Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 37: Ngườ...
2024-09-05 13:39:13
Chương 37: : Người đầu tiên
Bầu không khí trong xe ngượng ngùng lại có chút căng thẳng.
Chiếc xe là loại xe phổ thông cỡ nhỏ, Khương Lệnh Hi ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Kể từ khi Lộ Tranh Tranh có lần ngẫu hứng đề cập đến việc chơi điện thoại di động hoặc đọc sách trong xe sẽ tổn thương mắt sau này, từ đó cô liền tự giác không chạm vào điện thoại di động khi ở trong xe nữa.
Cũng may phong cảnh thoáng qua ngoài cửa sổ xe cũng đủ khiến cô mở rộng tầm mắt.
Hai nhân viên được sắp xếp ngồi ở ghế trước, một người chuyên tâm lái xe, người còn lại ngồi ở ghế phụ cực kì nghiêm chỉnh.
Sau khi thông qua gương chiếu hậu nhìn bóng người đang lặng lẽ ngắm cảnh ở hàng ghế sau, chính là động cũng không dám động.
Họ thề rằng kể từ khi lấy được bằng lái mình chưa từng chuyên tâm lái xe đến thế này.
Luôn có cảm giác như không phải đón một vị khách mời đến chương trình, mà cứ như là đưa đón một nhân vật quan trọng hàng đầu vậy.
Đúng là gặp quỷ rồi!
Cũng ở trên một chiếc xe khác, bầu không khí trầm lặng đang dần lan tỏa.
Hai người chờ hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc cùng đồng nghiệp kiểm tra địa chỉ một lần nữa, cuối cùng cũng đợi được cửa biệt thự mở ra.
Sau đó, đừng nói là được mời vào ngồi uống chút nước, bọn họ vừa nhìn thấy người đã đi lại chỗ xe, chỉ nghe Giang Tích Ngữ nói với bọn họ hai chữ, "Lên xe."
Chờ đến lúc lên xe, cả hai muốn giải thích rằng bây giờ xuất phát đã hơi muộn, trên đường sẽ lái xe nhanh một chút. Vừa quay lại liền thấy một khuôn mặt viết đầy chữ “Tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi", nên đành phải nhanh chóng đem lời vừa rồi nuốt lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, nghe tiếng thở ngày càng dài sau lưng, chỉ có họ mới biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Tổ chương trình trước khi bắt đầu quay đã gọi điện cho các khách mời để nhắc nhở, Giang Tích Ngữ không thể nào không nhận được.
Nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Giang Tích Ngữ đi, rõ ràng là đêm qua thức khuya nên sáng nay mới dậy muộn, khiến họ phải đợi ở cổng gần một giờ trong gió lạnh, lên xe rồi vẫn còn phải ngủ bù.
Còn nhớ có một khoảng thời gian trên mạng khen ngợi Giang Tích Ngữ vì thói quen làm việc và nghỉ ngơi đều đặn cũng như trình độ chuyên nghiệp cũng có thể so với các tiền bối trong vòng. Trăm nghe không bằng mắt thấy, bọn hộ hiện tại ít nhiều gì cũng nên dè dặt lại.
*
Trong phòng chờ VIP rộng rãi ở sân bay, máy móc quay chụp dùng để phát sóng trực tiếp đã được lắp đặt, đạo diễn và nhân viên công tác đang đợi bên ngoài máy quay, bày sẵn thế trận sẵn sàng đón quân địch.
“Cũng không biết ai sẽ là người đầu tiên đến?”
"Chắc là Giang Tích Ngữ. Địa chỉ nhà cô ấy khá gần sân bay, nhưng tôi dám khẳng định người đến cuối cùng chắc chắn là Khương Lệnh Hi, không nói đến việc xa nhất, đoán chừng giờ này vẫn còn chưa rời giường."
Đạo diễn Lê Sóc quay lại trừng mắt nhìn hai người đang bàn tán xì xào, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ lông mày cũng theo đó nhướng lên.
Lần này ông giữ vai trò là tổng đạo diễn của chương trình Cầu Sinh, cũng coi là một lần to gan nếm thử. Đương nhiên, cũng hy vọng tất cả khách mời tham gia chương trình đều trong trạng thái ổn định.
Trong số đó, người khiến ông lo lắng nhất chính là Khương Lệnh Hi.
Khi mới biết Khương Lệnh Hi tới, ông thậm chí còn muốn thuyết phục ông chủ nhà mình loại người này, làm sao một tiểu tổ tiên thích gây rắc rối như vậy lại có thể thích nghi để sinh tồn nơi hoang dã được.
Đáng tiếc ý kiến này đã bị bác bỏ, nghệ sĩ bên kia lại đồng ý tham gia nên chỉ có thể chấp nhận khó khăn này.
Dù sao ông cũng chỉ là một đạo diễn mà thôi!
Trong phòng lần nữa trở lại yên tĩnh, đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mọi người lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang, muốn nhìn xem ai sẽ là vị khách đầu tiên đến?
Một khuôn mặt thanh thủy như bông sen rất nhanh liền đập vào mắt.
"Giang, Khương lão sư?"
Người lên tiếng đầu tiên trong giọng điệu nhiều ít còn mang theo mấy phần không dám tin.
Chân mày đang cau lên của Lê Sóc được nới lỏng, đứng dậy, "Khương lão sư là người đến đầu tiên, mời ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cô đã ăn sáng chưa?"
Khương Lệnh Hi vừa bước vào liền đem toàn bộ biểu cảm của mọi người trong phòng thu vào mắt, đây là không ngờ người bước vào là cô sao?
Sẽ còn nhiều điều mà bạn không ngờ tới nữa.
"Đạo diễn Lê, mọi người, chào buổi sáng. Tôi đã ăn sáng rồi. Cảm ơn đạo diễn Lê quan tâm." Mắt nhìn chiếc máy đứng trong một góc có đèn xanh nhấp nháy xem chừng đã được bật lên. Khóe miệng Khương Lệnh Hi nở một nụ cười rồi mang theo ba lô không nhanh không chậm bước đến chiếc ghế sofa trống, vui vẻ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống liền phát hiện ra niềm vui ngoài ý muốn, cô vốn có chút tiếc nuối vì sáng nay không có thời gian xem bản tin buổi sáng, trên mặt bàn trước mặt lại có một tờ báo mới tinh, ít nhiều cũng bù đắp được sự hối tiếc của cô vì đã bỏ lỡ bản tin buổi sáng.
Thấy không ai động vào tờ báo, đám người cũng không ai muốn nói chuyện với mình, cô liền đưa tay cầm lấy, cúi đầu lẳng lặng lật xem.
Lê Sóc nhìn Khương Lệnh Hi, lại nhìn hai nhân viên đi đón Khương Lệnh Hi một chút, lần nữa ngồi xuống nhịn không được nhìn về phía thân ảnh đang tự nhiên lật báo.
Trước đây ông và Khương Lệnh Hi chưa từng hợp tác, dù sao chương trình do ông phụ trách đều tương tự như Cầu Sinh.
Hiện tại xem như là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài đời, điều này khiến ông không thể nào kết nối cô gái đang lặng lẽ đọc báo này với tiểu tổ tông làm trời trên mạng với nhau được.
Chẳng lẽ hai thuộc hạ của mình đón nhầm người?
Mà hai nhân viên phụ trách đón Khương Lệnh Hi đã bị những người khác không một tiếng động lặng lẽ bao vây.
Hiện trường không dễ để mọi người nói chuyện nhỏ nhẹ, do vậy nên nhóm nhỏ trên điện thoại lập tức trở nên sôi nổi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Khương Lệnh Hi lại là người tới đầu tiên!!!"
Ba dấu chấm than là đủ để truyền tải vẻ kinh hoàng của mình.
"Cũng may hai người đều họ Jiang*, tôi vừa rồi suýt nữa thì gọi nhầm!"
*Như lúc trước mình giải thích Giang và Khương đều có phát âm là Jiang
"Chúc Chúc và Tiểu Liễu hai người mau nói cho tôi biết, tại sao các cậu lại nhanh như vậy?"
Chúc Chúc và Tiểu Liễu là tên của hai nhân viên đến đón Khương Lệnh Hi.
Hai người bọn họ còn lo không tìm được cơ hội thể hiện, nhìn thấy câu hỏi này liền lập tức trở nên hưng phấn.
"Lúc đầu chúng tôi cũng lo lắng lắm, vì sợ đến đón người muộn. Nhưng đoán xem kết quả là gì, khi hai chúng tôi đến nơi, chuông cửa chỉ vừa vang lên, ngay sau đó cửa liền mở ra luôn."
“Khương lão sư lúc ấy ngay cả bữa sáng cũng đã ăn xong rồi, lúc về phòng thay quần áo, lấy hành lý còn không quên bảo trợ lý rót cho chúng ta hai cốc sữa nóng.”
“Các cậu thế mà còn được mời vào nhà à?”
"Đúng vậy a, nhân tiện còn được thưởng thức một chút ngôi nhà lớn sang trọng của minh tinh. Sữa nóng cũng rất thơm."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cả nhóm im lặng trong vài giây.
Hỏi chính là ghen tị.
Chúc Chúc là một cô gái, nhìn thấy vậy, mấp máy môi, tiếp tục gõ: "Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Khương lão sư, cảm thấy cô ấy cùng người trên mạng nói căn bản không phải là một. Tuy rằng không tính là bình dị, dễ gần; dù vẫn có khí chất của một minh tinh, nhưng trong lần gặp gỡ này, tôi cảm thấy được tôn trọng.”
Tiểu Liễu phía sau gõ theo: "Thêm một điều nữa, tôi nghĩ mọi người cần phải nhận thức lại một chút về Khương lão sư. Cô ấy thực sự khác với những gì được nhắc đến trên mạng."
Khương Lệnh Hi lật một trang báo, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Những người khác đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô thấy thế cũng nhìn về phía cửa.
Một giây tiếp theo, cửa phòng nghỉ bị người đẩy ra từ bên ngoài, người chưa đến mà tiếng đã truyền vào: "Tôi không đến muộn phải không?"
Khương Lệnh Hi hơi ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn đang đứng ở cửa.
Anh ta mặc một bộ quần áo thoải mái tươm tất, mái tóc dường như còn cố ý tạo hình, chiếc kính râm gác trên sóng mũi cao, nhìn một chính chính là hình tượng một công tử sống an nhàn, sung sướng.
Vu Hồi, fan hâm mộ của Giang Tích Ngữ, cũng đến đây vì Giang Tích Ngữ.
Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục đọc báo.
Sớm biết là một người như vậy, chẳng hề đáng giá để cô quan tâm dù chỉ một giây.
Nụ cười trên khóe miệng của Vu Hồi cứng đờ, tháo kính râm ra gật đầu với mọi người, sau khi đảo mắt quanh phòng nghỉ một vòng, sau đó chọn ngồi chỗ cách xa Khương Lệnh Hi nhất.
Lê Sóc không chút biến sắc liếc nhìn Vu Hồi chọn vị trí, trả lời: "Khương lão sư là người đầu tiên, cậu là người thứ hai, không muộn."
Vu Hồi trên mặt mỉm cười gật đầu, nhưng ngón tay lại có chút không kiên nhẫn nhéo nhéo quần.
Gặp quỷ à, Khương Lệnh Hi lại là người đến đầu tiên, hắn còn tưởng nữ thần của mình sẽ là người đầu tiên, vì thế nên ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, vội vàng chạy tới!
Bầu không khí trong phòng nghỉ nhanh chóng trở lại yên tĩnh sau khoảng thời gian náo nhiệt.
Mọi người nhìn về hai bóng người cách xa nhau trước ống kính, không khỏi nhìn nhau.
Vốn tưởng rằng hai vị khách mời ở đây, lại còn cùng một công ty, trò chuyện với nhau sẽ khiến phòng nghỉ này náo nhiệt hơn, nhưng hiện tại, cho dù ai cũng có thể nhìn ra Khương Lệnh Hi và Vu Hồi không hợp nhau, ngay cả nói vài câu cũng không buồn nói, thậm chí cũng không thèm qua loa một chút.
Lông mày vốn đang thư giãn của Lê Sóc lại dần nhăn lại.
(Hoàn chương)
Bầu không khí trong xe ngượng ngùng lại có chút căng thẳng.
Chiếc xe là loại xe phổ thông cỡ nhỏ, Khương Lệnh Hi ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Kể từ khi Lộ Tranh Tranh có lần ngẫu hứng đề cập đến việc chơi điện thoại di động hoặc đọc sách trong xe sẽ tổn thương mắt sau này, từ đó cô liền tự giác không chạm vào điện thoại di động khi ở trong xe nữa.
Cũng may phong cảnh thoáng qua ngoài cửa sổ xe cũng đủ khiến cô mở rộng tầm mắt.
Hai nhân viên được sắp xếp ngồi ở ghế trước, một người chuyên tâm lái xe, người còn lại ngồi ở ghế phụ cực kì nghiêm chỉnh.
Sau khi thông qua gương chiếu hậu nhìn bóng người đang lặng lẽ ngắm cảnh ở hàng ghế sau, chính là động cũng không dám động.
Họ thề rằng kể từ khi lấy được bằng lái mình chưa từng chuyên tâm lái xe đến thế này.
Luôn có cảm giác như không phải đón một vị khách mời đến chương trình, mà cứ như là đưa đón một nhân vật quan trọng hàng đầu vậy.
Đúng là gặp quỷ rồi!
Cũng ở trên một chiếc xe khác, bầu không khí trầm lặng đang dần lan tỏa.
Hai người chờ hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc cùng đồng nghiệp kiểm tra địa chỉ một lần nữa, cuối cùng cũng đợi được cửa biệt thự mở ra.
Sau đó, đừng nói là được mời vào ngồi uống chút nước, bọn họ vừa nhìn thấy người đã đi lại chỗ xe, chỉ nghe Giang Tích Ngữ nói với bọn họ hai chữ, "Lên xe."
Chờ đến lúc lên xe, cả hai muốn giải thích rằng bây giờ xuất phát đã hơi muộn, trên đường sẽ lái xe nhanh một chút. Vừa quay lại liền thấy một khuôn mặt viết đầy chữ “Tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi", nên đành phải nhanh chóng đem lời vừa rồi nuốt lại.
Hai người nhìn nhau một lúc, nghe tiếng thở ngày càng dài sau lưng, chỉ có họ mới biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Tổ chương trình trước khi bắt đầu quay đã gọi điện cho các khách mời để nhắc nhở, Giang Tích Ngữ không thể nào không nhận được.
Nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Giang Tích Ngữ đi, rõ ràng là đêm qua thức khuya nên sáng nay mới dậy muộn, khiến họ phải đợi ở cổng gần một giờ trong gió lạnh, lên xe rồi vẫn còn phải ngủ bù.
Còn nhớ có một khoảng thời gian trên mạng khen ngợi Giang Tích Ngữ vì thói quen làm việc và nghỉ ngơi đều đặn cũng như trình độ chuyên nghiệp cũng có thể so với các tiền bối trong vòng. Trăm nghe không bằng mắt thấy, bọn hộ hiện tại ít nhiều gì cũng nên dè dặt lại.
*
Trong phòng chờ VIP rộng rãi ở sân bay, máy móc quay chụp dùng để phát sóng trực tiếp đã được lắp đặt, đạo diễn và nhân viên công tác đang đợi bên ngoài máy quay, bày sẵn thế trận sẵn sàng đón quân địch.
“Cũng không biết ai sẽ là người đầu tiên đến?”
"Chắc là Giang Tích Ngữ. Địa chỉ nhà cô ấy khá gần sân bay, nhưng tôi dám khẳng định người đến cuối cùng chắc chắn là Khương Lệnh Hi, không nói đến việc xa nhất, đoán chừng giờ này vẫn còn chưa rời giường."
Đạo diễn Lê Sóc quay lại trừng mắt nhìn hai người đang bàn tán xì xào, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ lông mày cũng theo đó nhướng lên.
Lần này ông giữ vai trò là tổng đạo diễn của chương trình Cầu Sinh, cũng coi là một lần to gan nếm thử. Đương nhiên, cũng hy vọng tất cả khách mời tham gia chương trình đều trong trạng thái ổn định.
Trong số đó, người khiến ông lo lắng nhất chính là Khương Lệnh Hi.
Khi mới biết Khương Lệnh Hi tới, ông thậm chí còn muốn thuyết phục ông chủ nhà mình loại người này, làm sao một tiểu tổ tiên thích gây rắc rối như vậy lại có thể thích nghi để sinh tồn nơi hoang dã được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc ý kiến này đã bị bác bỏ, nghệ sĩ bên kia lại đồng ý tham gia nên chỉ có thể chấp nhận khó khăn này.
Dù sao ông cũng chỉ là một đạo diễn mà thôi!
Trong phòng lần nữa trở lại yên tĩnh, đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Mọi người lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang, muốn nhìn xem ai sẽ là vị khách đầu tiên đến?
Một khuôn mặt thanh thủy như bông sen rất nhanh liền đập vào mắt.
"Giang, Khương lão sư?"
Người lên tiếng đầu tiên trong giọng điệu nhiều ít còn mang theo mấy phần không dám tin.
Chân mày đang cau lên của Lê Sóc được nới lỏng, đứng dậy, "Khương lão sư là người đến đầu tiên, mời ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cô đã ăn sáng chưa?"
Khương Lệnh Hi vừa bước vào liền đem toàn bộ biểu cảm của mọi người trong phòng thu vào mắt, đây là không ngờ người bước vào là cô sao?
Sẽ còn nhiều điều mà bạn không ngờ tới nữa.
"Đạo diễn Lê, mọi người, chào buổi sáng. Tôi đã ăn sáng rồi. Cảm ơn đạo diễn Lê quan tâm." Mắt nhìn chiếc máy đứng trong một góc có đèn xanh nhấp nháy xem chừng đã được bật lên. Khóe miệng Khương Lệnh Hi nở một nụ cười rồi mang theo ba lô không nhanh không chậm bước đến chiếc ghế sofa trống, vui vẻ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống liền phát hiện ra niềm vui ngoài ý muốn, cô vốn có chút tiếc nuối vì sáng nay không có thời gian xem bản tin buổi sáng, trên mặt bàn trước mặt lại có một tờ báo mới tinh, ít nhiều cũng bù đắp được sự hối tiếc của cô vì đã bỏ lỡ bản tin buổi sáng.
Thấy không ai động vào tờ báo, đám người cũng không ai muốn nói chuyện với mình, cô liền đưa tay cầm lấy, cúi đầu lẳng lặng lật xem.
Lê Sóc nhìn Khương Lệnh Hi, lại nhìn hai nhân viên đi đón Khương Lệnh Hi một chút, lần nữa ngồi xuống nhịn không được nhìn về phía thân ảnh đang tự nhiên lật báo.
Trước đây ông và Khương Lệnh Hi chưa từng hợp tác, dù sao chương trình do ông phụ trách đều tương tự như Cầu Sinh.
Hiện tại xem như là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài đời, điều này khiến ông không thể nào kết nối cô gái đang lặng lẽ đọc báo này với tiểu tổ tông làm trời trên mạng với nhau được.
Chẳng lẽ hai thuộc hạ của mình đón nhầm người?
Mà hai nhân viên phụ trách đón Khương Lệnh Hi đã bị những người khác không một tiếng động lặng lẽ bao vây.
Hiện trường không dễ để mọi người nói chuyện nhỏ nhẹ, do vậy nên nhóm nhỏ trên điện thoại lập tức trở nên sôi nổi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Khương Lệnh Hi lại là người tới đầu tiên!!!"
Ba dấu chấm than là đủ để truyền tải vẻ kinh hoàng của mình.
"Cũng may hai người đều họ Jiang*, tôi vừa rồi suýt nữa thì gọi nhầm!"
*Như lúc trước mình giải thích Giang và Khương đều có phát âm là Jiang
"Chúc Chúc và Tiểu Liễu hai người mau nói cho tôi biết, tại sao các cậu lại nhanh như vậy?"
Chúc Chúc và Tiểu Liễu là tên của hai nhân viên đến đón Khương Lệnh Hi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người bọn họ còn lo không tìm được cơ hội thể hiện, nhìn thấy câu hỏi này liền lập tức trở nên hưng phấn.
"Lúc đầu chúng tôi cũng lo lắng lắm, vì sợ đến đón người muộn. Nhưng đoán xem kết quả là gì, khi hai chúng tôi đến nơi, chuông cửa chỉ vừa vang lên, ngay sau đó cửa liền mở ra luôn."
“Khương lão sư lúc ấy ngay cả bữa sáng cũng đã ăn xong rồi, lúc về phòng thay quần áo, lấy hành lý còn không quên bảo trợ lý rót cho chúng ta hai cốc sữa nóng.”
“Các cậu thế mà còn được mời vào nhà à?”
"Đúng vậy a, nhân tiện còn được thưởng thức một chút ngôi nhà lớn sang trọng của minh tinh. Sữa nóng cũng rất thơm."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cả nhóm im lặng trong vài giây.
Hỏi chính là ghen tị.
Chúc Chúc là một cô gái, nhìn thấy vậy, mấp máy môi, tiếp tục gõ: "Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Khương lão sư, cảm thấy cô ấy cùng người trên mạng nói căn bản không phải là một. Tuy rằng không tính là bình dị, dễ gần; dù vẫn có khí chất của một minh tinh, nhưng trong lần gặp gỡ này, tôi cảm thấy được tôn trọng.”
Tiểu Liễu phía sau gõ theo: "Thêm một điều nữa, tôi nghĩ mọi người cần phải nhận thức lại một chút về Khương lão sư. Cô ấy thực sự khác với những gì được nhắc đến trên mạng."
Khương Lệnh Hi lật một trang báo, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Những người khác đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của cô thấy thế cũng nhìn về phía cửa.
Một giây tiếp theo, cửa phòng nghỉ bị người đẩy ra từ bên ngoài, người chưa đến mà tiếng đã truyền vào: "Tôi không đến muộn phải không?"
Khương Lệnh Hi hơi ngẩng đầu nhìn thanh niên cao lớn đang đứng ở cửa.
Anh ta mặc một bộ quần áo thoải mái tươm tất, mái tóc dường như còn cố ý tạo hình, chiếc kính râm gác trên sóng mũi cao, nhìn một chính chính là hình tượng một công tử sống an nhàn, sung sướng.
Vu Hồi, fan hâm mộ của Giang Tích Ngữ, cũng đến đây vì Giang Tích Ngữ.
Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục đọc báo.
Sớm biết là một người như vậy, chẳng hề đáng giá để cô quan tâm dù chỉ một giây.
Nụ cười trên khóe miệng của Vu Hồi cứng đờ, tháo kính râm ra gật đầu với mọi người, sau khi đảo mắt quanh phòng nghỉ một vòng, sau đó chọn ngồi chỗ cách xa Khương Lệnh Hi nhất.
Lê Sóc không chút biến sắc liếc nhìn Vu Hồi chọn vị trí, trả lời: "Khương lão sư là người đầu tiên, cậu là người thứ hai, không muộn."
Vu Hồi trên mặt mỉm cười gật đầu, nhưng ngón tay lại có chút không kiên nhẫn nhéo nhéo quần.
Gặp quỷ à, Khương Lệnh Hi lại là người đến đầu tiên, hắn còn tưởng nữ thần của mình sẽ là người đầu tiên, vì thế nên ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, vội vàng chạy tới!
Bầu không khí trong phòng nghỉ nhanh chóng trở lại yên tĩnh sau khoảng thời gian náo nhiệt.
Mọi người nhìn về hai bóng người cách xa nhau trước ống kính, không khỏi nhìn nhau.
Vốn tưởng rằng hai vị khách mời ở đây, lại còn cùng một công ty, trò chuyện với nhau sẽ khiến phòng nghỉ này náo nhiệt hơn, nhưng hiện tại, cho dù ai cũng có thể nhìn ra Khương Lệnh Hi và Vu Hồi không hợp nhau, ngay cả nói vài câu cũng không buồn nói, thậm chí cũng không thèm qua loa một chút.
Lông mày vốn đang thư giãn của Lê Sóc lại dần nhăn lại.
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro