tranh Tranh quả quyết đứng dậy, ngoan ngoãn lăn vào phòng ngủ.
Không lâu sau, ánh đèn trong biệt thự lần nữa lại tắt.
Đêm xuống, tĩnh mịch lại khôi phục.
Sáng sớm hôm sau, Khương Lệnh Hi như thường lệ thức dậy chạy bộ, vừa ra cửa đã nhìn thấy bên ven đường chiếc xe lớn của tổ chương trình đỗ tại đó, thiết bị đều đã được sắp xếp gọn gàng.
Triệu Hằng Sinh nhìn thấy bóng dáng của cô, từ trên xe bước xuống: "Không tệ, chạy cả ngày hôm qua, vậy mà sáng sớm vẫn có thể dậy chạy bộ như này."
“Mọi người đây là chuẩn bị đi rồi?”
"Ừm," Triệu Hằng Sinh gật đầu, dừng một chút rồi nói thêm: "Hiện tại cô đang làm rất tốt, tiếp tục cố gắng, sau này có cơ hội không chừng chúng ta còn có thể lại hợp tác."
Khóe môi Khương Lệnh Hi nhàn nhạt câu lên, "Được."
Người đẹp cười một tiếng, tựa như sương mai đợi ánh mặt trời, nhiều người chung quanh trong lúc nhất thời phải lóa mắt.
Sáng sớm có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Triệu Hằng Sinh chào hỏi xong, tâm tình vui vẻ trở lại xe.
Đưa mắt nhìn xe buýt rời đi, Khương Lệnh Hi đứng tại chỗ khởi động làm nóng cơ thể rồi bắt đầu chạy.
Lần này khi đang chạy, không hiểu sao lại bất giác chạy đến gốc cây trăm tuổi mà lúc trước đã đi ngang qua.
Cây cổ thụ vẫn tươi tốt như cũ, đầu cành màu xanh biếc tựa như giây tiếp theo liền có thể nhỏ xuống trong.
Dưới cây một già một trẻ cũng vẫn như lần trước gặp ấm áp, hài hòa.
Bước chân Khương Lệnh Hi dừng một chút, "Chào buổi sáng, lão tiên sinh."
Từ Mậu Xuân đang chuẩn bị mang cháu trai về nhà ăn sáng, nghe tiếng liền quay đầu nhìn sang, nhẹ gật đầu, không lạnh không nhạt đáp: "Chào buổi sáng."
Ngược lại là tiểu gia hỏa đang bị nắm kia, trên mặt nhìn có chút kinh hỉ, còn có chút nghi hoặc, bám gót phía sau ông nội tò mò nhô cái đầu ra: "Tỷ tỷ xinh đẹp sao vẫn chưa đi ạ? Có phải bọn họ bỏ rơi tỷ không?"
Khương Lệnh Hi lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Chị còn có một số việc vẫn chưa hoàn thành, cho nên rời đi trễ hơn."
"Ồ, em hiểu rồi. Chị cũng giống em, vẫn chưa làm xong bài tập được giao."
Đối mặt với ánh mắt ‘Hai chúng ta đều là đồng mệnh tương liên’ của tiểu hài tử, Khương Lệnh Hi: "...Có thể hiểu là như vậy."
Từ Mậu Xuân kéo cháu trai của mình.
Chỉ tiếc tiểu hài tử luôn nghe lời giờ lại như mọc rễ dưới bàn chân, cố chấp không chịu rời đi.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, hôm đó chị biểu diễn hoa thương quá đỉnh, em cảm thấy trong đoàn kịch cũng không có ai quay tốt hơn chị."
"Ồ, hôm đó em cũng đi xem à?"
"Ừm dạ, em đi cùng gia gia, còn vỗ tay cho chị nữa đó, lòng bàn tay đều vỗ đến đỏ bừng luôn."
"Cảm ơn."
Được cháu trai nhỏ nhắc nhở, trong lòng Từ Mậu Xuân khẽ động.
Do dự tại chỗ một lát, vẫn là không nhịn được hỏi: "Ta cảm thấy thể chất của ngươi mà biểu diễn hoa thương chỉ sợ độ khó không nhỏ, ngày hôm đó làm thế nào mà trụ được trong vòng mấy phút như vậy?"
"Lão tiên sinh tinh mắt," Khương Lệnh Hi không ngờ tớ sẽ có người hỏi cô vấn đề này, sửng sốt một chút mới đáp: "Chỉ là dùng một chút kỹ xảo có thể mượn được thôi."
Cái này vốn cũng không phải không thể nói.
"Không tệ, bây giờ cũng hiếm gặp được người trẻ thành thạo loại kỹ năng này." Từ Mậu Xuân đánh giá tiểu cô nương trước mặt một lát, "Thôi được rồi, chúng ta cũng coi như hữu duyên, nếu không vội, ta ngược lại thật ra có thể bắt mạch cho cháu."
"Bắt mạch?" Khương Lệnh Hi không nghĩ tới mình vẫn chưa tới cửa cầu y, chính chủ thế mà lại tự đến, "Lão tiên sinh họ Từ?"
Từ Mậu Xuân còn tưởng rằng tin tức mình đang tu dưỡng ở đây đến cùng vẫn bị người có hứng thú tra ra, cau mày: "Cháu biết ta?"
Khương Lệnh Hi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Hai ngày trước, một vị đại nương ở đầu thôn thấy cháu yếu đuối, liền tiết lộ cho cháu biết có một vị lão trung y đến từ Đế Đô sống trong thôn bọn họ, đề nghị cháu qua đó xem. Vốn dĩ nghĩ hết bận thì sẽ đến bái phỏng, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp Từ lão tiên sinh đến hai lần.
Vài phút sau.
Khương Lệnh Hi theo sau lưng hai ông cháu tiến vào một tòa tiểu viện tường trắng ngói xám lịch sự mà trang nhã.
Trong viện còn có một người khác, thời điểm họ bước vào, đối phương đang bưng một đĩa bánh bao hấp đặt lên chiếc bàn trong sân.
Khương Lệnh Hi ngẩng đầu nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén.
Chỉ cần nhìn một chút, cô liền có thể khẳng định được rằng thanh niên trông giống đầu bếp này thân thủ tuyệt đối không tệ, thậm chí còn từng thấy qua máu người.
Một người như vậy lại ở trong cái tiểu viện nhỏ như vậy chuẩn bị bữa sáng, đối với người lạ lại đề phòng đến như thế, xem ra thân phận của Từ lão tiên sinh đoán chừng không đơn giản cho lắm.
"Từ lão, vị này là?"
"Bệnh nhân ta nhặt được trên đường đi tập Thái Cực Quyền về." Từ Mậu Xuân thuận miệng trả lời, buông tay cháu trai ra, "Tinh Tinh, cháu với Vệ Kha ăn trước đi. Nha đầu, đi với ta."
Khương Lệnh Hi nhấc gót đi theo, giống như vô ý đi ngang qua người chàng trai tên Vệ Kha kia, liền phát giác được người này hô hấp bỗng nhiên ngừng lại, toàn thân trong nháy mắt cũng trở nên căng cứng.
Quả nhiên là có trực giác không bình thường, dù là trông cô vô hại đến như này.
"Vệ Kha, tỷ tỷ xinh đẹp đã vào nhà với ông nội rồi mà anh vẫn còn nhìn, trước đây làm sao lại không nhận ra anh tốt như vậy..."
Còn chưa kịp nói ra chữ cuối cùng, tiểu gia hỏa đã bị Vệ Kha bịt miệng, đôi tai đỏ ửng khẽ run lên: "Bạn học Từ Tinh Uyên, tôi nhớ trong thôn không có người như vậy."
Bất kỳ người lạ nào xuất hiện trong ngôi làng này cũng đều trở thành đối tượng mà anh ta cần phải cảnh giác.
"Tỷ tỷ xinh đẹp đương nhiên không phải người trong thôn, là đại minh tinh. Ai bảo anh không ra khỏi cửa, đến điều này mà cũng không biết."
"Nhưng không phải hôm nay người của tổ chương trình đều rời đi rồi sao?"
“Chỉ tỷ tỷ xinh đẹp còn ở lại thôi, nói là còn việc chưa làm xong.” Từ Tinh Uyên thở dài nói: “Việc này cũng đau đớn như việc em chưa làm xong bài tập về nhà vậy đó.”
Vệ Kha: "..."
Anh nhịn không được lần nữa nhìn về phía căn phòng mà Từ lão thường dùng để chữa bệnh cho dân làng.
Đại minh tinh xinh đẹp và mong manh, hắn đồng ý.
Nhưng muốn nói vô hại thì hắn giữ nguyên ý kiến.
Anh ta tin vào trực giác của mình!
(Hoàn chương)
Trở về làng thì sắc trời đã tối đen, tiếng xe vang dẫn đến vài tiếng chó sủa.
Chờ đến nơi ở, căn biệt thự nhỏ vốn đèn đuốc sáng trưng giờ lại tối om.
Sau khi cảm ơn Diêu Tiểu Thiên đã đặc biệt tiễn đến đây, lại đưa mắt nhìn Triệu Hằng Sinh chắp tay sau lưng rời đi, Khương Lệnh Hi lúc này mới cùng Lộ Tranh Tranh bước vào căn biệt thự nhỏ.
Đến phòng khách, bật đèn lên trước. Ánh sáng ấm áp, sáng ngời lập tức xua tan đi bóng tối vừa rồi.
Lộ Tranh Tranh để túi xách trong tay sang một bên, cả người ngồi phịch xuống ghế sô pha không muốn đứng dậy.
"Chị Hi Hi, em mệt quá!"
Khương Lệnh Hi ung dung lấy hai chai nước trái cây tài trợ từ tủ bên cạnh, ném một chai qua: “Nếu mệt thì đi nghỉ ngơi sớm đi, trước khi đi ngủ nhớ xoa bóp chân và bắp chân, ngày mai còn phải tiếp tục chạy. "
Lộ Tranh Tranh gật đầu như gà mổ thóc, uống một ngụm nước trái cây rồi lấy điện thoại ra, đang định nhìn xem thời gian thì một cuộc gọi video thình lình hiện lên.
Cô vỗ trán một cái: "Xong đời rồi chị Hi Hi. Em quên nói với chị Đông rằng chúng ta sẽ về trễ hai ngày sau khi xong chuyện."
Thật sự là một ngày đi khắp nơi không ngừng, phụ trách quay phim cũng chỉ có một mình Diêu Tiểu Thiên, thỉnh thoảng cô còn phải phụ giúp một tay, bận rộn đến mức quên mất chuyện báo cáo với chị Đông.
"Kết thúc rồi, kết thúc rồi, em phải nghe chị Đông mắng mất."
Khương Lệnh Hi nuốt nước trái cây trong miệng, mở miệng: "Nhận đi."
Lộ Tranh Tranh vô thức bấm nút kết nối.
Giọng nói của Đông Nguyệt lập tức truyền đến, nếu nghe kỹ giọng điệu còn có chút nóng nảy, “Hết bận một cái tin nhắn cũng không có, Lộ Tranh Tranh, em làm sao lại không gửi thông tin chuyến bay? Rốt cuộc cụ thể giờ nào ngày mai để chị còn thu xếp đến đón các em chứ! Chuyện đơn giản như vậy còn cần chị nhắc nhở nữa hả?"
Khương Lệnh Hi lấy điện thoại di động từ tay Lộ Tranh Tranh, người đang bị giáo huấn đến rụt bả vai lại, "Chị Đông, không phải Tranh Tranh không gửi, mà là chúng em chưa đặt vé máy bay."
"Chưa đặt vé máy bay. Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyến bay bị hủy hay hết chỗ ngồi?"
"Video công ích lầm này còn phải quay trong hai ngày nữa. Nếu mọi việc suôn sẻ, ngày kia chúng em sẽ trở về."
Đông Duyệt lập tức cau mày: "Không phải chỉ là một video công ích thôi sao? Nhiều nhất chỉ chiếu mấy phút, cần gì quay lâu như vậy?"
"Tài liệu cần quay có hơi nhiều, em đã đồng ý rồi."
"Nhưng huấn luyện viên mà chị tìm cho em đã được sắp xếp rồi. Thoáng một cái em lại trì hoãn hai ngày. Đến lúc đó làm sao mà huấn luyện cấp tốc được? Mặc dù chương trình tạp kỹ tiếp theo không phải là điểm mạnh của em, chờ đã, hình như em cũng không có điểm mạnh gì, nhưng chúng ta cũng không thể triệt để kéo chân được!
"Em biết rõ việc huấn luyện, sẽ không kéo chân ai đâu."
"Được rồi, được rồi" Đông Duyệt xua tay, không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp, "Em đã đồng ý rồi thì chị còn có thể nói gì nữa? Quay xong tranh thủ trở về càng sớm càng tốt, hiểu chưa?"
"Ngủ ngon, chị Đông."
Lộ Tranh Tranh cầm chiếc điện thoại, cau mày nói: “Chị Hi Hi, lần này quả thực bị trì hoãn, chờ trở về chị nhiều nhất cũng chỉ còn ba ngày để luyện tập thôi.”
Mấu chốt là trong ba ngày thì có thể huấn luyện ra được cái gì a!
Khương Lệnh Hi hất cằm hướng cô nói: "Chị biết, đi ngủ đi."
Lộ Tranh Tranh quả quyết đứng dậy, ngoan ngoãn lăn vào phòng ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau, ánh đèn trong biệt thự lần nữa lại tắt.
Đêm xuống, tĩnh mịch lại khôi phục.
Sáng sớm hôm sau, Khương Lệnh Hi như thường lệ thức dậy chạy bộ, vừa ra cửa đã nhìn thấy bên ven đường chiếc xe lớn của tổ chương trình đỗ tại đó, thiết bị đều đã được sắp xếp gọn gàng.
Triệu Hằng Sinh nhìn thấy bóng dáng của cô, từ trên xe bước xuống: "Không tệ, chạy cả ngày hôm qua, vậy mà sáng sớm vẫn có thể dậy chạy bộ như này."
“Mọi người đây là chuẩn bị đi rồi?”
"Ừm," Triệu Hằng Sinh gật đầu, dừng một chút rồi nói thêm: "Hiện tại cô đang làm rất tốt, tiếp tục cố gắng, sau này có cơ hội không chừng chúng ta còn có thể lại hợp tác."
Khóe môi Khương Lệnh Hi nhàn nhạt câu lên, "Được."
Người đẹp cười một tiếng, tựa như sương mai đợi ánh mặt trời, nhiều người chung quanh trong lúc nhất thời phải lóa mắt.
Sáng sớm có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Triệu Hằng Sinh chào hỏi xong, tâm tình vui vẻ trở lại xe.
Đưa mắt nhìn xe buýt rời đi, Khương Lệnh Hi đứng tại chỗ khởi động làm nóng cơ thể rồi bắt đầu chạy.
Lần này khi đang chạy, không hiểu sao lại bất giác chạy đến gốc cây trăm tuổi mà lúc trước đã đi ngang qua.
Cây cổ thụ vẫn tươi tốt như cũ, đầu cành màu xanh biếc tựa như giây tiếp theo liền có thể nhỏ xuống trong.
Dưới cây một già một trẻ cũng vẫn như lần trước gặp ấm áp, hài hòa.
Bước chân Khương Lệnh Hi dừng một chút, "Chào buổi sáng, lão tiên sinh."
Từ Mậu Xuân đang chuẩn bị mang cháu trai về nhà ăn sáng, nghe tiếng liền quay đầu nhìn sang, nhẹ gật đầu, không lạnh không nhạt đáp: "Chào buổi sáng."
Ngược lại là tiểu gia hỏa đang bị nắm kia, trên mặt nhìn có chút kinh hỉ, còn có chút nghi hoặc, bám gót phía sau ông nội tò mò nhô cái đầu ra: "Tỷ tỷ xinh đẹp sao vẫn chưa đi ạ? Có phải bọn họ bỏ rơi tỷ không?"
Khương Lệnh Hi lắc đầu, nghiêm túc trả lời: "Chị còn có một số việc vẫn chưa hoàn thành, cho nên rời đi trễ hơn."
"Ồ, em hiểu rồi. Chị cũng giống em, vẫn chưa làm xong bài tập được giao."
Đối mặt với ánh mắt ‘Hai chúng ta đều là đồng mệnh tương liên’ của tiểu hài tử, Khương Lệnh Hi: "...Có thể hiểu là như vậy."
Từ Mậu Xuân kéo cháu trai của mình.
Chỉ tiếc tiểu hài tử luôn nghe lời giờ lại như mọc rễ dưới bàn chân, cố chấp không chịu rời đi.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, hôm đó chị biểu diễn hoa thương quá đỉnh, em cảm thấy trong đoàn kịch cũng không có ai quay tốt hơn chị."
"Ồ, hôm đó em cũng đi xem à?"
"Ừm dạ, em đi cùng gia gia, còn vỗ tay cho chị nữa đó, lòng bàn tay đều vỗ đến đỏ bừng luôn."
"Cảm ơn."
Được cháu trai nhỏ nhắc nhở, trong lòng Từ Mậu Xuân khẽ động.
Do dự tại chỗ một lát, vẫn là không nhịn được hỏi: "Ta cảm thấy thể chất của ngươi mà biểu diễn hoa thương chỉ sợ độ khó không nhỏ, ngày hôm đó làm thế nào mà trụ được trong vòng mấy phút như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão tiên sinh tinh mắt," Khương Lệnh Hi không ngờ tớ sẽ có người hỏi cô vấn đề này, sửng sốt một chút mới đáp: "Chỉ là dùng một chút kỹ xảo có thể mượn được thôi."
Cái này vốn cũng không phải không thể nói.
"Không tệ, bây giờ cũng hiếm gặp được người trẻ thành thạo loại kỹ năng này." Từ Mậu Xuân đánh giá tiểu cô nương trước mặt một lát, "Thôi được rồi, chúng ta cũng coi như hữu duyên, nếu không vội, ta ngược lại thật ra có thể bắt mạch cho cháu."
"Bắt mạch?" Khương Lệnh Hi không nghĩ tới mình vẫn chưa tới cửa cầu y, chính chủ thế mà lại tự đến, "Lão tiên sinh họ Từ?"
Từ Mậu Xuân còn tưởng rằng tin tức mình đang tu dưỡng ở đây đến cùng vẫn bị người có hứng thú tra ra, cau mày: "Cháu biết ta?"
Khương Lệnh Hi gật đầu, bình tĩnh đáp: “Hai ngày trước, một vị đại nương ở đầu thôn thấy cháu yếu đuối, liền tiết lộ cho cháu biết có một vị lão trung y đến từ Đế Đô sống trong thôn bọn họ, đề nghị cháu qua đó xem. Vốn dĩ nghĩ hết bận thì sẽ đến bái phỏng, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên gặp Từ lão tiên sinh đến hai lần.
Vài phút sau.
Khương Lệnh Hi theo sau lưng hai ông cháu tiến vào một tòa tiểu viện tường trắng ngói xám lịch sự mà trang nhã.
Trong viện còn có một người khác, thời điểm họ bước vào, đối phương đang bưng một đĩa bánh bao hấp đặt lên chiếc bàn trong sân.
Khương Lệnh Hi ngẩng đầu nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén.
Chỉ cần nhìn một chút, cô liền có thể khẳng định được rằng thanh niên trông giống đầu bếp này thân thủ tuyệt đối không tệ, thậm chí còn từng thấy qua máu người.
Một người như vậy lại ở trong cái tiểu viện nhỏ như vậy chuẩn bị bữa sáng, đối với người lạ lại đề phòng đến như thế, xem ra thân phận của Từ lão tiên sinh đoán chừng không đơn giản cho lắm.
"Từ lão, vị này là?"
"Bệnh nhân ta nhặt được trên đường đi tập Thái Cực Quyền về." Từ Mậu Xuân thuận miệng trả lời, buông tay cháu trai ra, "Tinh Tinh, cháu với Vệ Kha ăn trước đi. Nha đầu, đi với ta."
Khương Lệnh Hi nhấc gót đi theo, giống như vô ý đi ngang qua người chàng trai tên Vệ Kha kia, liền phát giác được người này hô hấp bỗng nhiên ngừng lại, toàn thân trong nháy mắt cũng trở nên căng cứng.
Quả nhiên là có trực giác không bình thường, dù là trông cô vô hại đến như này.
"Vệ Kha, tỷ tỷ xinh đẹp đã vào nhà với ông nội rồi mà anh vẫn còn nhìn, trước đây làm sao lại không nhận ra anh tốt như vậy..."
Còn chưa kịp nói ra chữ cuối cùng, tiểu gia hỏa đã bị Vệ Kha bịt miệng, đôi tai đỏ ửng khẽ run lên: "Bạn học Từ Tinh Uyên, tôi nhớ trong thôn không có người như vậy."
Bất kỳ người lạ nào xuất hiện trong ngôi làng này cũng đều trở thành đối tượng mà anh ta cần phải cảnh giác.
"Tỷ tỷ xinh đẹp đương nhiên không phải người trong thôn, là đại minh tinh. Ai bảo anh không ra khỏi cửa, đến điều này mà cũng không biết."
"Nhưng không phải hôm nay người của tổ chương trình đều rời đi rồi sao?"
“Chỉ tỷ tỷ xinh đẹp còn ở lại thôi, nói là còn việc chưa làm xong.” Từ Tinh Uyên thở dài nói: “Việc này cũng đau đớn như việc em chưa làm xong bài tập về nhà vậy đó.”
Vệ Kha: "..."
Anh nhịn không được lần nữa nhìn về phía căn phòng mà Từ lão thường dùng để chữa bệnh cho dân làng.
Đại minh tinh xinh đẹp và mong manh, hắn đồng ý.
Nhưng muốn nói vô hại thì hắn giữ nguyên ý kiến.
Anh ta tin vào trực giác của mình!
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro