Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 31: Lúc...
2024-09-05 13:39:13
Chương 31: : Lúc không có việc gì làm thì đọc sách đi
Khương Lệnh Hi chắc chắn trong đó cô nghe được có chút hờn giận.
Giang Văn Tuệ cũng nghe ra.
Nhanh chóng giải thích giúp con gái: “Chị con bình thường công việc bận rộn, lần này còn đặc biệt dành chút thời gian đến thăm con, con phải biết hài lòng chứ.”
Khương Lệnh Húc khẽ hừ một tiếng, sắc mặt lại dịu đi, lại nhìn về phía cửa một chút: "Cha đâu? Ông ấy không đến à?"
Giang Văn Tuệ lập tức ngượng ngùng, “Tối hôm qua bị chú Lưu của con chuốc say, lúc mẹ ra ngoài vẫn còn chưa tỉnh.”
"Lại là chú Lưu," Khương Lệnh Húc cau mày, không nhịn được đấm vào cái bàn trước mặt, "Ông ấy căn bản là không có lòng tốt, muốn xem trò cười của nhà chúng ta. Cha, ông ấy đầu óc hồ đồ hay sao mà còn cùng người đó xưng anh em."
Giang Văn Tuệ vội vàng nhắc nhở: "Tay con, ai nha, còn đập xuống bàn, nếu biết trước, mẹ đã mang cho con một hòm y tế rồi!"
"Không cần, trong sở có phòng y tế, vết thương nhỏ của con không cần đến."
Giang Văn Tuệ gượng cười cười, “Con còn khoe khoang, từ nhỏ đã như vậy rồi, lớn lên vẫn như thế. Còn nữa con cũng đừng nói cha con như vậy, là do cha con không biết ý đồ của lão Lưu là gì, nhưng cũng không có cách gì, từ khi nhà phá sản, trong số những người chúng ta từng tiếp xúc chỉ có lão Lưu là nguyện ý nói với ông ấy vài câu. Mấy người khác còn chả thèm nhìn thẳng mặt cha con.”
“Ông ấy trước kia có bao nhiêu kiêu ngạo hai chị em các con cũng đã biết, trong lòng ông ấy vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật a!”
Hơn 20 năm chung giường chung gối, làm sao bà có thể không hiểu nỗi đau khổ của chồng mình.
Khương Lệnh Húc cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Đã ba năm rồi, cũng nên chấp nhận đi chứ."
"Được rồi, bây giờ đừng nhắc đến cha của con nữa." Giang Văn Tuệ nhéo nhéo mũi, đưa tay lên sờ mặt con trai qua tấm kính, "Tiểu Húc, nghe lời mẹ, những ngày còn lại chúng ta chỉ cần ngồi yên, chờ khi ra ngoài, mẹ hi vọng sẽ chào đón được một tiểu tử mặt mũi sạch sẽ đẹp trai”.
Khương Lệnh Húc miễn cưỡng gật đầu.
Đánh nhau đôi khi là điều không thể tránh khỏi, cùng lắm thì đến lúc đó cậu lại chú ý một chút bảo vệ mặt mình.
"Nhìn xem, nãy giờ chỉ có mẹ ở đây nói lan man thôi. Hi Hi, con có gì muốn nói với em trai không?"
Khương Lệnh Hi nhìn thiếu niên trong mắt có một tia chờ đợi, "Chị mang cho em mấy cuốn sách chị tự chọn."
Nghe đến ‘sách', vẻ mặt Khương Lệnh Húc lập tức biến sắc.
Khương Lệnh Hi chỉ giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Lúc không có việc gì làm thì đọc sách đi, lật qua lật lại, là đến ngày thôi."
Giang Văn Tuệ một bên cũng gật đầu theo, “Vẫn là chị gái con chu đáo, rảnh rỗi thì liền đọc sách đi, chị con chọn nhất định đều là sách hay, chờ con ra ngoài, mẹ nhất định sẽ tìm cách cho con đi học, đặt nền móng trước cũng tốt.”
Lần này Khương Lệnh Húc đối mặt với ánh mắt tha thiết của hai vị nữ nhân ở nhà, dù có không tình nguyện đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Về chuyện đi học, ôn lại chút là được rồi.
Trong nhà hiện tại ra sao, cậu dù là ở trong trại giam vị thành niên này, cũng có thể đoán được.
Từ lúc bước vào đây, cậu căn bản chưa từng nghĩ đến sau khi ra ngoài sẽ lại đến trường.
Nhưng loại suy nghĩ này không thể nói ra được, nói ra sợ mẹ mình lại khóc mất.
Thời gian lúc này dường như đang trôi qua rất nhanh, trước khi kịp nhận ra, phía sau đã vang lên lời nhắc nhở của nhân viên công tác: "Thời gian sắp hết rồi. Người giám hộ mau chóng nói lời tạm biệt với con mình đi."
"Làm sao trong nháy mắt đã qua nửa giờ rồi!" Giang Văn Tuệ không khỏi lẩm bẩm một tiếng, bất đắc dĩ đứng dậy, "Tiểu Húc, nhớ kỹ lời mẹ và chị nha, chờ thêm chút thời gia. Một chút nữa thôi mẹ sẽ đến đón con!”
Nói xong nhịn không được quay lưng đi, cúi đầu lau nước mắt.
Khương Lệnh Hi nhìn đứa trẻ đối diện, đôi mắt cũng có chút đỏ lên, cô đưa ngón trỏ gõ gõ lên tấm kính trước mặt, chờ khi đôi mắt gần như giống hệt cô nhìn qua, nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. ."
Khương Lệnh Húc mím môi, dùng sức nhẹ gật đầu. Khi nước mắt rốt cục sắp nhịn không được rơi xuống, cậu nhanh chân xoay người sải bước rời đi, "Đi đây, hai người cũng nhanh chóng trở về đi, sách, sách con sẽ đọc."
Đưa tiễn một cậu nhóc trốn tránh khóc lóc, lại bồi Giang Văn Tuệ một lúc, cuối cùng đợi đến khi bà bình tĩnh lại, hai mẹ con lúc này mới rời khỏi trại giam vị thành niên.
"Hi Hi, con có muốn về nhà ngồi một chút không?" Giang Văn Tuệ vừa hỏi xong lại cau mày lắc đầu, "Thôi quên đi, nhà còn chưa dọn dẹp xong, cha con chắc chắn còn chưa tỉnh lại. Mẹ đoán chắc ông ấy cũng không muốn con nhìn thấy bộ dạng kia của ông ấy. Vẫn là chờ hai ngày nữa, con cùng cậu Thẩm có thể đến dùng bữa là được rồi.
Vừa đi thăm con trai xong, bà lúc này mới nhớ ra con gái mình từ trước đến nay không có báo tin dữ, đương nhiên cũng không báo tin vui gì, nhưng dù sao cũng phải tận mắt chứng kiến đôi vợ chồng trẻ sống hòa thuận mới có thể thực sự an tâm được.
Khương Lệnh Hi nghe vậy, lập tức nói tiếp: “Tiếp theo con còn có một chương trình khác, phải thu hình trong một tuần, chỉ sợ là không có thời gian về ăn tối.”
"Vẫn là công việc quan trọng hơn, ăn cơm lúc nào mà không được."
Khương Lệnh Hi liên tục gật đầu: "Ừm, con cũng nghĩ vậy."
Còn cùng nhau trở về ăn cơm. Cô đến bây giờ ngay cả mặt Thẩm Vận Khanh kia còn chưa gặp, chưa kể gần đây anh ta còn bị vướng vào tin tức giải trí, cái này còn ăn cơm cái gì a!
Cô muốn nhanh chóng giải quyết người đó để còn lấy lại sự tự do cũng có được đâu!
Đưa mắt nhìn Giang Văn Tuệ đi vào cổng khu dân cư, Khương Lệnh Hi nói với tài xế ngồi ở ghế trước: “Đi đến Hợp Xuân Đường.”
Đã đến đây một chuyến, vậy thì trước khi trở về công ty liền hoàn thành hết mọi việc cần làm đi.
Nghĩ về điều đầu tiên thuận tiện cần làm, cô còn phải gửi một tin nhắn nói rằng lát nữa sẽ trở về.
Đông Duyệt vẫn đang chờ nghệ sĩ nhà mình trở về để tham gia khóa huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã bất ngờ nhận được tin nhắn: "..."
Cô đợi trái đợi phải, cuối cùng trước khi buổi sáng kết thúc, cũng đợi được Khương Lệnh Hi mang theo một túi lớn thuốc đông y quay lại.
"Đây đều là thứ gì?"
“Thuốc Đông y.” Khương Lệnh Hi đặt túi thuốc lên bàn, nhìn Lộ Tranh Trang đang đứng phía sau Đông Duyệt, “Tranh Tranh có thể giúp chị sắc thuốc được không?”
Lộ Tranh Tranh theo bản năng gật đầu: "A, được."
Đông Duyệt: "...Chờ một chút, em không có bệnh cũng không đau uống thuốc Đông y làm gì?"
“Điều dưỡng cơ thể.” Khương Lệnh Hi nói xong, thuận tay nhặt cuốn sổ và bút Đông Duyệt đã chuẩn bị sẵn cho cô trên bàn, chọn cách chuồn mất: “Em đi học trước.”
Đông Duyệt còn muốn hỏi thuốc Đong y nay từ đâu ra: “…Trước kia cũng không thấy nha đầu này tích cực đến lớp như vậy!”
“Vậy chị Đông, thuốc này có sắc không?”
"Được rồi, sắc đi. Trước đây vất vả nhặt về được cái mạng, nó bây giờ đang tiếc mệnh đây. Dù sao nó cũng sẽ không cố ý uống thuốc để tự làm hại mình đâu."
*
"Số 3319 Khương Lệnh Húc."
Khương Lệnh Húc đứng dậy đáp "Đến đây", sau đó bước đến nhận lấy cái bọc đưa tới, nặng đến mức có chút đè lên tay cậu.
Rốt cuộc đợi được hai chữ 'giải tán', cậu gần như nóng lòng muốn vác gói hàng về ký túc xá, ngồi xuống trước giường tháo dây buộc.
Tháo được một nửa, trước mặt có vài bóng người xuất hiện, cậu cau mày nhìn lên, "Làm gì?"
"Nghe nói lần này mẹ mày còn có chị gái mày đến thăm. Chị mày có phải là cái đại minh tinh gì mà, gọi là gì nhỉ? Khương Lệnh Hi đúng không? Đại minh tinh thế mà lại có một đứa em trai đang ở trong trại giam thiếu niên. Tao xem như được mở rộng tầm mắt. Chị gái thì là một đại minh tinh, còn em trai thì đang ở trong trại giam dành cho trẻ vị thành niên, tao đoán chị mày cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, còn tưởng là đại minh tinh như thế nào, cũng không biết làm cách nào để nâng tên tuổi trong cái vòng đó. Không chừng là...hắc hắc!"
Mấy người bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt dung tục không chút kiêng kị cười thành tiếng.
Khương Lệnh Húc nhịn không được nắm chặt nắm đấm, "Con mẹ nó tụi bây..." Nhưng nghĩ đến những gì mẹ và chị gái đã dặn dò mình cách đây không lâu, cậu lại nghiến răng nhịn xuống, "Đó là vì đầu óc tụi bây bẩn thỉu mới có thể nghĩ đến những thứ bẩn thỉu như thế. Tao cho tụi bây thu hồi lại lời nói, bằng không... "
"Bằng không thì sẽ như thế nào? Chỉ mới chút thôi mà, tao liền không đó! Nào, để tao xem đại minh tinh mang đến cho em trai mình thứ gì?"
Mắt thấy bàn tay mới vừa đi vệ sinh còn chưa rửa sắp rơi xuống trang sách mới tinh trong ngực mình, Khương Lệnh Húc đột nhiên đứng dậy.
Mẹ nó, nhịn không nổi nữa rồi!
Ký túc xá lập tức loạn thành một bầy.
Đợi đến khi hai bên bị viên trông coi sau khi nghe thấy tiếng động đến cưỡng ép tách ra, Khương Lệnh Húc có chút ảo não chạm vào khóe miệng nơi bị đấm. Cậu luôn bảo vệ mặt mình, nhưng vẫn là không phòng bị nỗi.
Khập khiễng quay lại giường, cậu lau vết máu trên tay rồi mới đưa tay chạm vào cuốn sách lớn vừa mới bị ném lên giường: "Tổng quát các nhân vật lịch sử trong năm nghìn năm"?
Cái quỷ gì đây?
Khương Lệnh Hi có phải đã quên mất từ nhỏ cậu ghét nhất là sách lịch sử không?
(Hoàn chương)
Khương Lệnh Hi chắc chắn trong đó cô nghe được có chút hờn giận.
Giang Văn Tuệ cũng nghe ra.
Nhanh chóng giải thích giúp con gái: “Chị con bình thường công việc bận rộn, lần này còn đặc biệt dành chút thời gian đến thăm con, con phải biết hài lòng chứ.”
Khương Lệnh Húc khẽ hừ một tiếng, sắc mặt lại dịu đi, lại nhìn về phía cửa một chút: "Cha đâu? Ông ấy không đến à?"
Giang Văn Tuệ lập tức ngượng ngùng, “Tối hôm qua bị chú Lưu của con chuốc say, lúc mẹ ra ngoài vẫn còn chưa tỉnh.”
"Lại là chú Lưu," Khương Lệnh Húc cau mày, không nhịn được đấm vào cái bàn trước mặt, "Ông ấy căn bản là không có lòng tốt, muốn xem trò cười của nhà chúng ta. Cha, ông ấy đầu óc hồ đồ hay sao mà còn cùng người đó xưng anh em."
Giang Văn Tuệ vội vàng nhắc nhở: "Tay con, ai nha, còn đập xuống bàn, nếu biết trước, mẹ đã mang cho con một hòm y tế rồi!"
"Không cần, trong sở có phòng y tế, vết thương nhỏ của con không cần đến."
Giang Văn Tuệ gượng cười cười, “Con còn khoe khoang, từ nhỏ đã như vậy rồi, lớn lên vẫn như thế. Còn nữa con cũng đừng nói cha con như vậy, là do cha con không biết ý đồ của lão Lưu là gì, nhưng cũng không có cách gì, từ khi nhà phá sản, trong số những người chúng ta từng tiếp xúc chỉ có lão Lưu là nguyện ý nói với ông ấy vài câu. Mấy người khác còn chả thèm nhìn thẳng mặt cha con.”
“Ông ấy trước kia có bao nhiêu kiêu ngạo hai chị em các con cũng đã biết, trong lòng ông ấy vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật a!”
Hơn 20 năm chung giường chung gối, làm sao bà có thể không hiểu nỗi đau khổ của chồng mình.
Khương Lệnh Húc cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Đã ba năm rồi, cũng nên chấp nhận đi chứ."
"Được rồi, bây giờ đừng nhắc đến cha của con nữa." Giang Văn Tuệ nhéo nhéo mũi, đưa tay lên sờ mặt con trai qua tấm kính, "Tiểu Húc, nghe lời mẹ, những ngày còn lại chúng ta chỉ cần ngồi yên, chờ khi ra ngoài, mẹ hi vọng sẽ chào đón được một tiểu tử mặt mũi sạch sẽ đẹp trai”.
Khương Lệnh Húc miễn cưỡng gật đầu.
Đánh nhau đôi khi là điều không thể tránh khỏi, cùng lắm thì đến lúc đó cậu lại chú ý một chút bảo vệ mặt mình.
"Nhìn xem, nãy giờ chỉ có mẹ ở đây nói lan man thôi. Hi Hi, con có gì muốn nói với em trai không?"
Khương Lệnh Hi nhìn thiếu niên trong mắt có một tia chờ đợi, "Chị mang cho em mấy cuốn sách chị tự chọn."
Nghe đến ‘sách', vẻ mặt Khương Lệnh Húc lập tức biến sắc.
Khương Lệnh Hi chỉ giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Lúc không có việc gì làm thì đọc sách đi, lật qua lật lại, là đến ngày thôi."
Giang Văn Tuệ một bên cũng gật đầu theo, “Vẫn là chị gái con chu đáo, rảnh rỗi thì liền đọc sách đi, chị con chọn nhất định đều là sách hay, chờ con ra ngoài, mẹ nhất định sẽ tìm cách cho con đi học, đặt nền móng trước cũng tốt.”
Lần này Khương Lệnh Húc đối mặt với ánh mắt tha thiết của hai vị nữ nhân ở nhà, dù có không tình nguyện đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Về chuyện đi học, ôn lại chút là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà hiện tại ra sao, cậu dù là ở trong trại giam vị thành niên này, cũng có thể đoán được.
Từ lúc bước vào đây, cậu căn bản chưa từng nghĩ đến sau khi ra ngoài sẽ lại đến trường.
Nhưng loại suy nghĩ này không thể nói ra được, nói ra sợ mẹ mình lại khóc mất.
Thời gian lúc này dường như đang trôi qua rất nhanh, trước khi kịp nhận ra, phía sau đã vang lên lời nhắc nhở của nhân viên công tác: "Thời gian sắp hết rồi. Người giám hộ mau chóng nói lời tạm biệt với con mình đi."
"Làm sao trong nháy mắt đã qua nửa giờ rồi!" Giang Văn Tuệ không khỏi lẩm bẩm một tiếng, bất đắc dĩ đứng dậy, "Tiểu Húc, nhớ kỹ lời mẹ và chị nha, chờ thêm chút thời gia. Một chút nữa thôi mẹ sẽ đến đón con!”
Nói xong nhịn không được quay lưng đi, cúi đầu lau nước mắt.
Khương Lệnh Hi nhìn đứa trẻ đối diện, đôi mắt cũng có chút đỏ lên, cô đưa ngón trỏ gõ gõ lên tấm kính trước mặt, chờ khi đôi mắt gần như giống hệt cô nhìn qua, nhẹ nhàng nói: "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. ."
Khương Lệnh Húc mím môi, dùng sức nhẹ gật đầu. Khi nước mắt rốt cục sắp nhịn không được rơi xuống, cậu nhanh chân xoay người sải bước rời đi, "Đi đây, hai người cũng nhanh chóng trở về đi, sách, sách con sẽ đọc."
Đưa tiễn một cậu nhóc trốn tránh khóc lóc, lại bồi Giang Văn Tuệ một lúc, cuối cùng đợi đến khi bà bình tĩnh lại, hai mẹ con lúc này mới rời khỏi trại giam vị thành niên.
"Hi Hi, con có muốn về nhà ngồi một chút không?" Giang Văn Tuệ vừa hỏi xong lại cau mày lắc đầu, "Thôi quên đi, nhà còn chưa dọn dẹp xong, cha con chắc chắn còn chưa tỉnh lại. Mẹ đoán chắc ông ấy cũng không muốn con nhìn thấy bộ dạng kia của ông ấy. Vẫn là chờ hai ngày nữa, con cùng cậu Thẩm có thể đến dùng bữa là được rồi.
Vừa đi thăm con trai xong, bà lúc này mới nhớ ra con gái mình từ trước đến nay không có báo tin dữ, đương nhiên cũng không báo tin vui gì, nhưng dù sao cũng phải tận mắt chứng kiến đôi vợ chồng trẻ sống hòa thuận mới có thể thực sự an tâm được.
Khương Lệnh Hi nghe vậy, lập tức nói tiếp: “Tiếp theo con còn có một chương trình khác, phải thu hình trong một tuần, chỉ sợ là không có thời gian về ăn tối.”
"Vẫn là công việc quan trọng hơn, ăn cơm lúc nào mà không được."
Khương Lệnh Hi liên tục gật đầu: "Ừm, con cũng nghĩ vậy."
Còn cùng nhau trở về ăn cơm. Cô đến bây giờ ngay cả mặt Thẩm Vận Khanh kia còn chưa gặp, chưa kể gần đây anh ta còn bị vướng vào tin tức giải trí, cái này còn ăn cơm cái gì a!
Cô muốn nhanh chóng giải quyết người đó để còn lấy lại sự tự do cũng có được đâu!
Đưa mắt nhìn Giang Văn Tuệ đi vào cổng khu dân cư, Khương Lệnh Hi nói với tài xế ngồi ở ghế trước: “Đi đến Hợp Xuân Đường.”
Đã đến đây một chuyến, vậy thì trước khi trở về công ty liền hoàn thành hết mọi việc cần làm đi.
Nghĩ về điều đầu tiên thuận tiện cần làm, cô còn phải gửi một tin nhắn nói rằng lát nữa sẽ trở về.
Đông Duyệt vẫn đang chờ nghệ sĩ nhà mình trở về để tham gia khóa huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã bất ngờ nhận được tin nhắn: "..."
Cô đợi trái đợi phải, cuối cùng trước khi buổi sáng kết thúc, cũng đợi được Khương Lệnh Hi mang theo một túi lớn thuốc đông y quay lại.
"Đây đều là thứ gì?"
“Thuốc Đông y.” Khương Lệnh Hi đặt túi thuốc lên bàn, nhìn Lộ Tranh Trang đang đứng phía sau Đông Duyệt, “Tranh Tranh có thể giúp chị sắc thuốc được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Tranh Tranh theo bản năng gật đầu: "A, được."
Đông Duyệt: "...Chờ một chút, em không có bệnh cũng không đau uống thuốc Đông y làm gì?"
“Điều dưỡng cơ thể.” Khương Lệnh Hi nói xong, thuận tay nhặt cuốn sổ và bút Đông Duyệt đã chuẩn bị sẵn cho cô trên bàn, chọn cách chuồn mất: “Em đi học trước.”
Đông Duyệt còn muốn hỏi thuốc Đong y nay từ đâu ra: “…Trước kia cũng không thấy nha đầu này tích cực đến lớp như vậy!”
“Vậy chị Đông, thuốc này có sắc không?”
"Được rồi, sắc đi. Trước đây vất vả nhặt về được cái mạng, nó bây giờ đang tiếc mệnh đây. Dù sao nó cũng sẽ không cố ý uống thuốc để tự làm hại mình đâu."
*
"Số 3319 Khương Lệnh Húc."
Khương Lệnh Húc đứng dậy đáp "Đến đây", sau đó bước đến nhận lấy cái bọc đưa tới, nặng đến mức có chút đè lên tay cậu.
Rốt cuộc đợi được hai chữ 'giải tán', cậu gần như nóng lòng muốn vác gói hàng về ký túc xá, ngồi xuống trước giường tháo dây buộc.
Tháo được một nửa, trước mặt có vài bóng người xuất hiện, cậu cau mày nhìn lên, "Làm gì?"
"Nghe nói lần này mẹ mày còn có chị gái mày đến thăm. Chị mày có phải là cái đại minh tinh gì mà, gọi là gì nhỉ? Khương Lệnh Hi đúng không? Đại minh tinh thế mà lại có một đứa em trai đang ở trong trại giam thiếu niên. Tao xem như được mở rộng tầm mắt. Chị gái thì là một đại minh tinh, còn em trai thì đang ở trong trại giam dành cho trẻ vị thành niên, tao đoán chị mày cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, còn tưởng là đại minh tinh như thế nào, cũng không biết làm cách nào để nâng tên tuổi trong cái vòng đó. Không chừng là...hắc hắc!"
Mấy người bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt dung tục không chút kiêng kị cười thành tiếng.
Khương Lệnh Húc nhịn không được nắm chặt nắm đấm, "Con mẹ nó tụi bây..." Nhưng nghĩ đến những gì mẹ và chị gái đã dặn dò mình cách đây không lâu, cậu lại nghiến răng nhịn xuống, "Đó là vì đầu óc tụi bây bẩn thỉu mới có thể nghĩ đến những thứ bẩn thỉu như thế. Tao cho tụi bây thu hồi lại lời nói, bằng không... "
"Bằng không thì sẽ như thế nào? Chỉ mới chút thôi mà, tao liền không đó! Nào, để tao xem đại minh tinh mang đến cho em trai mình thứ gì?"
Mắt thấy bàn tay mới vừa đi vệ sinh còn chưa rửa sắp rơi xuống trang sách mới tinh trong ngực mình, Khương Lệnh Húc đột nhiên đứng dậy.
Mẹ nó, nhịn không nổi nữa rồi!
Ký túc xá lập tức loạn thành một bầy.
Đợi đến khi hai bên bị viên trông coi sau khi nghe thấy tiếng động đến cưỡng ép tách ra, Khương Lệnh Húc có chút ảo não chạm vào khóe miệng nơi bị đấm. Cậu luôn bảo vệ mặt mình, nhưng vẫn là không phòng bị nỗi.
Khập khiễng quay lại giường, cậu lau vết máu trên tay rồi mới đưa tay chạm vào cuốn sách lớn vừa mới bị ném lên giường: "Tổng quát các nhân vật lịch sử trong năm nghìn năm"?
Cái quỷ gì đây?
Khương Lệnh Hi có phải đã quên mất từ nhỏ cậu ghét nhất là sách lịch sử không?
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro