Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 30: Đến...
2024-09-05 13:39:13
Chương 30: : Đến thăm Khương Lệnh Húc
Trong tiệm ăn sáng đối diện tiểu khu.
Khương Lệnh Hi nhận lấy đậu hủ não do bà chủ mang đến đặt vào tay Giang Văn Tuệ, nghĩ đến trong ký ức nguyên thân hai mẹ con đều thích ăn ngọt, cô lại lấy thêm một thìa đường từ bát đường trên bàn cho vào đậu phụ não.
Giang Văn Tuệ vuốt vuốt cái bánh rán hành trong tay, nhìn động tác của con gái mình, nhịn không được hít mũi một cái.
Khương Lệnh Hi đặt bát đường về chỗ cũ, ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt có chút đỏ hoe của người đối diện.
"Hi Hi, đã lâu rồi hai mẹ con mình không cùng nhau ăn bữa cơm như thế này."
Khương Lệnh Hi nghe vậy thì im lặng.
Công việc trong ngành giải trí vốn không cố định, chỉ cần có việc thì đừng hòng có ngày nghỉ như trước như những người khác.
Lại thêm nguyên thân còn cố ý trốn tránh ngôi nhà khiến mình cảm thấy ngột ngạt và khó chịu này, hồi tưởng lại một chút, ký ức mà nguyên thân để lại không hề có khung cảnh cả nhà cùng ăn cơm với nhau.
Con gái không về nhà, con trai thì không thể về nhà, chồng thì say xỉn, nóng nảy vẫn như cũ không chịu chấp nhận sự thật mình đã phá sản.
Người mẹ trước mặt này đã phải chịu áp lực không thua kém gì nguyên thân.
“Mấy năm nay mẹ đã mệt mỏi rồi.”
Giang Văn Tuệ rốt cuộc nhịn không được lã chã rơi lệ.
Chính bà cũng không biết rằng mình luôn chờ đợi một câu nói đơn giản như vậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng ấm bụng cùng nước mắt, Giang Văn Tuệ ợ lên một cái, nhận lấy khăn giấy lau lau mặt, lúc này mới nhỏ giọng thăm dò hỏi: “Hi Hi, con và cậu Thẩm kia, bây giờ các con…”
Vừa nói, bà vừa bế tắc, thực sự không biết nên hỏi con gái như thế nào.
Lúc ấy vị Thẩm tiên sinh kia xuất hiện vào thời điểm gia đình lâm vào cảnh túng quẫn, vừa xuất hiện liền giải quyết nợ nần của gia đình, yêu cầu duy nhất là muốn cưới được con gái nhà mình.
Bà cảm thấy vội vàng như vậy không tốt, nhưng sau khi chồng bà ra ngoài một chuyến nghe ngóng tên tuổi của Thẩm thị, liền trực tiếp làm chủ gật đầu. Về sau con gái cũng chấp nhận chuyện này, bà có đưa ý kiến hay không cũng không quan trọng.
Nhưng đây nói ra sao thì cũng là hôn nhân đại sự. Mặc dù bà cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cuộc hôn nhân đột ngột của con gái và con rể, nhưng con gái không trở về nhà, con rể cũng vội vàng đến như vây. Bà muốn suy nghĩ nhiều một chút cũng không có cơ hội, chỉ có thể giả vờ hồ đồ theo.
Mãi đến khi con gái rốt cuộc cũng chịu quay về gặp bà, bà mới dám thử hỏi thăm một chút.
Khương Lệnh Hi cũng không định nói thẳng rằng cuộc hôn nhân này chỉ là trên danh nghĩa, nghĩ nghĩ suy suy rồi đáp: “Vẫn ổn.”
Cho tới nay vẫn là bình an vô sự, không ai liên lụy tới ai, chính là vẫn ổn.
Nếu ngược lại thực sự có tình cảm thì mới phiền toái.
Bất quá Giang Văn Tuệ rõ ràng là đã hiểu sai ý, chỉ nghĩ rằng con gái mình có ý là hai vợ chồng sống với nhau cũng không tệ lắm, lập tức cảm thấy yên lòng: "Vậy thì tốt, tốt rồi, vợ chồng các con sống tốt là mẹ yên tâm rồi."
Vừa vặn xe đã đặt từ trước đã đến, Khương Lệnh Hi cũng liền thuận thế đổi chủ đề.
Chuyện giữa cô và vị Thẩm tiên sinh kia thực sự không phải thừ thứ gì tốt để nói, nếu Giang Văn Tuệ vẫn tiếp tục hỏi, cô khó đảm bảo mình sẽ không lộ tẩy.
Hai mẹ con ngồi trên xe, im lặng suốt chặng đường đến trại giam vị thành niên.
Từ mười lăm đến mười tám tuổi, cho dù ai cũng biết đây là ba năm quý giá nhất của đời người.
Những cậu con trai bình thường ở độ tuổi này hoặc là ngồi trong lớp học rộng rãi, sáng sủa, hoặc là rong ruổi trên sân chơi chơi bóng đùa nghịch, thậm chí còn có thể gặp được cô gái mình thích và thế là chớm nở một mối tình ngây ngô.
Nói chung nó sẽ vô cùng đầy màu sắc.
Nhưng Khương Lệnh Húc mười lăm đến mười tám tuổi, đều bị nhốt trong một không gian nhỏ không có tự do, thân thể bị giam cầm, thậm chí linh hồn cũng bị giam giữ cùng một chỗ.
Giang Văn Tuệ tuy rằng sắp có thể tận mắt nhìn thấy con trai mình mà rất vui, nhưng khi nghĩ đến chút nữa mình sẽ gặp con tại nơi này lại không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cho dù lần này có con gái ngồi cạnh mình, cũng không có tâm trạng trò chuyện nữa.
Khương Lệnh Hi có thể hiểu được tâm trạng của bà, sau khi biết rằng hơn một nghìn năm sau có những nơi giống như trại giam vị thành niên như này, cô liền liên kết cùng một chỗ với Thanh Nhai viện do trước đây cô thành lập.
Thanh Nhai viện cũng được dùng để giam những thiếu niên nhỏ tuổi chuyên gây rắc rối, nhưng khi đó trẻ bị giam đều chỉ là con cái của một số triều thần, không liên quan đến bách tính dân thường.
Nguyên nhân chính là do dân số quá đông, cho dù có nhiều tinh lực hơn nữa, cô cũng không thể kiểm soát hết được, chỉ có thể giam giữ một phần ít người mà mình có thể nhìn thấy.
Dưới cái nhìn của cô, trại giam vị thành niên này, hẳn nên được coi là phiên bản hiện đại của Thanh Nhai viện.
Xe dừng trước cổng trại giam vị thành niên. Hai mẹ con mang theo đồ đạc xuống xe, sau khi vào trong, trước tiên phải lấy chứng minh nhân dân ra để đăng ký. Đồ vật mang theo cũng phải được cẩn thận kiểm tra qua một lần, sau khi xác định không có vật phẩm nguy hiểm nào mới được dán nhãn gửi đến khu vực vật phẩm, đến lúc đó từng cái sẽ được gửi đến tay người nhận.
Sau đó sẽ được đưa đến phòng chờ ở khu thăm viếng.
Vì là ngày thăm viếng nên cũng thấy không ít phụ huynh đến đây để thăm hỏi con nhà mình.
Khuôn mặt của những vị phụ huynh này đều có biểu cảm giống như Giang Văn Tuệ, pha trộn giữa mong đợi và kích động, nhưng bầu không khí trong toàn bộ phòng chờ lại rất ngột ngạt lẫn im lặng.
Rất phức tạp nhưng lại rất đồng cảm với nhau.
Đợi gần mười lăm phút, ở cửa có người hô lên: "Người giám hộ của Khương Lệnh Húc có ở đây không?"
Giang Văn Tuệ vội vàng giơ tay lên: "Vâng, có đây ạ." Nói xong đứng đi về phía cửa.
Khương Lệnh Hi đứng dậy và đi theo.
“Phòng thăm 03, có nửa tiếng thăm hỏi, mau đi thôi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Giang Văn Tuệ cảm tạ một tràng dài, quay người liền thấy con gái đi tới, quen thuộc dẫn đường đến cửa phòng thăm viếng 03.
Sau khi đến cửa, bà hít một hơi thật sâu, lúc này đẩy cửa, bước vào.
Khương Lệnh Hi đi bước nhỏ theo sau, quan sát đánh giá điều kiện của các phòng.
Căn phòng không lớn lại được ngăn cách thành hai không gian bằng một bức tường kính.
Người đến thăm và người được thăm chỉ có thể giao tiếp với nhau thông qua mấy cái lỗ nhỏ trên kính, thậm chí ngay cả bắm tay cũng không thể.
Hai bên tấm kính đều có ghế, hai chiếc ghế được chu đáo đặt gần cô và Giang Văn Tuệ.
Khương Lệnh Hi ngồi xuống sau lưng Giang Văn Tuệ, nhìn thiếu niên bên phía tấm kính đối diện đang gục đầu chỉ lộ ra chiếc mũi cao thẳng không rõ biểu cảm.
Đầu cạo trọc tròn trịa nhưng người cũng rất gầy, ngay cả xương cột sống cũng bị bộ quần áo phong phanh làm lộ ra.
Thấy cậu không ngẩng đầu lên, Giang Văn Tuệ nhịn không được đưa tay gõ gõ lên tấm kính trước mặt, cẩn thận hô lên: “Tiểu Húc?”
"Tiểu Húc, con ngẩng đầu lên đi. Mẹ tới thăm con, lần này còn có chị con dẹp công việc qua một bên đặc biệt đến đây nữa."
Khương Lệnh Hi nhìn thấy lưng của thiếu niên này đột nhiên cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt còn có chút khó tin nhìn sang.
Khương Lệnh Hi: "..."
Bây giờ cô cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của thiếu niên, cũng hiểu tại sao vừa rồi đứa trẻ này lại một mực cúi đầu.
Vẻ đẹp của nguyên thân có thể xưng là có một không hai trong ngành giải trí. Sinh ra cùng một cha và mẹ, ngoại hình của Khương Lệnh Húc đương nhiên cũng không tệ.
Thiếu niên sở hữu vẻ đẹp trai trong sáng quật cường, nửa điểm cũng không thua kém gì những cái gì mà giáo thảo học đường mà Lộ Tranh Tranh ưu ái.
Nhưng vết sẹo còn mới ở một bên sống mũi và khóe mắt đã hủy hoại nhan sắc này.
Hốc mắt của Giang Văn Tuệ lập tức đỏ lên.
"Con, mặt con bị làm sao vậy? Lại đánh nhau với ai nữa đúng không?"
Khương Lệnh Húc vô thức đưa tay lên che vết thương trên mặt, nhưng lại vô tình để lộ ra vết thương trước đó trên khớp ngón tay, mắt thấy mẹ mình đối diện hốc mắt đã rưng rưng chuẩn bị khóc, cậu đành bỏ cuộc.
"Chỉ là một chút xích mích nhỏ với người trong ký túc xá thôi. Vết thương không nặng, hai ngày nữa sẽ ổn thôi. Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không?"
Giang Văn Tuệ vội vàng cúi đầu lau mắt: "Vậy con ở yên cho mẹ được không, đừng để mẹ lo lắng nữa. Mẹ đã tính qua rồi, thời hạn ba năm sắp hết rồi, con cũng sẽ sớm có thể ra ngoài."
Khương Lệnh Húc mím môi, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Coi như cậu có thể ra ngoài đi, nhưng cái án sẽ đi theo cậu cả đời, về sau mặc kệ dù là đi học hay đi làm, đều sẽ bị lấy ra để đánh giá con người cậu.
Giang Văn Tuệ đang lau nước mắt, không nhìn thấy biểu tình này, nhưng Khương Lệnh Hi thì lại thấy.
Tiểu tử này hiểu xa thật.
Khương Lệnh Húc bắt gặp ánh mắt của chị gái, vẻ mặt khẽ giật mình, nghiêng đầu tính che giấu.
Ngượng ngùng một lát, mới thấp giọng hỏi: "Sao chị lại tới đây? Thất nghiệp rồi à?"
(Hoàn chương)
Trong tiệm ăn sáng đối diện tiểu khu.
Khương Lệnh Hi nhận lấy đậu hủ não do bà chủ mang đến đặt vào tay Giang Văn Tuệ, nghĩ đến trong ký ức nguyên thân hai mẹ con đều thích ăn ngọt, cô lại lấy thêm một thìa đường từ bát đường trên bàn cho vào đậu phụ não.
Giang Văn Tuệ vuốt vuốt cái bánh rán hành trong tay, nhìn động tác của con gái mình, nhịn không được hít mũi một cái.
Khương Lệnh Hi đặt bát đường về chỗ cũ, ngước mắt lên liền bắt gặp đôi mắt có chút đỏ hoe của người đối diện.
"Hi Hi, đã lâu rồi hai mẹ con mình không cùng nhau ăn bữa cơm như thế này."
Khương Lệnh Hi nghe vậy thì im lặng.
Công việc trong ngành giải trí vốn không cố định, chỉ cần có việc thì đừng hòng có ngày nghỉ như trước như những người khác.
Lại thêm nguyên thân còn cố ý trốn tránh ngôi nhà khiến mình cảm thấy ngột ngạt và khó chịu này, hồi tưởng lại một chút, ký ức mà nguyên thân để lại không hề có khung cảnh cả nhà cùng ăn cơm với nhau.
Con gái không về nhà, con trai thì không thể về nhà, chồng thì say xỉn, nóng nảy vẫn như cũ không chịu chấp nhận sự thật mình đã phá sản.
Người mẹ trước mặt này đã phải chịu áp lực không thua kém gì nguyên thân.
“Mấy năm nay mẹ đã mệt mỏi rồi.”
Giang Văn Tuệ rốt cuộc nhịn không được lã chã rơi lệ.
Chính bà cũng không biết rằng mình luôn chờ đợi một câu nói đơn giản như vậy.
Sau khi ăn xong bữa sáng ấm bụng cùng nước mắt, Giang Văn Tuệ ợ lên một cái, nhận lấy khăn giấy lau lau mặt, lúc này mới nhỏ giọng thăm dò hỏi: “Hi Hi, con và cậu Thẩm kia, bây giờ các con…”
Vừa nói, bà vừa bế tắc, thực sự không biết nên hỏi con gái như thế nào.
Lúc ấy vị Thẩm tiên sinh kia xuất hiện vào thời điểm gia đình lâm vào cảnh túng quẫn, vừa xuất hiện liền giải quyết nợ nần của gia đình, yêu cầu duy nhất là muốn cưới được con gái nhà mình.
Bà cảm thấy vội vàng như vậy không tốt, nhưng sau khi chồng bà ra ngoài một chuyến nghe ngóng tên tuổi của Thẩm thị, liền trực tiếp làm chủ gật đầu. Về sau con gái cũng chấp nhận chuyện này, bà có đưa ý kiến hay không cũng không quan trọng.
Nhưng đây nói ra sao thì cũng là hôn nhân đại sự. Mặc dù bà cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cuộc hôn nhân đột ngột của con gái và con rể, nhưng con gái không trở về nhà, con rể cũng vội vàng đến như vây. Bà muốn suy nghĩ nhiều một chút cũng không có cơ hội, chỉ có thể giả vờ hồ đồ theo.
Mãi đến khi con gái rốt cuộc cũng chịu quay về gặp bà, bà mới dám thử hỏi thăm một chút.
Khương Lệnh Hi cũng không định nói thẳng rằng cuộc hôn nhân này chỉ là trên danh nghĩa, nghĩ nghĩ suy suy rồi đáp: “Vẫn ổn.”
Cho tới nay vẫn là bình an vô sự, không ai liên lụy tới ai, chính là vẫn ổn.
Nếu ngược lại thực sự có tình cảm thì mới phiền toái.
Bất quá Giang Văn Tuệ rõ ràng là đã hiểu sai ý, chỉ nghĩ rằng con gái mình có ý là hai vợ chồng sống với nhau cũng không tệ lắm, lập tức cảm thấy yên lòng: "Vậy thì tốt, tốt rồi, vợ chồng các con sống tốt là mẹ yên tâm rồi."
Vừa vặn xe đã đặt từ trước đã đến, Khương Lệnh Hi cũng liền thuận thế đổi chủ đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện giữa cô và vị Thẩm tiên sinh kia thực sự không phải thừ thứ gì tốt để nói, nếu Giang Văn Tuệ vẫn tiếp tục hỏi, cô khó đảm bảo mình sẽ không lộ tẩy.
Hai mẹ con ngồi trên xe, im lặng suốt chặng đường đến trại giam vị thành niên.
Từ mười lăm đến mười tám tuổi, cho dù ai cũng biết đây là ba năm quý giá nhất của đời người.
Những cậu con trai bình thường ở độ tuổi này hoặc là ngồi trong lớp học rộng rãi, sáng sủa, hoặc là rong ruổi trên sân chơi chơi bóng đùa nghịch, thậm chí còn có thể gặp được cô gái mình thích và thế là chớm nở một mối tình ngây ngô.
Nói chung nó sẽ vô cùng đầy màu sắc.
Nhưng Khương Lệnh Húc mười lăm đến mười tám tuổi, đều bị nhốt trong một không gian nhỏ không có tự do, thân thể bị giam cầm, thậm chí linh hồn cũng bị giam giữ cùng một chỗ.
Giang Văn Tuệ tuy rằng sắp có thể tận mắt nhìn thấy con trai mình mà rất vui, nhưng khi nghĩ đến chút nữa mình sẽ gặp con tại nơi này lại không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cho dù lần này có con gái ngồi cạnh mình, cũng không có tâm trạng trò chuyện nữa.
Khương Lệnh Hi có thể hiểu được tâm trạng của bà, sau khi biết rằng hơn một nghìn năm sau có những nơi giống như trại giam vị thành niên như này, cô liền liên kết cùng một chỗ với Thanh Nhai viện do trước đây cô thành lập.
Thanh Nhai viện cũng được dùng để giam những thiếu niên nhỏ tuổi chuyên gây rắc rối, nhưng khi đó trẻ bị giam đều chỉ là con cái của một số triều thần, không liên quan đến bách tính dân thường.
Nguyên nhân chính là do dân số quá đông, cho dù có nhiều tinh lực hơn nữa, cô cũng không thể kiểm soát hết được, chỉ có thể giam giữ một phần ít người mà mình có thể nhìn thấy.
Dưới cái nhìn của cô, trại giam vị thành niên này, hẳn nên được coi là phiên bản hiện đại của Thanh Nhai viện.
Xe dừng trước cổng trại giam vị thành niên. Hai mẹ con mang theo đồ đạc xuống xe, sau khi vào trong, trước tiên phải lấy chứng minh nhân dân ra để đăng ký. Đồ vật mang theo cũng phải được cẩn thận kiểm tra qua một lần, sau khi xác định không có vật phẩm nguy hiểm nào mới được dán nhãn gửi đến khu vực vật phẩm, đến lúc đó từng cái sẽ được gửi đến tay người nhận.
Sau đó sẽ được đưa đến phòng chờ ở khu thăm viếng.
Vì là ngày thăm viếng nên cũng thấy không ít phụ huynh đến đây để thăm hỏi con nhà mình.
Khuôn mặt của những vị phụ huynh này đều có biểu cảm giống như Giang Văn Tuệ, pha trộn giữa mong đợi và kích động, nhưng bầu không khí trong toàn bộ phòng chờ lại rất ngột ngạt lẫn im lặng.
Rất phức tạp nhưng lại rất đồng cảm với nhau.
Đợi gần mười lăm phút, ở cửa có người hô lên: "Người giám hộ của Khương Lệnh Húc có ở đây không?"
Giang Văn Tuệ vội vàng giơ tay lên: "Vâng, có đây ạ." Nói xong đứng đi về phía cửa.
Khương Lệnh Hi đứng dậy và đi theo.
“Phòng thăm 03, có nửa tiếng thăm hỏi, mau đi thôi.”
“Cám ơn, cám ơn.” Giang Văn Tuệ cảm tạ một tràng dài, quay người liền thấy con gái đi tới, quen thuộc dẫn đường đến cửa phòng thăm viếng 03.
Sau khi đến cửa, bà hít một hơi thật sâu, lúc này đẩy cửa, bước vào.
Khương Lệnh Hi đi bước nhỏ theo sau, quan sát đánh giá điều kiện của các phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Căn phòng không lớn lại được ngăn cách thành hai không gian bằng một bức tường kính.
Người đến thăm và người được thăm chỉ có thể giao tiếp với nhau thông qua mấy cái lỗ nhỏ trên kính, thậm chí ngay cả bắm tay cũng không thể.
Hai bên tấm kính đều có ghế, hai chiếc ghế được chu đáo đặt gần cô và Giang Văn Tuệ.
Khương Lệnh Hi ngồi xuống sau lưng Giang Văn Tuệ, nhìn thiếu niên bên phía tấm kính đối diện đang gục đầu chỉ lộ ra chiếc mũi cao thẳng không rõ biểu cảm.
Đầu cạo trọc tròn trịa nhưng người cũng rất gầy, ngay cả xương cột sống cũng bị bộ quần áo phong phanh làm lộ ra.
Thấy cậu không ngẩng đầu lên, Giang Văn Tuệ nhịn không được đưa tay gõ gõ lên tấm kính trước mặt, cẩn thận hô lên: “Tiểu Húc?”
"Tiểu Húc, con ngẩng đầu lên đi. Mẹ tới thăm con, lần này còn có chị con dẹp công việc qua một bên đặc biệt đến đây nữa."
Khương Lệnh Hi nhìn thấy lưng của thiếu niên này đột nhiên cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt còn có chút khó tin nhìn sang.
Khương Lệnh Hi: "..."
Bây giờ cô cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của thiếu niên, cũng hiểu tại sao vừa rồi đứa trẻ này lại một mực cúi đầu.
Vẻ đẹp của nguyên thân có thể xưng là có một không hai trong ngành giải trí. Sinh ra cùng một cha và mẹ, ngoại hình của Khương Lệnh Húc đương nhiên cũng không tệ.
Thiếu niên sở hữu vẻ đẹp trai trong sáng quật cường, nửa điểm cũng không thua kém gì những cái gì mà giáo thảo học đường mà Lộ Tranh Tranh ưu ái.
Nhưng vết sẹo còn mới ở một bên sống mũi và khóe mắt đã hủy hoại nhan sắc này.
Hốc mắt của Giang Văn Tuệ lập tức đỏ lên.
"Con, mặt con bị làm sao vậy? Lại đánh nhau với ai nữa đúng không?"
Khương Lệnh Húc vô thức đưa tay lên che vết thương trên mặt, nhưng lại vô tình để lộ ra vết thương trước đó trên khớp ngón tay, mắt thấy mẹ mình đối diện hốc mắt đã rưng rưng chuẩn bị khóc, cậu đành bỏ cuộc.
"Chỉ là một chút xích mích nhỏ với người trong ký túc xá thôi. Vết thương không nặng, hai ngày nữa sẽ ổn thôi. Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không?"
Giang Văn Tuệ vội vàng cúi đầu lau mắt: "Vậy con ở yên cho mẹ được không, đừng để mẹ lo lắng nữa. Mẹ đã tính qua rồi, thời hạn ba năm sắp hết rồi, con cũng sẽ sớm có thể ra ngoài."
Khương Lệnh Húc mím môi, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Coi như cậu có thể ra ngoài đi, nhưng cái án sẽ đi theo cậu cả đời, về sau mặc kệ dù là đi học hay đi làm, đều sẽ bị lấy ra để đánh giá con người cậu.
Giang Văn Tuệ đang lau nước mắt, không nhìn thấy biểu tình này, nhưng Khương Lệnh Hi thì lại thấy.
Tiểu tử này hiểu xa thật.
Khương Lệnh Húc bắt gặp ánh mắt của chị gái, vẻ mặt khẽ giật mình, nghiêng đầu tính che giấu.
Ngượng ngùng một lát, mới thấp giọng hỏi: "Sao chị lại tới đây? Thất nghiệp rồi à?"
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro