Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 34: Một...
2024-09-05 13:39:13
Chương 34: : Một đêm không bình thường
Cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài đẩy ra, Khương Lệnh Hi đặt tách trà trong tay xuống, ngẩng đầu chỉ thấy Đông Duyệt từ bên ngoài đi vào, sắc mặt đen đến mức không thể đen hơn.
"Thế nào rồi? Cãi nhau với Thiệu tổng à?"
Đông Duyệt nhận lấy ly trà do Lộ Tranh Tranh đưa tới, uống một ngụm sạch sẽ, không những không dập tắt được ngọn lửa trong lòng mà thậm chí còn đang không ngừng dâng lên.
"Em còn có tâm tình hỏi chị, chờ khi chị truyền đạt xong lời của Thiệu Điều Khiển, sợ là không có tâm tình nữa!"
“Ồ?” Khương Lệnh Hi rót đầy ly cho Đông Duyệt, “Ông ấy kêu chị truyền đạt cái gì?”
"Ngày mai ngoài em ra, công ty chúng ta còn có một nghệ sĩ nữa tham gia chương trình ‘Cầu Sinh’."
Lần này không đợi Khương Lệnh Hi mở miệng, Lộ Tranh Tranh đã nóng lòng hỏi: "Chị Đông, còn có ai nữa?"
"Vu Hồi, là một trong những người mới được công ty ký hợp đồng vào tháng trước."
"Cái này em biết. Mọi người đều nói anh ấy là người đẹp trai nhất trong nhóm người mới đến." Đôi mắt của Lộ Tranh Tranh sáng lên, chỉ tiếc không thấy được ánh mắt chết chóc của Đông Duyệt đang ném về phía mình, chỉ biết đắm chìm trong sự chia sẻ niềm vui với soái ca, "Nghe nói là phú nhị đại, quần áo mặc đều là đặt may cao cấp".
Đông Duyệt lần nữa không khỏi cười lạnh một tiếng, "Không chỉ là phú nhị đại, người ta còn là họ hàng của Thiệu tổng chúng ta đấy." Nói xong, đưa tay gõ một cái vào đầu Lộ Tranh Tranh, "Nha đầu, em bớt hành động như một hoa si trước mặt chị nữa. Người ta không chỉ là họ hàng của Thiệu tổng chúng ta mà còn là fan của đối thủ chị gái Hi Hi của em nữa đó.”
Lộ Tranh Tranh che trán nơi bị đánh, mắt mở to, sửng sốt hai giây không dám tin nói: "Vu Hồi là fan của Giang Tích Ngữ?"
Đông Duyệt gật đầu: "Trên đường về vô tình nghe được, có biết Vu Hồi gọi Giang Tích Ngữ là gì không, nữ thần!"
Hai chữ 'nữ thần' vừa nói ra, miệng Lộ Tranh Tranh mở to hết mức không biết nên nói cái gì.
Trong lòng chỉ có sự thất vọng.
Khuôn mặt đẹp trai như vậy, tại sao mắt lại mù chứ?
Nếu không, tại sao đặt người thật ngay trước mặt lại không đi hâm mộ, ngược lại đi theo hâm mộ cái người bắt chước cao độ kia chứ?
Tiếng nước rót không nhanh không chậm đánh gãy oán hận của người đại diện và trợ lý nhỏ.
Khương Lệnh Hi đẩy hai chiếc cốc vừa rót đầy nước về phía trước, lại cầm ly của mình lên uống trước một ngụm, rút ra trọng điểm: “Cho nên, Thiệu tổng vừa mới gọi chị Đông đến, là muốn em trong chương trình ngày mai chiếu cố người mới?
Nói đến việc này, trong lòng Đông Duyệt vẫn có cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi, “Ông ta không nói em phải chăm sóc như bảo mẫu, chỉ nhắc đến chương trình có thể nhắc nhở chỉ điểm cậu ta một chút, dù sao Vu Hồi cũng xem như là lần đầu tiên tham gia gameshow trực tiếp kiểu này, không thể tránh khỏi sai sót. Bất quá bây giờ chúng ta biết Vu Hồi đang hướng tới nữ thần của hắn, chờ đến chương trình khẳng định sẽ ở bên cạnh nữ thần của hắn, đến lúc đó em chỉ cần chú ý nhắc nhở qua loa là được, chị không ở đó nên cũng đừng khiến mình bị oan ức ”.
Việc này khiến cho ngay cả cô cũng thấy xót xa cho chính nghệ sĩ nhà mình.
Chỉ có thể nói họ Thiệu và họ Vu, đối với việc này đều không phải là người.
Khương Lệnh Hi ngước mắt nhìn Đông Duyệt, vừa vặn bắt gặp ánh mắt bất mãn vì mình của vị nữ sĩ này, không khỏi cong môi nhạt nhẽo cười, “Được rồi, ý tứ của Đông tỷ em hiểu rồi.”
Đông Duyệt xoay ly nước trong tay nửa vòng, lẳng lặng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Khương Lệnh Hi một hồi, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, “Nếu đặt chuyện này vào lúc trước thì chắc bây giờ em nên nổ tung rồi, đúng là thất bại khiến người ta trưởng thành. "Lại gõ gõ vào chiếc cốc trên tay, "Vừa vặn cũng đỡ tiền thay cốc."
Đặt về trước, chiếc cốc này đã không còn rồi.
Khương Lệnh Hi nâng ly hướng về phía hai người trước mặt, "Vậy liền chúc em quay chương trình hết thảy đều thuận lợi đi."
"Được, chúc may mắn!"
Ba chiếc cốc chạm vào nhau tạo ra thanh âm thanh thúy.
*
Lộ Tranh Tranh theo Khương Lệnh Hi trở về nhà.
Đến nơi liền xắn tay áo lên như một con ong nhỏ chăm chỉ bắt đầu nấu nướng, sắc thuốc, thu dọn hành lý đều không để sót thứ gì.
Điều này khiến Khương Lệnh Hi một lần nữa khẳng định, nha đầu này có lẽ còn quen thuộc với nơi ở này hơn chủ nhân như mình nữa.
Thấy Lộ Tranh Tranh đang muốn dọn vali ra ngoài, Khương Lệnh Hi vội vàng ngăn lại, "Chỉ cần thu dọn vali đơn giản thôi, đến lúc bắt đầu quay chương trình đoán chừng phải giao hết toàn bộ, chị cũng không dùng được."
Lộ Tranh Tranh suy nghĩ cũng phải, lại quen thuộc tìm đến một cái ba lô, "Vậy chỉ dùng cái này để đựng hành lý thôi, nhẹ nhàng."
Đến lúc đun thuốc, cô lại cảm thấy lo lắng.
"Chị Hi Hi, thuốc này chị còn chưa uống xong, đi quay chương trình làm sao có thể tiếp tục uống đây?"
"Chương trình này đặc biệt, chỉ có thể dừng lại một thời gian."
Nếu là một chương trình khác thì còn ổn, nhưng trước đó cô đã xem chương trình tạp kỹ ở nước ngoài, đều được quay 24 giờ cả ngày lẫn đêm không có gián đoạn. Trong nước đã có ý định làm theo, đoán chừng cũng sẽ làm như vậy.
Tự mình nấu thuốc trong chương trình e là không thực tế.
"Có ổn không nếu dừng thuốc?"
"Ảnh hưởng không lớn."
Lộ Tranh Tranh lúc này mới an tâm.
Nghĩ đến sáng sớm mai sẽ có người trong tổ chương trình đến đón, Khương Lệnh Hi ăn tối xong liền về phòng ngủ sớm nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, dưới tác dụng của bát thuốc Đông y vừa uống, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Lộ Tranh Tranh ngồi khoanh chân trên ghế sofa ở phòng khách, vặn nhỏ âm lượng xem TV. Ngày mai cô không cần phải đi theo tổ chương trình nên cũng không quan trọng việc ngủ sớm dậy sớm.
Xem một chút lại nhịn không được lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy từ "bạo" đằng sau tin tức liên quan đến Giang Tích Ngữ, không khỏi cau mày.
Mặc dù cô mới gặp qua Thẩm tiên sinh kia một lần, ấn tượng đầu tiên cũng là vô cùng chấn động, nhưng giờ phút này cũng không khỏi sinh ra một tia bất mãn.
Cô không thể tin rằng tin tức đã bạo đến mức này rồi mà vị Thẩm kia vẫn chưa xem.
Nhưng đến bây giờ vẫn để tin tức tiếp tục sôi sục như này, chẳng lẽ đã quên chị Hi Hi mới là vợ thật rồi ư?
Hay là vừa muốn có hàng chính hãng vừa muốn có hàng nhái cao cấp?
Vậy thì đúng là quá cặn bã!
Thất vọng cùng phẫn nộ, Lộ Tranh Tranh tắt TV, im lặng trở về phòng ngủ.
Nếu biết sớm đã không nhìn vào điện thoại, tâm trạng xem TV vui vẻ tư nhiên đều bị phá hư.
*
Xe thương vụ màu đen phi nhanh trên đường cao tốc.
Hà Trợ ngồi vào ghế phụ, trả lời điện thoại, quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi dựa ngửa ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay lúc đang do dự có nên đánh thức người dậy hay không, thì người mà hắn đang nhìn đã mở mắt ra trước.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong xe, cặp mắt ấy dù vừa mới mở ra nhưng trông vẫn thư thái như chưa hề ngủ.
Hà Trợ nhẹ nhàng kêu lên: "Ông chủ."
Thẩm Vận Khanh cầm chiếc kính đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh lên rồi đeo vào. Ánh sáng phản chiếu trên chiếc kính lập tức làm dịu đi thần sắc trong đáy mắt của anh, "Đã điều tra ra chưa?"
“Vâng, Xích Vũ vừa gửi tư liệu vừa tìm được đến, tôi vừa tổng kết lại một chút.”
“Ừm,” Thẩm Vận Khanh gật đầu, cầm lấy một chai nước khoáng vặn ra, “Nói một chút đi.”
"Trong bữa tiệc kinh doanh được tổ chức tại khách sạn Vân Hà nửa năm trước, người tổ chức đã mời một số người nổi tiếng đến. Rất nhiều đại minh tinh đã đến đó, Giang Tích Ngữ cũng là một trong số đó, còn thu hút không ít tay săn ảnh theo đuôi. Ông chủ, bức ảnh của ngài được chụp bởi một tay săn ảnh tên Đặng Hưng. Cũng may bức ảnh chỉ chuyển đi một lần, ảnh này được một nữ minh tinh tên Hứa Văn Duyệt mua cách đây một tuần.”
Nhìn thấy trên mặt ông chủ không có chút thiếu kiên nhẫn nào, Hà Trợ tiếp tục nói: “Hứa Văn Duyệt và Giang Tích Ngư đóng vai nữ phụ một và hai trong một bộ phim truyền hình vừa mới hoàn thành cách đây không lâu, bất quá nghe nói là Giang Tích Ngữ trong lúc quay phim rất được đạo diễn ưu ái, thêm vào không ít cảnh quay, gần như ngang bằng với phần diễn của nữ phụ một, lai lịch Hứa Văn Duyệt sâu xa, có lẽ rất không hài lòng về việc vị trí của mình lại bị một người mới chiếm mất nên đã nhờ người đăng tin tức này."
“Đã điều tra rõ ràng rồi,” Thẩm Vân Khanh vừa nghe vừa nói uống nước, lúc này mới chậm rãi vặn nắp chai nước khoáng, “Vậy liền giải quyết càng sớm càng tốt đi.”
Hà Trợ vô thức gật đầu, ánh mắt đảo qua đèn đường bên ngoài, lại nhìn xuống nhìn đồng hồ đeo tay, "Ông chủ, đã mười giờ tối rồi."
Có phải là hơi muộn để giải quyết mọi việc vào lúc này không?
Thẩm Vân Khanh ngước mắt, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, “Tôi và cậu không phải cũng bận sao?”
Hà Trợ: "..."
Hắn đưa tay lau mặt, đúng vậy a, đêm hôm khuya khoắt thế này còn ngồi trên xe, bận rộn xử lý công việc lẽ ra không nên làm, những kẻ chủ mưu dựa vào cái gì lại có thể ngủ ngon lành trên giường của mình vậy?
Dứt khoát ai cũng đừng nghĩ đến việc ngủ ngon!
(Hoàn chương)
Cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài đẩy ra, Khương Lệnh Hi đặt tách trà trong tay xuống, ngẩng đầu chỉ thấy Đông Duyệt từ bên ngoài đi vào, sắc mặt đen đến mức không thể đen hơn.
"Thế nào rồi? Cãi nhau với Thiệu tổng à?"
Đông Duyệt nhận lấy ly trà do Lộ Tranh Tranh đưa tới, uống một ngụm sạch sẽ, không những không dập tắt được ngọn lửa trong lòng mà thậm chí còn đang không ngừng dâng lên.
"Em còn có tâm tình hỏi chị, chờ khi chị truyền đạt xong lời của Thiệu Điều Khiển, sợ là không có tâm tình nữa!"
“Ồ?” Khương Lệnh Hi rót đầy ly cho Đông Duyệt, “Ông ấy kêu chị truyền đạt cái gì?”
"Ngày mai ngoài em ra, công ty chúng ta còn có một nghệ sĩ nữa tham gia chương trình ‘Cầu Sinh’."
Lần này không đợi Khương Lệnh Hi mở miệng, Lộ Tranh Tranh đã nóng lòng hỏi: "Chị Đông, còn có ai nữa?"
"Vu Hồi, là một trong những người mới được công ty ký hợp đồng vào tháng trước."
"Cái này em biết. Mọi người đều nói anh ấy là người đẹp trai nhất trong nhóm người mới đến." Đôi mắt của Lộ Tranh Tranh sáng lên, chỉ tiếc không thấy được ánh mắt chết chóc của Đông Duyệt đang ném về phía mình, chỉ biết đắm chìm trong sự chia sẻ niềm vui với soái ca, "Nghe nói là phú nhị đại, quần áo mặc đều là đặt may cao cấp".
Đông Duyệt lần nữa không khỏi cười lạnh một tiếng, "Không chỉ là phú nhị đại, người ta còn là họ hàng của Thiệu tổng chúng ta đấy." Nói xong, đưa tay gõ một cái vào đầu Lộ Tranh Tranh, "Nha đầu, em bớt hành động như một hoa si trước mặt chị nữa. Người ta không chỉ là họ hàng của Thiệu tổng chúng ta mà còn là fan của đối thủ chị gái Hi Hi của em nữa đó.”
Lộ Tranh Tranh che trán nơi bị đánh, mắt mở to, sửng sốt hai giây không dám tin nói: "Vu Hồi là fan của Giang Tích Ngữ?"
Đông Duyệt gật đầu: "Trên đường về vô tình nghe được, có biết Vu Hồi gọi Giang Tích Ngữ là gì không, nữ thần!"
Hai chữ 'nữ thần' vừa nói ra, miệng Lộ Tranh Tranh mở to hết mức không biết nên nói cái gì.
Trong lòng chỉ có sự thất vọng.
Khuôn mặt đẹp trai như vậy, tại sao mắt lại mù chứ?
Nếu không, tại sao đặt người thật ngay trước mặt lại không đi hâm mộ, ngược lại đi theo hâm mộ cái người bắt chước cao độ kia chứ?
Tiếng nước rót không nhanh không chậm đánh gãy oán hận của người đại diện và trợ lý nhỏ.
Khương Lệnh Hi đẩy hai chiếc cốc vừa rót đầy nước về phía trước, lại cầm ly của mình lên uống trước một ngụm, rút ra trọng điểm: “Cho nên, Thiệu tổng vừa mới gọi chị Đông đến, là muốn em trong chương trình ngày mai chiếu cố người mới?
Nói đến việc này, trong lòng Đông Duyệt vẫn có cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi, “Ông ta không nói em phải chăm sóc như bảo mẫu, chỉ nhắc đến chương trình có thể nhắc nhở chỉ điểm cậu ta một chút, dù sao Vu Hồi cũng xem như là lần đầu tiên tham gia gameshow trực tiếp kiểu này, không thể tránh khỏi sai sót. Bất quá bây giờ chúng ta biết Vu Hồi đang hướng tới nữ thần của hắn, chờ đến chương trình khẳng định sẽ ở bên cạnh nữ thần của hắn, đến lúc đó em chỉ cần chú ý nhắc nhở qua loa là được, chị không ở đó nên cũng đừng khiến mình bị oan ức ”.
Việc này khiến cho ngay cả cô cũng thấy xót xa cho chính nghệ sĩ nhà mình.
Chỉ có thể nói họ Thiệu và họ Vu, đối với việc này đều không phải là người.
Khương Lệnh Hi ngước mắt nhìn Đông Duyệt, vừa vặn bắt gặp ánh mắt bất mãn vì mình của vị nữ sĩ này, không khỏi cong môi nhạt nhẽo cười, “Được rồi, ý tứ của Đông tỷ em hiểu rồi.”
Đông Duyệt xoay ly nước trong tay nửa vòng, lẳng lặng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Khương Lệnh Hi một hồi, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, “Nếu đặt chuyện này vào lúc trước thì chắc bây giờ em nên nổ tung rồi, đúng là thất bại khiến người ta trưởng thành. "Lại gõ gõ vào chiếc cốc trên tay, "Vừa vặn cũng đỡ tiền thay cốc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặt về trước, chiếc cốc này đã không còn rồi.
Khương Lệnh Hi nâng ly hướng về phía hai người trước mặt, "Vậy liền chúc em quay chương trình hết thảy đều thuận lợi đi."
"Được, chúc may mắn!"
Ba chiếc cốc chạm vào nhau tạo ra thanh âm thanh thúy.
*
Lộ Tranh Tranh theo Khương Lệnh Hi trở về nhà.
Đến nơi liền xắn tay áo lên như một con ong nhỏ chăm chỉ bắt đầu nấu nướng, sắc thuốc, thu dọn hành lý đều không để sót thứ gì.
Điều này khiến Khương Lệnh Hi một lần nữa khẳng định, nha đầu này có lẽ còn quen thuộc với nơi ở này hơn chủ nhân như mình nữa.
Thấy Lộ Tranh Tranh đang muốn dọn vali ra ngoài, Khương Lệnh Hi vội vàng ngăn lại, "Chỉ cần thu dọn vali đơn giản thôi, đến lúc bắt đầu quay chương trình đoán chừng phải giao hết toàn bộ, chị cũng không dùng được."
Lộ Tranh Tranh suy nghĩ cũng phải, lại quen thuộc tìm đến một cái ba lô, "Vậy chỉ dùng cái này để đựng hành lý thôi, nhẹ nhàng."
Đến lúc đun thuốc, cô lại cảm thấy lo lắng.
"Chị Hi Hi, thuốc này chị còn chưa uống xong, đi quay chương trình làm sao có thể tiếp tục uống đây?"
"Chương trình này đặc biệt, chỉ có thể dừng lại một thời gian."
Nếu là một chương trình khác thì còn ổn, nhưng trước đó cô đã xem chương trình tạp kỹ ở nước ngoài, đều được quay 24 giờ cả ngày lẫn đêm không có gián đoạn. Trong nước đã có ý định làm theo, đoán chừng cũng sẽ làm như vậy.
Tự mình nấu thuốc trong chương trình e là không thực tế.
"Có ổn không nếu dừng thuốc?"
"Ảnh hưởng không lớn."
Lộ Tranh Tranh lúc này mới an tâm.
Nghĩ đến sáng sớm mai sẽ có người trong tổ chương trình đến đón, Khương Lệnh Hi ăn tối xong liền về phòng ngủ sớm nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, dưới tác dụng của bát thuốc Đông y vừa uống, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Lộ Tranh Tranh ngồi khoanh chân trên ghế sofa ở phòng khách, vặn nhỏ âm lượng xem TV. Ngày mai cô không cần phải đi theo tổ chương trình nên cũng không quan trọng việc ngủ sớm dậy sớm.
Xem một chút lại nhịn không được lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy từ "bạo" đằng sau tin tức liên quan đến Giang Tích Ngữ, không khỏi cau mày.
Mặc dù cô mới gặp qua Thẩm tiên sinh kia một lần, ấn tượng đầu tiên cũng là vô cùng chấn động, nhưng giờ phút này cũng không khỏi sinh ra một tia bất mãn.
Cô không thể tin rằng tin tức đã bạo đến mức này rồi mà vị Thẩm kia vẫn chưa xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đến bây giờ vẫn để tin tức tiếp tục sôi sục như này, chẳng lẽ đã quên chị Hi Hi mới là vợ thật rồi ư?
Hay là vừa muốn có hàng chính hãng vừa muốn có hàng nhái cao cấp?
Vậy thì đúng là quá cặn bã!
Thất vọng cùng phẫn nộ, Lộ Tranh Tranh tắt TV, im lặng trở về phòng ngủ.
Nếu biết sớm đã không nhìn vào điện thoại, tâm trạng xem TV vui vẻ tư nhiên đều bị phá hư.
*
Xe thương vụ màu đen phi nhanh trên đường cao tốc.
Hà Trợ ngồi vào ghế phụ, trả lời điện thoại, quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi dựa ngửa ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngay lúc đang do dự có nên đánh thức người dậy hay không, thì người mà hắn đang nhìn đã mở mắt ra trước.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong xe, cặp mắt ấy dù vừa mới mở ra nhưng trông vẫn thư thái như chưa hề ngủ.
Hà Trợ nhẹ nhàng kêu lên: "Ông chủ."
Thẩm Vận Khanh cầm chiếc kính đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh lên rồi đeo vào. Ánh sáng phản chiếu trên chiếc kính lập tức làm dịu đi thần sắc trong đáy mắt của anh, "Đã điều tra ra chưa?"
“Vâng, Xích Vũ vừa gửi tư liệu vừa tìm được đến, tôi vừa tổng kết lại một chút.”
“Ừm,” Thẩm Vận Khanh gật đầu, cầm lấy một chai nước khoáng vặn ra, “Nói một chút đi.”
"Trong bữa tiệc kinh doanh được tổ chức tại khách sạn Vân Hà nửa năm trước, người tổ chức đã mời một số người nổi tiếng đến. Rất nhiều đại minh tinh đã đến đó, Giang Tích Ngữ cũng là một trong số đó, còn thu hút không ít tay săn ảnh theo đuôi. Ông chủ, bức ảnh của ngài được chụp bởi một tay săn ảnh tên Đặng Hưng. Cũng may bức ảnh chỉ chuyển đi một lần, ảnh này được một nữ minh tinh tên Hứa Văn Duyệt mua cách đây một tuần.”
Nhìn thấy trên mặt ông chủ không có chút thiếu kiên nhẫn nào, Hà Trợ tiếp tục nói: “Hứa Văn Duyệt và Giang Tích Ngư đóng vai nữ phụ một và hai trong một bộ phim truyền hình vừa mới hoàn thành cách đây không lâu, bất quá nghe nói là Giang Tích Ngữ trong lúc quay phim rất được đạo diễn ưu ái, thêm vào không ít cảnh quay, gần như ngang bằng với phần diễn của nữ phụ một, lai lịch Hứa Văn Duyệt sâu xa, có lẽ rất không hài lòng về việc vị trí của mình lại bị một người mới chiếm mất nên đã nhờ người đăng tin tức này."
“Đã điều tra rõ ràng rồi,” Thẩm Vân Khanh vừa nghe vừa nói uống nước, lúc này mới chậm rãi vặn nắp chai nước khoáng, “Vậy liền giải quyết càng sớm càng tốt đi.”
Hà Trợ vô thức gật đầu, ánh mắt đảo qua đèn đường bên ngoài, lại nhìn xuống nhìn đồng hồ đeo tay, "Ông chủ, đã mười giờ tối rồi."
Có phải là hơi muộn để giải quyết mọi việc vào lúc này không?
Thẩm Vân Khanh ngước mắt, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, “Tôi và cậu không phải cũng bận sao?”
Hà Trợ: "..."
Hắn đưa tay lau mặt, đúng vậy a, đêm hôm khuya khoắt thế này còn ngồi trên xe, bận rộn xử lý công việc lẽ ra không nên làm, những kẻ chủ mưu dựa vào cái gì lại có thể ngủ ngon lành trên giường của mình vậy?
Dứt khoát ai cũng đừng nghĩ đến việc ngủ ngon!
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro