Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 36: Có L...
2024-09-05 13:39:13
Chương 36: : Có lẽ là một kẻ lập dị
Ánh nắng sớm mai chiếu vào phòng.
Sau một đêm ngon giấc, Khương Lệnh Hi đã quen với việc muốn uống nước thì đến tủ lạnh lấy, lần này còn thuận tay lấy tờ giấy ghi chú mà Lộ Tranh Tranh đã để lại trên cửa tủ lạnh tối qua.
"Chị Hi Hi, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, để ở ngăn thứ ba trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng quay ba phút là có thể ăn được."
Tìm chính xác bữa sáng đã nấu sẵn trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng và đặt thời gian. Chưa đợi Khương Lệnh Hi có thể lần nữa cảm thán về sự tiện lợi của thế giới hiện đại này, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.
Lúc đi ra mở cửa, Khương Lệnh Hi thuận mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, vẫn chưa đến thời gian tổ tiết mục đã hẹn trước đến đón cô. Đây là đến sớm à?
Đợi cô mở cửa ra, liền đối mặt với một gương mặt quen thuộc: "Chị Đông, sao chị đến sớm thế?"
Đông Duyệt bình tĩnh nhìn Khương Lệnh Hi cả người đều toát ra vẻ nhàn nhã hai giây, sau đó mang theo bữa sáng thuận tiện mua trên đường hùng hổ đi vào nhà, “Tối qua mấy giờ em đi ngủ?”
“Đi ngủ trước chín giờ.”
"Đã nhìn ra, tinh khí của em vẫn tốt như thường, không giống chị, giày vò đến nửa đêm mới ngủ."
“Bận việc sao?”
"Không phải, trên mạng đang nổ tung. Này, nha đầu Tranh Tranh kia đâu? Tối qua nó không ngủ lại ở chỗ em à?"
“Vẫn còn ngủ chưa tỉnh.”
"Chị sẽ gọi nó dậy, đợi chút nữa chúng vừa ăn vừa nói."
Đông Duyệt nói đã quen tình huống này, đi đến phòng ngủ thứ hai gọi người dậy, Khương Lệnh Hi nhướng mày xoay người đi vào phòng bếp, lấy bữa sáng vừa mới hâm nóng ra.
Lộ Tranh Tranh bị đánh thức nhìn khuôn mặt của chị Đông trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh nổi, mang theo giọng mũi hỏi: "Chị Đông, sao chị lại đến đây?"
“Xem ra em cũng không biết vụ nổ lớn trên mạng tối qua.” Đông Duyệt nắm lấy cánh tay cô, đem người từ trên giường kéo xuống, “Điều này không giống em a, ngày trước em không phải vẫn luôn lướt mạng đến nửa đêm sao?”
“Có lẽ là do chị Hi Hi đi ngủ sớm nên ảnh hưởng đến em a.”
"Nếu em nói vậy thì chị cũng muốn ngủ với Tiểu Hi mấy đêm, xem có thể loại bỏ quầng thâm dưới mắt hay không. Rửa mặt trước rồi ra ngoài ăn sáng."
Năm phút sau.
Ba người ngồi xuống bàn ăn.
Khương Lệnh Hi ăn một miếng bữa sáng do Lộ Tranh Tranh làm, một miếng bánh bao hấp do Đông Duyệt mua, lại uống một ngụm sữa đậu nành ngọt, tựa hồ nhìn như ăn không nhanh không chậm, nhưng trên thực tế cô đã một mình ăn hai phần, còn không để hai người còn lại ngồi chung bàn phát hiện ra.
Đối lập hoàn toàn với cô là Đông Duyệt và Lộ Tranh Tranh.
Sau khi nhấp một ngụm sữa đậu nành, Đông Duyệt bắt đầu kể về một trận động đất lớn đột nhiên xuất hiện trên mạng vào đêm khuya tối qua, dõng dạc như đang phát biểu một bài diễn thuyết.
Lộ Tranh Tranh vốn dĩ chỉ muốn cùng ăn sáng, nhưng nghe thấy vậy lại sửng sốt đến mức quên cả cắn chiếc bánh bao trên tay. Trình độ chuyên chú đúng là làm người ta nhìn mà kinh ngạc.
Ngược lại, Khương Lệnh Hi, người vẫn còn đang chăm chú ăn sáng liền có vẻ hơi lạc lõng.
“Vị họ Thẩm kia lợi hại như vậy sao, nhắc đến tối qua trước khi đi ngủ em thấy tin tức kia vẫn còn trên trang đầu, còn có chút tức Thẩm tiên sinh cơ, không ngờ tới người này lại giải quyết đỉnh như vậy, một khi đã làm liền giải quyết thật dứt khoát!
Đông Duyệt gật đầu, lại có chút cảm thán, "Không nghĩ tới có thể trực tiếp tra ra được Hứa Văn Duyệt, bộ phim do cô ấy cùng Giang Tích Ngữ cùng đóng còn chưa phát sóng, hiện tại xem ra không chiếu được nữa rồi."
"Đáng đời, lúc tùy tiện bố trí người khác thì cũng nên nghĩ đến hậu quả, hiện tại đã bại lộ cũng xem như ác giả ác báo."
“Ai nói sai đâu.” Đông Duyệt ngẩng đầu nhìn Khương Lệnh Hi đang chăm chú gặm bánh bao nói, “Nhìn từ điểm này, Thẩm tiên sinh và Giang Tích Ngữ hẳn là hoàn toàn không có quen nhau. Hứa Văn Duyệt lại đem hai người bọn họ cưỡng ép buộc gom chung một chỗ cũng thật ghê tởm!"
Mục đích ban đầu trong lời nói của cô là làm cho Khương Lệnh Hi yên tâm. Bây giờ Thẩm tiên sinh đã chứng minh được mình trong sạch, họ sẽ không níu chuyện này không thả.
Khương Lệnh Hi ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, vừa lau tay vừa gật đầu: "Đúng là quá lợi hại."
Người không ở Đế Đô, còn có thể điều khiển từ bên ngoài Đế Đô, hoàn toàn xứng đáng để khen một câu lợi hại.
Chí ít hiện tại cô không làm được điều này.
Gánh nặng trong lòng Đông Duyệt như được trút bỏ, "Vậy chúng ta dừng chủ đề này lại, nhanh ăn đi, nếu không thức ăn sẽ nguội đấy."
Giang Linh Nhi nhấp một ngụm sữa đậu nành còn lại trong cốc, cụp mắt xuống suy nghĩ xem người đó đã làm những thứ kia như thế nào.
Trước hết dưới tay cô nhất định phải có nhân tài. Bây giờ cô đã hiểu thấy được độ khổng lồ của mạng lưới internet, có thể nói là vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Nhưng có thể từ một đại dương mạng lưới rộng lớn và phức tạp như vậy đánh lén chính xác những kẻ tung tin đồn phía sau, nhân tài này chỉ sợ năng lực không thấp.
Cong nữa, theo những gì Đông Duyệt vừa nói, địa vị của Hứa Văn Duyệt trong giới sợ là không thấp, ít nhất cao hơn cô bây giờ rất nhiều.
Ngay cả đối với một người như vậy, cũng chỉ có thể trong đêm đưa ra lời xin lỗi và tuyên bố làm rõ, đến bây giờ ngay cả câu giải thích cũng không dám, điều đó có nghĩa là ngay cả Hứa Văn Duyệt cũng không có thể trêu chọc Thẩm Vận Khanh.
Như vậy mấu chốt đã lòi ra.
Có tiền có thế, thủ hạ lại tài ba, dạng người này đặt ở thế giới hiện đại được coi là thiên chi kiều tử thực thụ. Vậy tại sao ngay từ đầu lại coi trọng nguyên thân?
Do dung mạo của nguyên thân sao?
Khuôn mặt ngày thường của cô quả thực không tệ, nhưng cũng chưa từng thấy người kia thường xuyên đến nhìn mặt của nguyên thân, thận chí ngay cả sau khi kết hôn cũng chưa từng lộ diện.
Cuối cùng, Khương Lệnh Hi chỉ có thể đưa ra một kết luận có phần gượng ép: Đây có lẽ là một kẻ lập dị!
"Ding Dong!"
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Lộ Tranh Tranh đang định đặt bánh bao trong tay xuống, muốn đứng dậy mở cửa thì Khương Lệnh Hi đã trước cô một bước đặt cốc xuống, đứng dậy: “Hai người ăn tiếp đi, em ra mở cửa.” ."
Ngoài cửa, hai nhân viên công tác trong tổ chương trình được phân công đến đón Khương Lệnh Hi đều tỏ ra tuyệt vọng.
Trong khi chờ mở cửa vẫn nhỏ giọng phàn nàn.
"Tại sao hai chúng ta lại xui xẻo như vậy nhỉ? Trong năm vị khách mời, lại rút được Khương Lệnh Hi, anh đoán xem chúng ta phải đợi bao lâu?"
“Bây giờ mới hơn bảy giờ, tôi đoán chúng ta phải đợi hơn nửa tiếng nữa, chỉ hy vọng hôm nay cô Khương tâm trạng tốt hơn, để chúng ta trên đường về ít phải chịu tra tấn hơn.”
"Nhưng tôi cảm thấy chắc là cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Tôi nghe nói ông chủ công ty Khương Lệnh Hi ép cô ấy tham gia chương trình của chúng tôi, cái bày là bất đắc dĩ, sao có thể vui được?"
"Thật ghen tị với hai người đến đón Giang Tích Ngữ a. Giang Tích Ngữ vừa tốt bụng lại vừa dịu dàng, nói không chừng hai người đó còn có thể cùng ăn sáng tại nhà Giang Tích Ngữ nữa."
"Tôi …"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Hai người vô thức im lặng, lập tức đứng thẳng nhìn vào cửa.
Đối mặt với người bên kia là khuôn mặt vẫn như cũ xinh đẹp tựa như mặt trời không hề che đậy, trong lúc nhất thời tâm trí thậm chí đều như trống rỗng.
"Từ tổ chương trình "Cầu Sinh"? Mời vào."
Ba phút sau.
Hai người mang dép dùng một lần đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên tay cầm cốc sữa bò nóng hổi, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Cái này, được mời vào nhà?
Còn được uống sữa bò hâm nóng?
Không thể không nói sáng sớm ở Đế Đô khá lạnh, uống một ly sữa bò nóng vào bụng, thật dễ chịu làm sao.
Chỉ có điều, bọn họ vẫn không thể tin được rằng mình đây là đang ở trong nhà Khương Lệnh Hi.
Đối mặt với Khương Lệnh Hi dậy sớm còn tốt tính đãi bọn họ sữa nóng, cảm giác thật là mộng ảo!
Khương Lệnh Hi quay lại phòng ngủ thay quần áo, sau đó lại đeo ba lô do Lộ Tranh Tranh tối qua đã chuẩn bị cho cô lên lưng, cuối cùng nhấc điện thoại lên nói, “Có thể xuất phát rồi.”
"Cái này, nhanh vậy a!"
Chiếc ghế sofa này thoải mái đến mức bọn họ còn muốn mặt dày mày dạn ngồi thêm một lúc nữa!
Một bên khác.
Hai nhân viên công tác của tổ chương trình Cầu Sinh cũng đã đến trước nhà riêng của Giang Tích Ngữ.
Sau khi tham quan một vòng ngắn xung quanh tiểu khu phía trước cùng căn biệt thự tuy không lớn nhưng xinh đẹp này, hai người mới đầy mong đợi bấm chuông cửa.
"Vẫn là chúng ta vận tốt. Hai người phụ trách đi đón Khương Lệnh Hi khi rời đi gần như sắp khóc vậy."
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nữ thần Giang sớm như vậy. Anh có nghĩ chút nữa cô ấy sẽ mở cửa cho chúng ta trong bộ đồ ngủ cùng mặt mộc không?"
“Biệt thự lớn như vậy, sẽ có dì phải không?”
"Điều này cũng đúng."
Chờ hồi lâu, vẫn như cũ không thấy có người mở cửa hai người nhịn không được đưa mắt nhìn nhau.
"Nhấn lại lần nữa đi, có lẽ vừa rồi chưa nghe thấy."
Trong phòng ngủ chính, mãi đến khi trời tờ mờ sáng Giang Tích Ngữ mới miễn cưỡng đi ngủ, nghe tiếng chuông cửa quanh quẩn bên tai, không kiên nhẫn đem chăn đắp qua đầu, xoay người muốn tiếp tục ngủ, nhưng vẫn bị tiếng ồn làm cho không ngủ được, không khỏi hét lên một tiếng: "Ai bấm chuông cửa vậy a? Phiền chết đi được!"
Giang Ngọc Đình ở phòng ngủ bên cạnh, mặc dù ngủ cũng không sớm lắm, nhưng tốt xấu gì cũng bị tiếng chuông cửa thúc giục đến bò dậy, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, vội vàng đi đến phòng ngủ chính gọi người dậy.
Đợi cô đem chăn trên người Giang Tích Ngữ kéo ra hết, liền đối mặt với một khuôn mặt có quầng thâm to tròn, đôi mắt đỏ ngầu, mặt mũi tràn đầy tiều tụy, còn khắc chữ thiếu kiên nhẫn trên mặt, không khỏi trợn to hai mắt nhìn: “Tối hôm qua em đã làm gì? Làm sao mà thành bộ dạng như thế này?"
"Nào, nào, nào, mau dậy trang điểm che lại. Em có phải đã quên hôm nay là ngày tham gia tổ chương trình Cầu Sinh rồi không? Sao có thể trưng bộ dạng như quỷ như thế này đi gặp người khác!"
Ngoài cổng biệt thự.
Hai người đã chuyển từ đứng sang ngồi xổm, lặng lẽ nhìn địa chỉ nhận được trên điện thoại di động.
"Chúng ta có nhầm địa chỉ không vậy? Biệt thự này căn bản không có người a?"
Vừa rồi bọn họ đứng có chút mệt mỏi, bây giờ ngồi xổm chân gần như tê dại. Khi nào cánh cửa này mới có thể mở ra vậy!
(Hoàn chương)
Ánh nắng sớm mai chiếu vào phòng.
Sau một đêm ngon giấc, Khương Lệnh Hi đã quen với việc muốn uống nước thì đến tủ lạnh lấy, lần này còn thuận tay lấy tờ giấy ghi chú mà Lộ Tranh Tranh đã để lại trên cửa tủ lạnh tối qua.
"Chị Hi Hi, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, để ở ngăn thứ ba trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng quay ba phút là có thể ăn được."
Tìm chính xác bữa sáng đã nấu sẵn trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng và đặt thời gian. Chưa đợi Khương Lệnh Hi có thể lần nữa cảm thán về sự tiện lợi của thế giới hiện đại này, đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.
Lúc đi ra mở cửa, Khương Lệnh Hi thuận mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, vẫn chưa đến thời gian tổ tiết mục đã hẹn trước đến đón cô. Đây là đến sớm à?
Đợi cô mở cửa ra, liền đối mặt với một gương mặt quen thuộc: "Chị Đông, sao chị đến sớm thế?"
Đông Duyệt bình tĩnh nhìn Khương Lệnh Hi cả người đều toát ra vẻ nhàn nhã hai giây, sau đó mang theo bữa sáng thuận tiện mua trên đường hùng hổ đi vào nhà, “Tối qua mấy giờ em đi ngủ?”
“Đi ngủ trước chín giờ.”
"Đã nhìn ra, tinh khí của em vẫn tốt như thường, không giống chị, giày vò đến nửa đêm mới ngủ."
“Bận việc sao?”
"Không phải, trên mạng đang nổ tung. Này, nha đầu Tranh Tranh kia đâu? Tối qua nó không ngủ lại ở chỗ em à?"
“Vẫn còn ngủ chưa tỉnh.”
"Chị sẽ gọi nó dậy, đợi chút nữa chúng vừa ăn vừa nói."
Đông Duyệt nói đã quen tình huống này, đi đến phòng ngủ thứ hai gọi người dậy, Khương Lệnh Hi nhướng mày xoay người đi vào phòng bếp, lấy bữa sáng vừa mới hâm nóng ra.
Lộ Tranh Tranh bị đánh thức nhìn khuôn mặt của chị Đông trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh nổi, mang theo giọng mũi hỏi: "Chị Đông, sao chị lại đến đây?"
“Xem ra em cũng không biết vụ nổ lớn trên mạng tối qua.” Đông Duyệt nắm lấy cánh tay cô, đem người từ trên giường kéo xuống, “Điều này không giống em a, ngày trước em không phải vẫn luôn lướt mạng đến nửa đêm sao?”
“Có lẽ là do chị Hi Hi đi ngủ sớm nên ảnh hưởng đến em a.”
"Nếu em nói vậy thì chị cũng muốn ngủ với Tiểu Hi mấy đêm, xem có thể loại bỏ quầng thâm dưới mắt hay không. Rửa mặt trước rồi ra ngoài ăn sáng."
Năm phút sau.
Ba người ngồi xuống bàn ăn.
Khương Lệnh Hi ăn một miếng bữa sáng do Lộ Tranh Tranh làm, một miếng bánh bao hấp do Đông Duyệt mua, lại uống một ngụm sữa đậu nành ngọt, tựa hồ nhìn như ăn không nhanh không chậm, nhưng trên thực tế cô đã một mình ăn hai phần, còn không để hai người còn lại ngồi chung bàn phát hiện ra.
Đối lập hoàn toàn với cô là Đông Duyệt và Lộ Tranh Tranh.
Sau khi nhấp một ngụm sữa đậu nành, Đông Duyệt bắt đầu kể về một trận động đất lớn đột nhiên xuất hiện trên mạng vào đêm khuya tối qua, dõng dạc như đang phát biểu một bài diễn thuyết.
Lộ Tranh Tranh vốn dĩ chỉ muốn cùng ăn sáng, nhưng nghe thấy vậy lại sửng sốt đến mức quên cả cắn chiếc bánh bao trên tay. Trình độ chuyên chú đúng là làm người ta nhìn mà kinh ngạc.
Ngược lại, Khương Lệnh Hi, người vẫn còn đang chăm chú ăn sáng liền có vẻ hơi lạc lõng.
“Vị họ Thẩm kia lợi hại như vậy sao, nhắc đến tối qua trước khi đi ngủ em thấy tin tức kia vẫn còn trên trang đầu, còn có chút tức Thẩm tiên sinh cơ, không ngờ tới người này lại giải quyết đỉnh như vậy, một khi đã làm liền giải quyết thật dứt khoát!
Đông Duyệt gật đầu, lại có chút cảm thán, "Không nghĩ tới có thể trực tiếp tra ra được Hứa Văn Duyệt, bộ phim do cô ấy cùng Giang Tích Ngữ cùng đóng còn chưa phát sóng, hiện tại xem ra không chiếu được nữa rồi."
"Đáng đời, lúc tùy tiện bố trí người khác thì cũng nên nghĩ đến hậu quả, hiện tại đã bại lộ cũng xem như ác giả ác báo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nói sai đâu.” Đông Duyệt ngẩng đầu nhìn Khương Lệnh Hi đang chăm chú gặm bánh bao nói, “Nhìn từ điểm này, Thẩm tiên sinh và Giang Tích Ngữ hẳn là hoàn toàn không có quen nhau. Hứa Văn Duyệt lại đem hai người bọn họ cưỡng ép buộc gom chung một chỗ cũng thật ghê tởm!"
Mục đích ban đầu trong lời nói của cô là làm cho Khương Lệnh Hi yên tâm. Bây giờ Thẩm tiên sinh đã chứng minh được mình trong sạch, họ sẽ không níu chuyện này không thả.
Khương Lệnh Hi ăn xong miếng bánh bao cuối cùng, vừa lau tay vừa gật đầu: "Đúng là quá lợi hại."
Người không ở Đế Đô, còn có thể điều khiển từ bên ngoài Đế Đô, hoàn toàn xứng đáng để khen một câu lợi hại.
Chí ít hiện tại cô không làm được điều này.
Gánh nặng trong lòng Đông Duyệt như được trút bỏ, "Vậy chúng ta dừng chủ đề này lại, nhanh ăn đi, nếu không thức ăn sẽ nguội đấy."
Giang Linh Nhi nhấp một ngụm sữa đậu nành còn lại trong cốc, cụp mắt xuống suy nghĩ xem người đó đã làm những thứ kia như thế nào.
Trước hết dưới tay cô nhất định phải có nhân tài. Bây giờ cô đã hiểu thấy được độ khổng lồ của mạng lưới internet, có thể nói là vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Nhưng có thể từ một đại dương mạng lưới rộng lớn và phức tạp như vậy đánh lén chính xác những kẻ tung tin đồn phía sau, nhân tài này chỉ sợ năng lực không thấp.
Cong nữa, theo những gì Đông Duyệt vừa nói, địa vị của Hứa Văn Duyệt trong giới sợ là không thấp, ít nhất cao hơn cô bây giờ rất nhiều.
Ngay cả đối với một người như vậy, cũng chỉ có thể trong đêm đưa ra lời xin lỗi và tuyên bố làm rõ, đến bây giờ ngay cả câu giải thích cũng không dám, điều đó có nghĩa là ngay cả Hứa Văn Duyệt cũng không có thể trêu chọc Thẩm Vận Khanh.
Như vậy mấu chốt đã lòi ra.
Có tiền có thế, thủ hạ lại tài ba, dạng người này đặt ở thế giới hiện đại được coi là thiên chi kiều tử thực thụ. Vậy tại sao ngay từ đầu lại coi trọng nguyên thân?
Do dung mạo của nguyên thân sao?
Khuôn mặt ngày thường của cô quả thực không tệ, nhưng cũng chưa từng thấy người kia thường xuyên đến nhìn mặt của nguyên thân, thận chí ngay cả sau khi kết hôn cũng chưa từng lộ diện.
Cuối cùng, Khương Lệnh Hi chỉ có thể đưa ra một kết luận có phần gượng ép: Đây có lẽ là một kẻ lập dị!
"Ding Dong!"
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, Lộ Tranh Tranh đang định đặt bánh bao trong tay xuống, muốn đứng dậy mở cửa thì Khương Lệnh Hi đã trước cô một bước đặt cốc xuống, đứng dậy: “Hai người ăn tiếp đi, em ra mở cửa.” ."
Ngoài cửa, hai nhân viên công tác trong tổ chương trình được phân công đến đón Khương Lệnh Hi đều tỏ ra tuyệt vọng.
Trong khi chờ mở cửa vẫn nhỏ giọng phàn nàn.
"Tại sao hai chúng ta lại xui xẻo như vậy nhỉ? Trong năm vị khách mời, lại rút được Khương Lệnh Hi, anh đoán xem chúng ta phải đợi bao lâu?"
“Bây giờ mới hơn bảy giờ, tôi đoán chúng ta phải đợi hơn nửa tiếng nữa, chỉ hy vọng hôm nay cô Khương tâm trạng tốt hơn, để chúng ta trên đường về ít phải chịu tra tấn hơn.”
"Nhưng tôi cảm thấy chắc là cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu. Tôi nghe nói ông chủ công ty Khương Lệnh Hi ép cô ấy tham gia chương trình của chúng tôi, cái bày là bất đắc dĩ, sao có thể vui được?"
"Thật ghen tị với hai người đến đón Giang Tích Ngữ a. Giang Tích Ngữ vừa tốt bụng lại vừa dịu dàng, nói không chừng hai người đó còn có thể cùng ăn sáng tại nhà Giang Tích Ngữ nữa."
"Tôi …"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Hai người vô thức im lặng, lập tức đứng thẳng nhìn vào cửa.
Đối mặt với người bên kia là khuôn mặt vẫn như cũ xinh đẹp tựa như mặt trời không hề che đậy, trong lúc nhất thời tâm trí thậm chí đều như trống rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Từ tổ chương trình "Cầu Sinh"? Mời vào."
Ba phút sau.
Hai người mang dép dùng một lần đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trên tay cầm cốc sữa bò nóng hổi, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Cái này, được mời vào nhà?
Còn được uống sữa bò hâm nóng?
Không thể không nói sáng sớm ở Đế Đô khá lạnh, uống một ly sữa bò nóng vào bụng, thật dễ chịu làm sao.
Chỉ có điều, bọn họ vẫn không thể tin được rằng mình đây là đang ở trong nhà Khương Lệnh Hi.
Đối mặt với Khương Lệnh Hi dậy sớm còn tốt tính đãi bọn họ sữa nóng, cảm giác thật là mộng ảo!
Khương Lệnh Hi quay lại phòng ngủ thay quần áo, sau đó lại đeo ba lô do Lộ Tranh Tranh tối qua đã chuẩn bị cho cô lên lưng, cuối cùng nhấc điện thoại lên nói, “Có thể xuất phát rồi.”
"Cái này, nhanh vậy a!"
Chiếc ghế sofa này thoải mái đến mức bọn họ còn muốn mặt dày mày dạn ngồi thêm một lúc nữa!
Một bên khác.
Hai nhân viên công tác của tổ chương trình Cầu Sinh cũng đã đến trước nhà riêng của Giang Tích Ngữ.
Sau khi tham quan một vòng ngắn xung quanh tiểu khu phía trước cùng căn biệt thự tuy không lớn nhưng xinh đẹp này, hai người mới đầy mong đợi bấm chuông cửa.
"Vẫn là chúng ta vận tốt. Hai người phụ trách đi đón Khương Lệnh Hi khi rời đi gần như sắp khóc vậy."
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nữ thần Giang sớm như vậy. Anh có nghĩ chút nữa cô ấy sẽ mở cửa cho chúng ta trong bộ đồ ngủ cùng mặt mộc không?"
“Biệt thự lớn như vậy, sẽ có dì phải không?”
"Điều này cũng đúng."
Chờ hồi lâu, vẫn như cũ không thấy có người mở cửa hai người nhịn không được đưa mắt nhìn nhau.
"Nhấn lại lần nữa đi, có lẽ vừa rồi chưa nghe thấy."
Trong phòng ngủ chính, mãi đến khi trời tờ mờ sáng Giang Tích Ngữ mới miễn cưỡng đi ngủ, nghe tiếng chuông cửa quanh quẩn bên tai, không kiên nhẫn đem chăn đắp qua đầu, xoay người muốn tiếp tục ngủ, nhưng vẫn bị tiếng ồn làm cho không ngủ được, không khỏi hét lên một tiếng: "Ai bấm chuông cửa vậy a? Phiền chết đi được!"
Giang Ngọc Đình ở phòng ngủ bên cạnh, mặc dù ngủ cũng không sớm lắm, nhưng tốt xấu gì cũng bị tiếng chuông cửa thúc giục đến bò dậy, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, vội vàng đi đến phòng ngủ chính gọi người dậy.
Đợi cô đem chăn trên người Giang Tích Ngữ kéo ra hết, liền đối mặt với một khuôn mặt có quầng thâm to tròn, đôi mắt đỏ ngầu, mặt mũi tràn đầy tiều tụy, còn khắc chữ thiếu kiên nhẫn trên mặt, không khỏi trợn to hai mắt nhìn: “Tối hôm qua em đã làm gì? Làm sao mà thành bộ dạng như thế này?"
"Nào, nào, nào, mau dậy trang điểm che lại. Em có phải đã quên hôm nay là ngày tham gia tổ chương trình Cầu Sinh rồi không? Sao có thể trưng bộ dạng như quỷ như thế này đi gặp người khác!"
Ngoài cổng biệt thự.
Hai người đã chuyển từ đứng sang ngồi xổm, lặng lẽ nhìn địa chỉ nhận được trên điện thoại di động.
"Chúng ta có nhầm địa chỉ không vậy? Biệt thự này căn bản không có người a?"
Vừa rồi bọn họ đứng có chút mệt mỏi, bây giờ ngồi xổm chân gần như tê dại. Khi nào cánh cửa này mới có thể mở ra vậy!
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro