Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 33: Nhào...

2024-09-05 13:39:13

  Chương 33: Nhào lộn

“Thật xin lỗi, Khương tiểu thư.” Cô bé ở quầy lễ tân mặc áo sơ mi trắng, váy tây cùng mái tóc dài tỉ mỉ giẫm lên đôi giày cao gót có chút gấp rút bước vào phòng tiếp tân, mỉm cười áy náy với cô gái ngồi phía trước cửa sổ, “Tôi vừa đi lên xin chỉ thị của phía trên, Thẩm tổng của chúng tôi hiện tại không có ở công ty.”

“Không ở đây sao?” Khương Lệnh Hi đang ngắm cây xanh bên cửa sổ quay đầu lại nhìn, “Bây giờ không phải là giờ làm việc sao?”

Cô cố ý chọn thời điểm này để đến đây, trong ngày làm việc, trong giờ làm việc, lúc người có khả năng nhất có mặt ở công ty.

Sở dĩ đích thân chạy đến đây một chuyến như thế này, là vì sau đợt đào tạo ở công ty cô muốn hẹn gặp vị Thẩm tiên sinh kia một lần, sau đó mới kinh ngạc phát hiện trên điện thoại của nguyên thân thế mà lại không có thông tin liên lạc của anh Thẩm.

Trong thế giới nơi mà con người gần như sẽ để lại thông tin liên lạc của nhau ngay sau gần đầu gặp nhau, việc hai người có cùng giấy đăng ký kết hôn lại không lưu thông tin liên lạc của nhau thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.

Không rõ chỗ Giang Văn Tuệ có hay không, nhưng sau khi trải qua buổi sáng bị giục cùng nhau về nhà ăn cơm, Khương Lệnh Hi cơ hồ ngay lập tức từ bỏ ý định hỏi người trong nhà.

Thế nên đành phải áp dụng biện pháp ngu ngốc nhất là đích thân đến chỗ làm của đối phương để chặn người.

"Đúng vậy, Khương tiểu thư." Đối mặt với câu hỏi của Khương Lệnh Hi, cô bé ở quầy lễ tân cười hiền lành, "Thẩm tổng là ông chủ lớn của công ty chúng tôi, giờ làm việc vốn không cố định, phía trên nói Thẩm tổng đã vài ngày không đến công ty. Hẳn là đi công tác tạm thời Nếu không, tiểu thư ngày khác hãy quay lại.”

Khương Lệnh Hi cụp mắt nhìn bụi cây xanh trước mặt đã được chăm sóc đến mức trên lá không còn một hạt bụi.

Cô giả thiết chiếc xe hơi sang trọng mà cô nhìn thấy ở thị trấn Cửu Hi ngày đó là của Thẩm Vận Khanh, xem chừng đã mấy ngày trôi qua, người cũng nên về Đế Đô rồi chứ, thế nên cô mới tràn đầy tin tưởng đến đây.

Không ngờ đối phương lại ra bài còn vô lý hơn cô.

Chuyến công tác này mất nhiều thời gian quá nhỉ.

"Vậy được rồi, làm phiền rồi."

"Khương tiểu thư khách khí rồi, cô đi thong thả."

Khương Lệnh Hi mang theo chiếc túi đựng thuốc Đong y còn sót lại chân trước vừa rời đi, chân sau cô bé ở quầy lễ tân vừa tiếp đãi cô đã bị các đồng nghiệp khác vây quanh.

"Mau, nhanh, nhanh, Miểu Miểu, nói cho chúng ta biết người đó đến đây làm gì vậy?"

“Tính tình của Khương Lệnh Hi thực sự tệ như lời trên mạng nói sao?”

“Cô ấy có giận cậu vì quay về không công không?”



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vu Miểu đưa tay ra hiệu động tác 'dừng lại', "Ai nha, các cậu mồm năm miệng mười quá đến tay tớ muốn thủng luôn rồi. Lần lượt từng người hỏi rồi tớ sẽ trả lời từng câu một được không?"

"Không phải cũng sắp tan làm rồi sao? Lúc nãy tớ hỏi trước hết, cậu trả lời tớ trước đi."

"Được rồi, thành thật mà nói, tớ cũng không biết Khương tiểu thư đến đây để làm gì, nhưng tớ đoán cô ấy có thể muốn cạnh tranh vị trí người phát ngôn của thương hiệu trang sức Thẩm thị. Không phải nói Giang Tích Ngữ dự định được bổ nhiệm làm người phát ngôn sao? Hai người họ là đối thủ, Khương tiểu thư chắc chắn không muốn từ bỏ cơ hội này.”

“Vậy cũng phải để người đại diện đến nói chuyện này chứ. Hơn nữa, loại chuyện nhỏ như vậy, Thẩm tổng cũng đâu có nhúng tay vào đúng không?”

Vu Miêu nghĩ đến khuôn mặt vừa nhìn thấy mà khi nhớ lại vẫn không khỏi kinh ngạc: “Có lẽ là vì nghĩ Thẩm tổng sẽ kinh diễm khi nhìn thấy cô ấy ngoài đời chăng.”

Lời này vừa nói ra, những người khác đều trầm mặc một lát, không khỏi gật đầu.

Dù sao nếu xét về ngoại hình thì vị đó thực sự đúng là chưa thua ai, có sự tự tin như vậy cũng là điều dễ hiểu.

“Còn tính khí của cô ấy thì sao?”

Vu Miểu lắc đầu nhìn đồng nghiệp hỏi vấn đề này, “Tớ cảm thấy tính tình của cô ấy chẳng tệ chút nào. Trước đây thấy trên mạng đều nói như vậy, nói thật khi nhìn thấy cô ấy tớ có chút sợ hãi không dám nói. Nhưng thực sự tiếp xúc, cảm thấy vẫn rất ổn. Với, với lại, không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy đối mặt vợi Khương tiểu thư, cứ giống như chúng ta gặp Thẩm tổng vậy, có chút khẩn trương.”

"Thật hay giả vậy?, Khương Lệnh Hi có thể so sánh với Thẩm tổng của chúng ta sao? Mặc dù Khương Lệnh Hi là đại minh tinh, nhưng so sánh cô ấy với Thẩm tổng thì cậu đây cũng xem trọng cô ấy quá. Nhưng theo những gì cậu nói, có vẻ như những lời nói trên Internet thực sự là không thể hoàn toàn tin được."

"Ừm, vẫn là tự mình tiếp xúc mới biết được người đó như thế nào."

Vu Miểu bất đắc dĩ, "Ai, tớ thật sự có cảm giác như vậy. Tại sao các cậu lại không tin? Nếu không lần sau Khương tiểu thư tới đây, các cậu tự mình tiếp đãi liền biết thôi."

"Vậy lần sau mọi người đừng có giành với tớ. Đến giờ rồi, tan làm thôi!"

*

Ước định lần sau chắc chắn sẽ rất xa vời.

Sau hai ngày liên tiếp huấn luyện đột kích sinh tồn tại dã ngoại ở công ty, Khương Lệnh Hi cũng dành thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu sơ lược về công ty giải trí mà cô làm việc.

Đặt ở làng giải trí trong nước không lớn nhưng cũng không nhỏ, công ty giải trí mà cô làm việc thực sự không tính là trùm gì, nếu xét về hạng nhất, hạng nhì, hạng ba thì nhiều nhất cũng chỉ có thể được xếp ở mức cuối cùng của hạng hai.

Người cầm quyền công ty là Thiệu tổng, tên đầy đủ là Thiệu Diệc Phong, là một phú nhị đại. Ngay từ đầu lúc thành lập công ty này cũng chỉ để chơi cổ phiếu cho vui. Sau này vô tình ký hợp đồng với nguyên thân và một số người mới khác có tư chất không tệ, độ nổi tiếng dần dần tăng lên. Công ty cũng từ tình trạng dở sống dở chết hồi sinh lại, ông chủ lớn vốn đang chơi bời cổ phiếu giờ lại để tâm đến sự nghiệp của mình hơn.

Tính ra điều này, nguyên thân mặc dù mới vào nghề được hơn ba năm nhưng cũng có thể coi là nhân vật kỳ cựu của công ty này.

Trong hai ngày nay, lúc Khương Lệnh Hi không có việc gì đi loanh quanh trong công ty, còn nhìn thấy một đồng nghiệp vào công ty cùng thời điểm với nguyên thân, chỉ có điều người kia chỉ gật đầu với cô rồi liền vội vàng rời đi. Ngoài ra còn có một số nghệ sĩ mới vừa ký, những người mới này thậm chí còn không gật đầu với cô đã liền bỏ đi, nhưng ai cũng đều là một mặt sợ hãi và khẩn trương khi đối mặt với cô, coi như là để cô cảm nhận rõ nhân duyên của nguyên thân với những đồng nghiệp khác đi.

Nhưng đây có nghĩa là không hề có nhân duyên đó!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


May mắn thay, đối với nghề nghệ sĩ này, giữa đồng nghiệp không gặp nhau mười ngày nửa tháng hay thậm chí một năm nửa năm thì cũng là chuyện bình thường.

Thiệu Diệc Phong không hề lo lắng về nhân duyên của Khương Lệnh Hi, dù sao ông ấy cũng chưa bao giờ chờ mong thứ gì.

Điều hắn để tâm lại là một chuyện khác.

"Không phải cô nói, lần này bị thương sau khi tỉnh lại, tính tình Khương Lệnh Hi tốt hơn rất nhiều sao? Cũng không cần Khương Lệnh Hi đặc biệt đến tổ chương trình chăm sóc cho Vu Hồi. Tôi là nghĩ đến Vu Hồi cũng chỉ là người mới, đây cũng là lần đầu tiên tham gia chương trình, không có kinh nghiệm gì, Khương Lệnh Hi chỉ cần thỉnh thoảng chỉ điểm nó là được.”

Đông Duyệt ngồi đối diện với ông chủ nhà mình, giờ phút này mặt không xảm xúc, nghe thấy vậy không khỏi cười khẩy một tiếng, "Thiệu tổng, ông cũng không cần phải đem tiền bối và người mới miệng còn hôi sữa nói rõ ràng đến như thế đâu. Với lại chương trình ngày mai sẽ bắt đầu quay, ông hôm nay mới nói tôi biết, có phải hơi không chân chính hay không?”

Thiệu Diệc Phong thở dài, đưa tay xoa xoa trán: “Nói thật với cô, Vu Hồi là con nhà chú tôi, muốn giao nó cho tôi để trải nghiệm giới giải trí. Nó chỉ muốn tham gia chương trình, vừa hay là chương trình này vốn còn chỗ trống nên tôi liền cho nó luôn.”

“Tôi nói sao,” Đông Duyệt giật mình, “Tôi vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết Vu Hồi này có bao nhiêu tiềm lực mới được Thiệu tổng đặc biệt quan tâm như vậy, hóa ra là quan hệ cá nhân.”

Thiệu Diệc Phong: "...Có một số ân huệ là không thể tránh khỏi."

Đông Duyệt đứng dậy, “Tôi sẽ nói cho nghệ sĩ của tôi biết Thiệu tổng phân phó như thế nào, nhưng chỉ vậy thôi. Dù sao Thiệu tổng cũng biết tính tình của Tiểu Hi, tuy rằng bây giờ tốt hơn một chút, nhưng nếu ông tận mắt nhìn thấy, liền sẽ biết nó đã thay đổi đến mức nào”.

Thiệu Nhất Phong nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhưng vẫn lơ đễnh như cũ, "Vậy cô nhớ nhấn mạnh với nó một chút, việc tham gia chương trình lần này là sự đền bù của nó đối với công ty."

Đông Duyệt hít sâu một hơi, không nói gì gật đầu rồi xoay người rời đi.

Tư bản vốn quyết định mọi việc, trong thâm tâm cô biết rằng mình không thể phản đối.

Còn ở lại phí lời làm gì?

Xuống cầu thang, xuyên qua hành lang, tiếng trò chuyện phát ra từ cánh cửa khép hờ khiến cô vô thức dừng lại.

"Vu Hồi, lần này ngươi vì nữ thần của ngươi liều mạng quá đấy. Đay là sinh tồn nơi hoang dã a, ngươi cũng dám đi, ta xem như phục!"

Khi nghe điều này, Đông Duyệt còn tưởng nữ thần trong miệng người kia chính là nghệ sĩ nhà mình.

Cho đến khi một giọng nói khác vang lên: “Chỉ có tham gia chương trình, cháu mới có thể bảo vệ được Tích Ngữ. Với tính tình của cô ấy, nếu đối đầu với Khương Lệnh Hi trong chương trình, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Chính chính là vì Tích Ngữ mới đến giới giải trí này, làm sao có thể trơ mắt nhìn Tích Ngữ bị ăn hiếp!"

Đông Duyệt: "..."

Mẹ nó, nắm đấm của cô cứng không nhỉ!

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Số ký tự: 0