Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 43 Vào R...
2024-09-05 13:39:13
Chương 43: Vào Rừng
Mặc dù trong lúc lựa chọn vật tư đã đoán được ý đồ của gia hỏa này, nhưng Khương Lệnh Hi lại cảm thấy mình không thể dễ dàng đồng ý như vậy, "Vì sao lại chọn chị làm đồng đội? Nói cho xem em làm được cái gì?"
Chỉ cần trả lời không tốt một trong hai câu hỏi này, cô thà hành hiệp đơn độc một mình, không cần cái thứ cản đường này.
“Em muốn xem tư thế bắn cung anh hùng của chị.” Nói trắng ra là hắn vẫn có chút không quá tin tưởng Khương Lệnh Hi có thể thành thạo một kỹ năng khó như bắn cung, nghĩ đến như thế nào cũng muốn tận mắt nhìn thấy một chút, về phần công dụng, "Em có thể câu cá, em là tiểu chuyên gia câu cá đấy. Em cũng khá giỏi trèo cây nữa, lúc trước là do vỏ cây quá trơn mà thôi. Đúng rồi, cũng rất chịu khó, việc nặng việc nhọc cứ để em.”
Mí mắt Khương Lệnh Hi giật giật, "Thật không?"
Tưởng Khai Nguyên liên tục gật đầu, "Em cam đoan em sẽ là trợ thủ có tư cách nhất, hơn nữa em còn có thuốc khử trùng, chỉ cần một viên là có thể tiêu trừ ký sinh trùng nước, rất đáng giá."
Khương Lệnh Hi khóe miệng hơi co giật, "Được rồi."
Chắc sẽ ổn.
Biết có thể thành lập một đội, cặp đôi cùng chí hướng Hứa Ái và Chu Dật tư nhiên chọn ở cùng nhau, dẫu sao nếu không cùng một đội, vậy rất có thể họ sẽ được giao cho Vu Hồi và Giang Tích Ngữ, những người rõ ràng không giỏi về sinh tồn.
Hứa Ái không muốn mang theo Giang Tích Ngữ, người ngay cả kiến thức sinh tồn cơ bản nhất cũng khó khăn không trả lời được, Chu Dật cũng không muốn mang theo người luôn có thói kiêu ngạo và có tính nết thiếu gia như Vu Hồi. Nếu đảo ngược lại thì bên kia của mình cũng sẽ không muốn.
Giang Tích Ngữ có thể nhìn ra Vu Hồi có ý muốn lập đội với mình, cô ta cũng có mấy phần cảm kích với hắn vì trước đó đã âm thầm giúp đỡ mình mấy lần, nhưng về phần lập đội, cô ta vẫn là không để lại dấu vết nhìn về phía Lâm Cạnh trước tiên.
Về phần Từ Chiêu đanh đứng cạnh Lâm Cạnh mới nhìn qua rõ ràng năng lực cũng không yếu, lại bị cô ta phớt lờ một cách tráng lệ.
Tuy rằng hai người này thực lực ngang nhau, nhưng Lâm Cạnh nổi tiếng hơn, lại là một diễn viên tiền bối phái thực lực. Nếu có thể lập đội với Lâm Cạnh, như vậy cô ta cũng có thể dính không ít hào quang.
Nhưng sau khi quan sát, cô ta liền thất vọng phát hiện Lâm Cạnh không có ý định lập đội, lúc này mới có chút không cam lòng thu hồi ánh mắt.
Vu Hồi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước về phía trước, "Tích Ngữ, chúng ta thành lập một đội nhé?"
Mắt thấy Tưởng Khai Viễn, người được cô ta yêu thích thứ hai muốn thành lập đội, đã đứng cùng Khương Lệnh Hi, Giang Tích Ngữ chỉ có thể lùi lại cầu người khác, đối mặt với lời mời thành lập đội của Vu Hồi, gật đầu cười.
Nghĩ đến những gì đã biết về gia cảnh của Vu Huy trên máy bay, lúc này trong lòng cô ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đội hình này cũng đã nằm trong lo liệu của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp. Có thể nói, trong quá trình lựa chọn vật tư, bọn họ đã đoán trước được diễn biến sẽ phát triển như thế này này.
"Tiếp theo là lên máy kéo và đi vào rừng phải không?"
"Người ta đều là sử dụng trực thăng đưa lên, chiếc máy kéo này khiến tôi cười chết mất!"
“Từ chuyên cơ đến máy kéo, muốn biết bóng ma tâm lý của các vị khách mời vào lúc này”.
“Tôi muốn nói, đạo diễn chương trình Cầu Sinh thật tàn nhẫn, hiện tại đã bốn giờ hơn, gần năm giờ, không bao lâu nữa là mặt trời lặn rồi, không thể để khách mời ăn ngon ngủ đủ rồi hãy đưa vào?"
"Đề nghị của lầu trên đối với khách mời thì thoải mái, nhưng chúng ta coi như nhàm chán. Tôi thẳng thắn xin nói, tôi chính là tới xem những đại minh tinh này chịu khổ và bị tra tấn ở nơi hoang dã!"
"Tôi cũng thẳng thắn, +1."
"Cộng số đuôi điện thoại di động."
…
Mưa đạn vui sướng trôi qua không ngừng, một đám khách mời và các quay phim đi cùng cũng vừa chen chúc trên thùng xe máy kéo.
Khói đen kèm theo âm thanh xình xịch, chiếc máy kéo một đường lao về nơi sâu trong khu rừng phía trước.
Cùng lúc đó, một số máy bay không người lái khác cũng được bay lên không trung, tiến hành theo dõi và chụp ảnh bổ sung.
Tuy nhiên, góc nhìn của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn là theo góc nhìn của quay phim đi cùng.
Thùng xe máy kéo không tính là lớn, tám vị khách, cộng thêm tám quay phim đi cùng, chưa phải là chen lấn, nhưng di chuyển trong thùng xe chật cứng thì không tiện lắm .
Lại thêm con đường phía trước càng lúc càng trở nên khó đi, thỉnh thoảng còn có những nhánh cây mọc tràn lan bất ngờ đập tới.
Sau một lần bị nhánh cây đập tới cuốn lấy tóc, vẫn là được Từ Chiêu nhanh tay lẹ mắt dùng dao găm chặt đứt nhánh cây mới tránh khỏi bị hói một mảng tóc, Giang Tích Ngữ cuối cùng cũng đàng hoàng tìm một cành cây nhẵn nhụi vén mái tóc lên.
Khương Lệnh Hi vẻ mặt vô cảm đứng trong một góc của thùng xe.
Nguyên lai là việc máy bay trực thăng biến thành máy kéo còn chưa tính, sau khi bắt đầu cô mới phát hiện chỗ này còn cực kỳ lừa bịp.
Ống xả ở phía trước máy kéo ở ngay trước mặt cô. Khi máy kéo di chuyển về phía trước, làn khói đen được tống ra từ ống xả theo đó liền thổi về phía cô, đơn giản chính là hung hăng tát vào mặt cô.
Lại thêm hương thơm của mùi khói, bụng cô lại bắt đầu cồn cào.
Nếu không phải đủ kiên nhẫn, cô sẽ không chỉ đơn giả một mặt vô cảm như này đâu.
Lại không hề biết rằng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang cười điên cuồng.
"Khương Lệnh Hi chưa từng đi máy kéo sao? Vị trí này thật sự rất tuyệt, hiện tại đều sửa thành mặt nạ thống khổ rồi, hahaha!"
"Tôi thực sự có thể bằng mắt thường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy biến thành màu đen rồi, không biết là do khói hun hay do buồn bực nữa".
"Rõ ràng là khuôn mặt vô cảm, nhưng tôi có thể thấy rằng cuộc sống không còn gì luyến tiếc."
"Đối với cái này tôi chỉ muốn, hahahahaha..."
Khương Lệnh Hi mặc dù ở vị trí tồi tệ nhất, nhưng chưa gì đã không thể chống đỡ nổi lại không phải là cô.
Nương theo một tiếng "oa", chiếc máy kéo đang gian nan tiến vào rừng cuối cùng cũng dừng lại.
Lái xe quay đầu nhìn Giang Tích Ngữ đang nôn khan bên hông xe, nghiêm chỉnh nói: "Khoảng cách với điểm thả đầu tiên còn khoảng gần một dặm ( 500m )."
Vu Hồi một bên vừa vỗ vỗ lưng giúp Giang Tích Ngữ, một bên vừa cau mày hỏi: “Chúng ta có thể đi qua đó được không?”
Lái xe suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được thôi."
Bốn người đồng thời xuống xe, trong xe lập tức rộng rãi thêm mấy phần.
Khương Lệnh Hi không chút thanh sắc nhếch môi, tranh thủ thời gia di chuyển sang một bên.
Đưa mắt nhìn hai vị khách mời và hai quay phim cùng nhau rời đi, chiếc máy kéo quay đầu lái đến điểm thả tiếp theo.
Đợi khi máy kéo dừng lại lần nữa, mấy người trên xe cùng nhìn về phía Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên.
Suy cho cùng, càng đi vào trong mức độ rủi ro càng cao. Hai điểm rơi ngoài cùng nhất vẫn là dành cho những đội có ít kinh nghiệm và còn có con gái.
Khương Lệnh Hi biết ý tốt của mấy người, cũng không có cậy mạnh, sau khi nói lời cảm ơn liền dứt khoát nhảy xuống xe, sau đó cùng Tưởng Khai Nguyên đưa mắt nhìn chiếc máy kéo lắc lư, ung dung biến mất trong rừng rậm.
Đợi tiếng máy kéo nhỏ dần, bên tai cũng chợt trở nên thanh tịnh lại.
Ánh mắt của Tưởng Khai Nguyên rơi trên khuôn mặt đen đi một tông của Khương Lệnh Hi, lại sờ sờ mặt mình một chút, nhìn chung quanh, "Chúng ta có nên tìm nguồn nước trước không?"
Không chỉ muốn rửa mặt mà hắn còn muốn uống nước.
Khương Lệnh Hi ngẩng đầu một chút nhìn mặt trời đã treo trên ngọn cây, ước tính còn có không đến một giờ nữa mặt trời sẽ triệt để xuống núi.
Vậy bọn cô phải tìm nguồn nước và nơi nghỉ ngơi trong vòng chưa đầy một giờ nữa. Về chuyện ăn uống, không có đủ thời gian, chỉ có thể tùy duyên thôi.
Thời gian có thể nói rất khẩn cấp, cô dứt khoát đưa ra quyết định: "Đi thôi."
Quan sát sự phát triển của cây cỏ, nhìn về hướng địa hình, lại dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe những âm thanh phát ra từ xung quanh, sau nửa giờ hai người rẽ trái lượn phải, cuối cùng cũng đã tìm được một dòng suối nhỏ rộng chưa đến một mét và sâu chưa đến đầu gối.
Tưởng Khai Nguyên đang muốn chạy tới rửa mặt uống nước, bả vai lại bị giữ lại: "Chờ một chút."
"Có chuyện gì thế?"
Mặc dù làn nước ở ngay trước mắt trong vắt nhưng Khương Lệnh Hi vẫn nán lại trên bờ rất lâu.
Những khán giả theo dõi cô trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có chút bối rối khi nhìn thấy hành vi của cô.
"Khương Lệnh Hi đang làm gì? Tại sao lại không cho Nguyên Nguyên uống nước?"
"Tôi đoán cô ấy là đang tìm kiếm dấu vết của động vật trên bờ. Nếu có dấu vết của động vật, điều đó có nghĩa là nước dù không sạch cũng nằm trong phạm vi có thể uống được. Nếu không có dấu vết thì nước đó chắc chắn không thể uống được. Về vấn đề này, động vật nhạy cảm hơn con người rất nhiều ”.
Cùng lúc suy đoán này xuất hiện ở khu bình luận, Khương Lệnh Hi gật đầu với Tưởng Khai Nguyên một cái, “Uống đi.”
(Hoàn chương)
Mặc dù trong lúc lựa chọn vật tư đã đoán được ý đồ của gia hỏa này, nhưng Khương Lệnh Hi lại cảm thấy mình không thể dễ dàng đồng ý như vậy, "Vì sao lại chọn chị làm đồng đội? Nói cho xem em làm được cái gì?"
Chỉ cần trả lời không tốt một trong hai câu hỏi này, cô thà hành hiệp đơn độc một mình, không cần cái thứ cản đường này.
“Em muốn xem tư thế bắn cung anh hùng của chị.” Nói trắng ra là hắn vẫn có chút không quá tin tưởng Khương Lệnh Hi có thể thành thạo một kỹ năng khó như bắn cung, nghĩ đến như thế nào cũng muốn tận mắt nhìn thấy một chút, về phần công dụng, "Em có thể câu cá, em là tiểu chuyên gia câu cá đấy. Em cũng khá giỏi trèo cây nữa, lúc trước là do vỏ cây quá trơn mà thôi. Đúng rồi, cũng rất chịu khó, việc nặng việc nhọc cứ để em.”
Mí mắt Khương Lệnh Hi giật giật, "Thật không?"
Tưởng Khai Nguyên liên tục gật đầu, "Em cam đoan em sẽ là trợ thủ có tư cách nhất, hơn nữa em còn có thuốc khử trùng, chỉ cần một viên là có thể tiêu trừ ký sinh trùng nước, rất đáng giá."
Khương Lệnh Hi khóe miệng hơi co giật, "Được rồi."
Chắc sẽ ổn.
Biết có thể thành lập một đội, cặp đôi cùng chí hướng Hứa Ái và Chu Dật tư nhiên chọn ở cùng nhau, dẫu sao nếu không cùng một đội, vậy rất có thể họ sẽ được giao cho Vu Hồi và Giang Tích Ngữ, những người rõ ràng không giỏi về sinh tồn.
Hứa Ái không muốn mang theo Giang Tích Ngữ, người ngay cả kiến thức sinh tồn cơ bản nhất cũng khó khăn không trả lời được, Chu Dật cũng không muốn mang theo người luôn có thói kiêu ngạo và có tính nết thiếu gia như Vu Hồi. Nếu đảo ngược lại thì bên kia của mình cũng sẽ không muốn.
Giang Tích Ngữ có thể nhìn ra Vu Hồi có ý muốn lập đội với mình, cô ta cũng có mấy phần cảm kích với hắn vì trước đó đã âm thầm giúp đỡ mình mấy lần, nhưng về phần lập đội, cô ta vẫn là không để lại dấu vết nhìn về phía Lâm Cạnh trước tiên.
Về phần Từ Chiêu đanh đứng cạnh Lâm Cạnh mới nhìn qua rõ ràng năng lực cũng không yếu, lại bị cô ta phớt lờ một cách tráng lệ.
Tuy rằng hai người này thực lực ngang nhau, nhưng Lâm Cạnh nổi tiếng hơn, lại là một diễn viên tiền bối phái thực lực. Nếu có thể lập đội với Lâm Cạnh, như vậy cô ta cũng có thể dính không ít hào quang.
Nhưng sau khi quan sát, cô ta liền thất vọng phát hiện Lâm Cạnh không có ý định lập đội, lúc này mới có chút không cam lòng thu hồi ánh mắt.
Vu Hồi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước về phía trước, "Tích Ngữ, chúng ta thành lập một đội nhé?"
Mắt thấy Tưởng Khai Viễn, người được cô ta yêu thích thứ hai muốn thành lập đội, đã đứng cùng Khương Lệnh Hi, Giang Tích Ngữ chỉ có thể lùi lại cầu người khác, đối mặt với lời mời thành lập đội của Vu Hồi, gật đầu cười.
Nghĩ đến những gì đã biết về gia cảnh của Vu Huy trên máy bay, lúc này trong lòng cô ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đội hình này cũng đã nằm trong lo liệu của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp. Có thể nói, trong quá trình lựa chọn vật tư, bọn họ đã đoán trước được diễn biến sẽ phát triển như thế này này.
"Tiếp theo là lên máy kéo và đi vào rừng phải không?"
"Người ta đều là sử dụng trực thăng đưa lên, chiếc máy kéo này khiến tôi cười chết mất!"
“Từ chuyên cơ đến máy kéo, muốn biết bóng ma tâm lý của các vị khách mời vào lúc này”.
“Tôi muốn nói, đạo diễn chương trình Cầu Sinh thật tàn nhẫn, hiện tại đã bốn giờ hơn, gần năm giờ, không bao lâu nữa là mặt trời lặn rồi, không thể để khách mời ăn ngon ngủ đủ rồi hãy đưa vào?"
"Đề nghị của lầu trên đối với khách mời thì thoải mái, nhưng chúng ta coi như nhàm chán. Tôi thẳng thắn xin nói, tôi chính là tới xem những đại minh tinh này chịu khổ và bị tra tấn ở nơi hoang dã!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi cũng thẳng thắn, +1."
"Cộng số đuôi điện thoại di động."
…
Mưa đạn vui sướng trôi qua không ngừng, một đám khách mời và các quay phim đi cùng cũng vừa chen chúc trên thùng xe máy kéo.
Khói đen kèm theo âm thanh xình xịch, chiếc máy kéo một đường lao về nơi sâu trong khu rừng phía trước.
Cùng lúc đó, một số máy bay không người lái khác cũng được bay lên không trung, tiến hành theo dõi và chụp ảnh bổ sung.
Tuy nhiên, góc nhìn của khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn là theo góc nhìn của quay phim đi cùng.
Thùng xe máy kéo không tính là lớn, tám vị khách, cộng thêm tám quay phim đi cùng, chưa phải là chen lấn, nhưng di chuyển trong thùng xe chật cứng thì không tiện lắm .
Lại thêm con đường phía trước càng lúc càng trở nên khó đi, thỉnh thoảng còn có những nhánh cây mọc tràn lan bất ngờ đập tới.
Sau một lần bị nhánh cây đập tới cuốn lấy tóc, vẫn là được Từ Chiêu nhanh tay lẹ mắt dùng dao găm chặt đứt nhánh cây mới tránh khỏi bị hói một mảng tóc, Giang Tích Ngữ cuối cùng cũng đàng hoàng tìm một cành cây nhẵn nhụi vén mái tóc lên.
Khương Lệnh Hi vẻ mặt vô cảm đứng trong một góc của thùng xe.
Nguyên lai là việc máy bay trực thăng biến thành máy kéo còn chưa tính, sau khi bắt đầu cô mới phát hiện chỗ này còn cực kỳ lừa bịp.
Ống xả ở phía trước máy kéo ở ngay trước mặt cô. Khi máy kéo di chuyển về phía trước, làn khói đen được tống ra từ ống xả theo đó liền thổi về phía cô, đơn giản chính là hung hăng tát vào mặt cô.
Lại thêm hương thơm của mùi khói, bụng cô lại bắt đầu cồn cào.
Nếu không phải đủ kiên nhẫn, cô sẽ không chỉ đơn giả một mặt vô cảm như này đâu.
Lại không hề biết rằng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang cười điên cuồng.
"Khương Lệnh Hi chưa từng đi máy kéo sao? Vị trí này thật sự rất tuyệt, hiện tại đều sửa thành mặt nạ thống khổ rồi, hahaha!"
"Tôi thực sự có thể bằng mắt thường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy biến thành màu đen rồi, không biết là do khói hun hay do buồn bực nữa".
"Rõ ràng là khuôn mặt vô cảm, nhưng tôi có thể thấy rằng cuộc sống không còn gì luyến tiếc."
"Đối với cái này tôi chỉ muốn, hahahahaha..."
Khương Lệnh Hi mặc dù ở vị trí tồi tệ nhất, nhưng chưa gì đã không thể chống đỡ nổi lại không phải là cô.
Nương theo một tiếng "oa", chiếc máy kéo đang gian nan tiến vào rừng cuối cùng cũng dừng lại.
Lái xe quay đầu nhìn Giang Tích Ngữ đang nôn khan bên hông xe, nghiêm chỉnh nói: "Khoảng cách với điểm thả đầu tiên còn khoảng gần một dặm ( 500m )."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Hồi một bên vừa vỗ vỗ lưng giúp Giang Tích Ngữ, một bên vừa cau mày hỏi: “Chúng ta có thể đi qua đó được không?”
Lái xe suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được thôi."
Bốn người đồng thời xuống xe, trong xe lập tức rộng rãi thêm mấy phần.
Khương Lệnh Hi không chút thanh sắc nhếch môi, tranh thủ thời gia di chuyển sang một bên.
Đưa mắt nhìn hai vị khách mời và hai quay phim cùng nhau rời đi, chiếc máy kéo quay đầu lái đến điểm thả tiếp theo.
Đợi khi máy kéo dừng lại lần nữa, mấy người trên xe cùng nhìn về phía Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên.
Suy cho cùng, càng đi vào trong mức độ rủi ro càng cao. Hai điểm rơi ngoài cùng nhất vẫn là dành cho những đội có ít kinh nghiệm và còn có con gái.
Khương Lệnh Hi biết ý tốt của mấy người, cũng không có cậy mạnh, sau khi nói lời cảm ơn liền dứt khoát nhảy xuống xe, sau đó cùng Tưởng Khai Nguyên đưa mắt nhìn chiếc máy kéo lắc lư, ung dung biến mất trong rừng rậm.
Đợi tiếng máy kéo nhỏ dần, bên tai cũng chợt trở nên thanh tịnh lại.
Ánh mắt của Tưởng Khai Nguyên rơi trên khuôn mặt đen đi một tông của Khương Lệnh Hi, lại sờ sờ mặt mình một chút, nhìn chung quanh, "Chúng ta có nên tìm nguồn nước trước không?"
Không chỉ muốn rửa mặt mà hắn còn muốn uống nước.
Khương Lệnh Hi ngẩng đầu một chút nhìn mặt trời đã treo trên ngọn cây, ước tính còn có không đến một giờ nữa mặt trời sẽ triệt để xuống núi.
Vậy bọn cô phải tìm nguồn nước và nơi nghỉ ngơi trong vòng chưa đầy một giờ nữa. Về chuyện ăn uống, không có đủ thời gian, chỉ có thể tùy duyên thôi.
Thời gian có thể nói rất khẩn cấp, cô dứt khoát đưa ra quyết định: "Đi thôi."
Quan sát sự phát triển của cây cỏ, nhìn về hướng địa hình, lại dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe những âm thanh phát ra từ xung quanh, sau nửa giờ hai người rẽ trái lượn phải, cuối cùng cũng đã tìm được một dòng suối nhỏ rộng chưa đến một mét và sâu chưa đến đầu gối.
Tưởng Khai Nguyên đang muốn chạy tới rửa mặt uống nước, bả vai lại bị giữ lại: "Chờ một chút."
"Có chuyện gì thế?"
Mặc dù làn nước ở ngay trước mắt trong vắt nhưng Khương Lệnh Hi vẫn nán lại trên bờ rất lâu.
Những khán giả theo dõi cô trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có chút bối rối khi nhìn thấy hành vi của cô.
"Khương Lệnh Hi đang làm gì? Tại sao lại không cho Nguyên Nguyên uống nước?"
"Tôi đoán cô ấy là đang tìm kiếm dấu vết của động vật trên bờ. Nếu có dấu vết của động vật, điều đó có nghĩa là nước dù không sạch cũng nằm trong phạm vi có thể uống được. Nếu không có dấu vết thì nước đó chắc chắn không thể uống được. Về vấn đề này, động vật nhạy cảm hơn con người rất nhiều ”.
Cùng lúc suy đoán này xuất hiện ở khu bình luận, Khương Lệnh Hi gật đầu với Tưởng Khai Nguyên một cái, “Uống đi.”
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro