Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 44: Giươ...
2024-09-05 13:39:13
Chương 44: : Giương cung trong đêm
Sau khi ra sức uống vài ngụm lớn, Tưởng Khai Nguyên quay lại, chỉ thấy Khương Lệnh Hi đang nhặt thứ gì đó dưới gốc cây.
Không thèm rửa mặt, hắn tìm một chiếc lá mới, gấp thành hình tam giác, múc một ít nước suối sau khi loại bỏ những thứ độc hại, mới vui vẻ đi qua, lúc này mới nhìn thấy thứ mà Khương Lệnh Hi nhặt.
Một quả nhỏ tròn trịa màu vàng, "Nhãn? Ở đây cũng có nhãn? Nhưng ăn cái này cũng không đủ no!"
Khương Lệnh Hi dừng động tác nhặt quả lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tưởng Khai Nguyên.
Tưởng Khai Nguyên cảm thấy ánh mắt của cô có chút giống đang nhìn kẻ ngốc.
"Em sai chỗ nào sao?"
Khương Lệnh Hi thu gom lại đống quả vừa nhặt, nhận chiếc cốc làm từ lá cây từ tay Tưởng Khai Viễn, uống hết mấy ngụm nước mới hắng giọng một cái, mới mở miệng nói: “Cây xà phòng, còn gọi là nhãn giả, mà bây giờ mới là mùa xuân. Đây đều là trái cây năm ngoái, không thấy trên bề mặt còn bị mốc meo biến thành màu đen thối nữa?”
Cô cũng không ngờ tới gần điểm thả thứ hai lại gặp phải niềm vui ngoài ý muốn như vậy. Cây xà phòng này mọc ở nơi sâu trong rừng, chưa bao giờ bị hái. Trên mặt đất tràn đầy trái rụng xuống nhiều năm, mặc dù phần lớn bị hư, nhưng một số vẫn có thể sử dụng được.
Dụng để rửa tay rửa mặt hay thậm chí gội đầu thì không còn gì tốt hơn.
"Ngoại trừ nhãn thật, còn có nhãn giả a!" Tưởng Khai Nguyên vẻ mặt tăng thêm hiểu biết, thấp giọng biện hộ, "Nhãn có thể ăn quanh năm, em còn tưởng rằng lúc nào cũng sẽ có quả."
Lời này vừa nói ra, trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức xuất hiện nhiều mưa đạn.
"Vẫn luôn hoài nghi Tưởng Khai Nguyên có thể là một đại thiếu gia nhà giàu, hiện tại hẳn là thật rồi."
"Chúa ơi, một năm bốn mùa đều có thể ăn. Nhãn ở trong nước sớm nhất cũng phải đến tháng 7 mới có thể chín muồi. Bây giờ mới chỉ là tháng 4, lúc nào cậu ăn cũng đều tươi sao!"
Khương Lệnh Hi nghe được lời này, không khỏi lại nhìn hắn một cái.
Cách đây mấy ngày, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, cô nhìn thoáng qua liền có thể biết được gia cảnh của đứa trẻ này hẳn rất tốt, lớn lên mới có thể giàu có không phải lo lắng gì.
Nhưng bây giờ cô còn muốn tặng thêm một câu nữa, cậu ta không biết nỗi khổ trên đời.
Lại nghĩ đến việc gia hỏa này đem cây xà phòng nhầm thành long nhãn, cô nghiêm túc cảnh cáo một câu: “Trong vòng một tuần này không được ăn bừa bãi.”
Tưởng Khai Nguyên theo bản năng gật đầu, sau đó mới ý thức được: "Cái nhãn giả này còn có độc sao?"
"Còn không tính là quá đần."
“Vậy chị còn nhặt làm gì?”
"Nhưng nó có thể rửa tay rửa mặt và gội đầu."
"Còn có thể dùng làm xà phòng sao?" Tưởng Khai Nguyên nghe vậy liền vui mừng khôn xiết.
Phải biết rằng bọn họ phải sống trong khu rừng bề bộn này trong vòng một tuần, trong một tuần này không cần nghĩ đến việc tắm rửa, nhưng nếu mặt và đầu tóc cũng không rửa sạch thì sẽ rất khó chịu khi nghĩ đến.
“Vậy thì nhặt thêm đi.” Nói xong liền ngồi xổm xuống và nhặt lên.
Khương Lệnh Hi nắm bả vai hắn đem người kéo lên: "Chị vừa rồi nhặt đã đủ rồi, không cần nhặt nữa, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta còn có việc khác phải làm. Còn nữa, em không đói bụng sao?"
Tưởng Khai Nguyên bị nhắc nhở như vậy, bụng lập tức phản ứng, ùng ục hai tiếng.
Sự hồi hộp và kích thích khi sinh tồn ở nơi hoang dã lúc đầu cũng đã giảm đi rất nhiều, cơn đói bị kìm nén lại dâng lên, "Có chút. Em đi xem trong lạch có cá hay chưa?"
Khương Lệnh Hi vốn muốn nói cô vừa mới xem qua không có, nhưng hiện tại cô cũng coi như quen thuộc với tính cách của Tưởng Khai Nguyên, nhất định phải tận mắt xác nhận không có mới chịu bỏ cuộc, dứt khoát tùy ý hắn đi.
Ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà cuối cùng của mặt trời đang dốc hết toàn lực xuống núi, Khương Lệnh Hi nhặt chút củi khô quanh đó rồi quay trở lại.
Chờ khi Tưởng Khai Nguyên không thu hoạch được gì từ con lạch trở về, chỉ thấy trên đất trống đã chất một đống củi khô, hắn có chút lúng túng ho nhẹ một cái, "Xem ra tối nay sẽ không có cá ăn," lại thấy Khương Lệnh Hi lấy diêm bắt đầu nhóm lửa, lắp bắp hỏi: "Em có thể làm gì?"
“Đi nhặt thêm một chút củi nữa đi, thế này vẫn còn chưa đủ dùng, tốt nhất nên nhặt mấy cành cây to dài ấy.”
Tưởng Khai Nguyên gật đầu, lúc xoay người chuẩn bị rời đi lại nghĩ tới điều gì đó, quay người nói: "Em thuận tiện xem gần đây có gì ăn không."
Khương Lệnh Hi dừng động tác một chút, tùy ý gật đầu, "Đi đi."
Sau một hồi đốt lửa, mặt trời cuối cùng cũng trút những tia nắng cuối cùng xuống dưới đường chân trời, bầu trời lập tức tối sầm.
Chờ Tưởng Khai Nguyên ôm theo đống củi khô nhặt được gần đó lần theo ánh lửa chạy về, ánh mắt không khỏi rơi vào thân ảnh đang ngồi trước ánh lửa.
Ánh lửa màu cam xua tan sự im lặng, lạnh lẽo của màn đêm, nhưng bóng dáng đó rõ ràng không mạnh mẽ nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Đây là lần đầu tiên trong đời ngủ ngoài trời, dù biết có camera theo dõi, cũng có hàng nghìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang theo dõi từng nhất cử nhất động của mình, nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn có chút sợ hãi và hồi hộp.
Thẳng đến khi hắn nhìn thấy Khương Lệnh Hi đang chờ hắn trở về.
"Chị Hi Hi..."
Khương Lệnh Hi khều khều đống lửa trước mặt, nghe thấy giọng nói vui vẻ của thiếu niên thì quay đầu nhìn sang: "Tìm được đồ ăn chưa?"
Tưởng Khai Nguyên đang vui mừng lập tức nhấn nút tạm dừng, "Không có."
Khi mặt trời vừa lặn xuống, khu rừng liền trở nên tối đen như mực nếu không có tia sáng từ camera phía sau, hắm thậm chí đã nhịn không thể co cẳng chạy về.
Việc tìm đồ ăn, sớm đã bị lãng quên từ lâu.
"Ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Khương Lệnh Hi vốn không có trông cậy được vào hắn, đứng dậy, từ trong đống củi khô mà Tưởng Khai Nguyên nhặt được lấy ra mấy nhánh cây to dài, tiện tay giật nhánh dây leo như sợi dây thừng gần đó xuống, nhanh gọn dựng lên một cái giá trên đống lửa.
Sau đó cô lại đổ đầy nước suối vào chiếc nồi kim loại nhỏ rồi treo lên kệ, nước cứ như vậy sôi lên.
Tưởng Khai Nguyên ở một bên nhìn sửng sốt một chút, còn đưa tay kiểm tra độ vững chắc của kệ, lúc này mới thả lỏng.
"Chị Hi Hi, xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể uống nước cho đỡ đói thôi!"
Khương Lệnh Hi liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ai nói nước này cho em uống?"
"Vậy để làm gì?"
“Nấu xà phòng, rửa mặt.”
Tưởng Khai Nguyên: "..."
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Khương Lệnh Hi đun sôi nước trong nồi kim loại, cho xà phòng đã rửa sạch vào, đun sôi hơn mười phút rồi để nguội, sau đó lại tốn công bóp ép xà phòng cho ra dịch, rồi lại một lần nữa đun sôi, cuối cùng dùng nước ấm và xà phòng rửa tay và mặt thật kỹ.
Các bước thực hiện phức tạp đến mức không chỉ Tưởng Khai Viễn hoa mắt mà ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có chút không chịu nổi.
"Đã là sinh tồn ở nơi hoang dã, còn cần phải tỉ mỉ như vậy sao?"
"Tôi nghĩ Khương Lệnh Hi chính là đang tự phụ thôi, không nhìn thấy Nguyên Nguyên đã đói đến hoa mắt rồi sao, lúc này không phải nên cố gắng tìm đồ ăn sao?"
"Đây có nên gọi là sự tự tu dưỡng của một nữ minh tinh không? Dù ở nơi hoang dã cũng phải tỉ mỉ và nghiêm khắc. Những thứ khác không nói, tôi nghĩ cô ấy khá có tính tự giác."
"Nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ đi ngủ với đôi bàn tay bẩn thỉu và khuôn mặt đen đủi luôn."
“Không thể đun sôi nước để uống trước được à?”
"Tôi đoán Khương Lệnh Hi thật sự không chịu nổi khói dầu trên mặt mình. Nếu là tôi cũng thà khát nước cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước cái đã."
Ngay khi mưa đạn bên trong phòng phát sóng trực tiếp đang tự cho là mình phải, bên này Tưởng Khai Viễn cuối cùng cũng đã uống sạch nước đun sôi trong nồi.
Vừa uống vừa nói: “Chị Hi Hi, chị đi ngủ trước đi, đêm đầu em sẽ trông.”
Không có nơi nào để nghỉ ngơi nên có lẽ đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ bên đống lửa này.
Ít nhất thì nó còn ấm áp.
Khương Lệnh Hi nhìn hắn vừa uống nước, vừa không khống chế được gật một cái: “Chị canh cho.”
Tưởng Khai Nguyên vỗ ngực, "Em là nam nhân, sao có thể để cho một nữ nhân như chị..."
"Tin chị đi, nửa đêm sau sẽ càng khó canh hơn."
Tưởng Khai Nguyên suy nghĩ một lát, mình phải canh gác từ nửa đêm đến bình minh, quả thực rất khó khăn.
“Vậy, vậy em ngủ trước nhé?”
"Ngủ đi."
Hai chữ vô cùng đơn giản, sửng sốt làm cho Tưởng Khai Nguyên tựa vào thân cây phía sau ngủ thiếp đi trong vòng chưa quá mười phút.
Khương Lệnh Hi nhìn tư thế ngủ của hắn vẫn ổn, thu ánh mắt lặng lẽ nhìn đống lửa trước mặt, thỉnh thoảng lại thêm một khúc củi vào.
Không có tiếng nói chuyện, trong rừng rậm lúc này, ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây, cũng chỉ có tiếng tách tách do củi cháy.
Đêm, càng ngày càng yên tĩnh.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang xem cảnh này, nhưng cũng không thấy nhàm chán, thậm chí đã vào trong chăn ấm áp cũng không nỡ đóng trực tiếp lại.
Một làn mưa đạn nói lên cõi lòng của mọi người: Có cảm giác giống như chuyển từ phòng phát sóng trực tiếp sinh tồn sang phòng phát sóng trực tiếp thôi miên vậy.
Tuy nhiên, sự im lặng này không kéo dài được bao lâu, khung cảnh đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, máy ảnh hỗn loạn, xem chừng đã xảy ra loại biến cố khiến máy quay đều chưa kịp theo dõi hiện trường, khi máy quay cuối cùng đã ổn định lại, đám người liền nhìn thấy một bóng người bước đi nhanh chóng trong đêm tối.
Theo tiềm thức nín thở, liền nhìn thấy bóng người kia lại đột nhiên dừng lại, sau đó dùng một tay tháo cây cung trên lưng xuống, tay kia lấy ra một mũi tên.
Sau đó, một giây dựng cung, không chút do dự, bắn!
Trong phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn có một tiếng xé gió không thể bỏ qua.
Mãi cho đến khi mũi tên biến mất ngoài tầm ống kính thu được, đám người trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này mới vô thức chớp mắt, khôi phục hô hấp.
Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn một người bắn tên đến quên chớp mắt và hô hấp.
Cũng thật sự muốn biết hơn nữa, mũi tên vừa rồi bắn trúng không và đã bắn trúng thứ gì?
(Hoàn chương)
Sau khi ra sức uống vài ngụm lớn, Tưởng Khai Nguyên quay lại, chỉ thấy Khương Lệnh Hi đang nhặt thứ gì đó dưới gốc cây.
Không thèm rửa mặt, hắn tìm một chiếc lá mới, gấp thành hình tam giác, múc một ít nước suối sau khi loại bỏ những thứ độc hại, mới vui vẻ đi qua, lúc này mới nhìn thấy thứ mà Khương Lệnh Hi nhặt.
Một quả nhỏ tròn trịa màu vàng, "Nhãn? Ở đây cũng có nhãn? Nhưng ăn cái này cũng không đủ no!"
Khương Lệnh Hi dừng động tác nhặt quả lại một chút, ngẩng đầu nhìn Tưởng Khai Nguyên.
Tưởng Khai Nguyên cảm thấy ánh mắt của cô có chút giống đang nhìn kẻ ngốc.
"Em sai chỗ nào sao?"
Khương Lệnh Hi thu gom lại đống quả vừa nhặt, nhận chiếc cốc làm từ lá cây từ tay Tưởng Khai Viễn, uống hết mấy ngụm nước mới hắng giọng một cái, mới mở miệng nói: “Cây xà phòng, còn gọi là nhãn giả, mà bây giờ mới là mùa xuân. Đây đều là trái cây năm ngoái, không thấy trên bề mặt còn bị mốc meo biến thành màu đen thối nữa?”
Cô cũng không ngờ tới gần điểm thả thứ hai lại gặp phải niềm vui ngoài ý muốn như vậy. Cây xà phòng này mọc ở nơi sâu trong rừng, chưa bao giờ bị hái. Trên mặt đất tràn đầy trái rụng xuống nhiều năm, mặc dù phần lớn bị hư, nhưng một số vẫn có thể sử dụng được.
Dụng để rửa tay rửa mặt hay thậm chí gội đầu thì không còn gì tốt hơn.
"Ngoại trừ nhãn thật, còn có nhãn giả a!" Tưởng Khai Nguyên vẻ mặt tăng thêm hiểu biết, thấp giọng biện hộ, "Nhãn có thể ăn quanh năm, em còn tưởng rằng lúc nào cũng sẽ có quả."
Lời này vừa nói ra, trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức xuất hiện nhiều mưa đạn.
"Vẫn luôn hoài nghi Tưởng Khai Nguyên có thể là một đại thiếu gia nhà giàu, hiện tại hẳn là thật rồi."
"Chúa ơi, một năm bốn mùa đều có thể ăn. Nhãn ở trong nước sớm nhất cũng phải đến tháng 7 mới có thể chín muồi. Bây giờ mới chỉ là tháng 4, lúc nào cậu ăn cũng đều tươi sao!"
Khương Lệnh Hi nghe được lời này, không khỏi lại nhìn hắn một cái.
Cách đây mấy ngày, khi họ gặp nhau lần đầu tiên, cô nhìn thoáng qua liền có thể biết được gia cảnh của đứa trẻ này hẳn rất tốt, lớn lên mới có thể giàu có không phải lo lắng gì.
Nhưng bây giờ cô còn muốn tặng thêm một câu nữa, cậu ta không biết nỗi khổ trên đời.
Lại nghĩ đến việc gia hỏa này đem cây xà phòng nhầm thành long nhãn, cô nghiêm túc cảnh cáo một câu: “Trong vòng một tuần này không được ăn bừa bãi.”
Tưởng Khai Nguyên theo bản năng gật đầu, sau đó mới ý thức được: "Cái nhãn giả này còn có độc sao?"
"Còn không tính là quá đần."
“Vậy chị còn nhặt làm gì?”
"Nhưng nó có thể rửa tay rửa mặt và gội đầu."
"Còn có thể dùng làm xà phòng sao?" Tưởng Khai Nguyên nghe vậy liền vui mừng khôn xiết.
Phải biết rằng bọn họ phải sống trong khu rừng bề bộn này trong vòng một tuần, trong một tuần này không cần nghĩ đến việc tắm rửa, nhưng nếu mặt và đầu tóc cũng không rửa sạch thì sẽ rất khó chịu khi nghĩ đến.
“Vậy thì nhặt thêm đi.” Nói xong liền ngồi xổm xuống và nhặt lên.
Khương Lệnh Hi nắm bả vai hắn đem người kéo lên: "Chị vừa rồi nhặt đã đủ rồi, không cần nhặt nữa, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta còn có việc khác phải làm. Còn nữa, em không đói bụng sao?"
Tưởng Khai Nguyên bị nhắc nhở như vậy, bụng lập tức phản ứng, ùng ục hai tiếng.
Sự hồi hộp và kích thích khi sinh tồn ở nơi hoang dã lúc đầu cũng đã giảm đi rất nhiều, cơn đói bị kìm nén lại dâng lên, "Có chút. Em đi xem trong lạch có cá hay chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Lệnh Hi vốn muốn nói cô vừa mới xem qua không có, nhưng hiện tại cô cũng coi như quen thuộc với tính cách của Tưởng Khai Nguyên, nhất định phải tận mắt xác nhận không có mới chịu bỏ cuộc, dứt khoát tùy ý hắn đi.
Ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà cuối cùng của mặt trời đang dốc hết toàn lực xuống núi, Khương Lệnh Hi nhặt chút củi khô quanh đó rồi quay trở lại.
Chờ khi Tưởng Khai Nguyên không thu hoạch được gì từ con lạch trở về, chỉ thấy trên đất trống đã chất một đống củi khô, hắn có chút lúng túng ho nhẹ một cái, "Xem ra tối nay sẽ không có cá ăn," lại thấy Khương Lệnh Hi lấy diêm bắt đầu nhóm lửa, lắp bắp hỏi: "Em có thể làm gì?"
“Đi nhặt thêm một chút củi nữa đi, thế này vẫn còn chưa đủ dùng, tốt nhất nên nhặt mấy cành cây to dài ấy.”
Tưởng Khai Nguyên gật đầu, lúc xoay người chuẩn bị rời đi lại nghĩ tới điều gì đó, quay người nói: "Em thuận tiện xem gần đây có gì ăn không."
Khương Lệnh Hi dừng động tác một chút, tùy ý gật đầu, "Đi đi."
Sau một hồi đốt lửa, mặt trời cuối cùng cũng trút những tia nắng cuối cùng xuống dưới đường chân trời, bầu trời lập tức tối sầm.
Chờ Tưởng Khai Nguyên ôm theo đống củi khô nhặt được gần đó lần theo ánh lửa chạy về, ánh mắt không khỏi rơi vào thân ảnh đang ngồi trước ánh lửa.
Ánh lửa màu cam xua tan sự im lặng, lạnh lẽo của màn đêm, nhưng bóng dáng đó rõ ràng không mạnh mẽ nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Đây là lần đầu tiên trong đời ngủ ngoài trời, dù biết có camera theo dõi, cũng có hàng nghìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang theo dõi từng nhất cử nhất động của mình, nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn có chút sợ hãi và hồi hộp.
Thẳng đến khi hắn nhìn thấy Khương Lệnh Hi đang chờ hắn trở về.
"Chị Hi Hi..."
Khương Lệnh Hi khều khều đống lửa trước mặt, nghe thấy giọng nói vui vẻ của thiếu niên thì quay đầu nhìn sang: "Tìm được đồ ăn chưa?"
Tưởng Khai Nguyên đang vui mừng lập tức nhấn nút tạm dừng, "Không có."
Khi mặt trời vừa lặn xuống, khu rừng liền trở nên tối đen như mực nếu không có tia sáng từ camera phía sau, hắm thậm chí đã nhịn không thể co cẳng chạy về.
Việc tìm đồ ăn, sớm đã bị lãng quên từ lâu.
"Ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Khương Lệnh Hi vốn không có trông cậy được vào hắn, đứng dậy, từ trong đống củi khô mà Tưởng Khai Nguyên nhặt được lấy ra mấy nhánh cây to dài, tiện tay giật nhánh dây leo như sợi dây thừng gần đó xuống, nhanh gọn dựng lên một cái giá trên đống lửa.
Sau đó cô lại đổ đầy nước suối vào chiếc nồi kim loại nhỏ rồi treo lên kệ, nước cứ như vậy sôi lên.
Tưởng Khai Nguyên ở một bên nhìn sửng sốt một chút, còn đưa tay kiểm tra độ vững chắc của kệ, lúc này mới thả lỏng.
"Chị Hi Hi, xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể uống nước cho đỡ đói thôi!"
Khương Lệnh Hi liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ai nói nước này cho em uống?"
"Vậy để làm gì?"
“Nấu xà phòng, rửa mặt.”
Tưởng Khai Nguyên: "..."
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Khương Lệnh Hi đun sôi nước trong nồi kim loại, cho xà phòng đã rửa sạch vào, đun sôi hơn mười phút rồi để nguội, sau đó lại tốn công bóp ép xà phòng cho ra dịch, rồi lại một lần nữa đun sôi, cuối cùng dùng nước ấm và xà phòng rửa tay và mặt thật kỹ.
Các bước thực hiện phức tạp đến mức không chỉ Tưởng Khai Viễn hoa mắt mà ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có chút không chịu nổi.
"Đã là sinh tồn ở nơi hoang dã, còn cần phải tỉ mỉ như vậy sao?"
"Tôi nghĩ Khương Lệnh Hi chính là đang tự phụ thôi, không nhìn thấy Nguyên Nguyên đã đói đến hoa mắt rồi sao, lúc này không phải nên cố gắng tìm đồ ăn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây có nên gọi là sự tự tu dưỡng của một nữ minh tinh không? Dù ở nơi hoang dã cũng phải tỉ mỉ và nghiêm khắc. Những thứ khác không nói, tôi nghĩ cô ấy khá có tính tự giác."
"Nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ đi ngủ với đôi bàn tay bẩn thỉu và khuôn mặt đen đủi luôn."
“Không thể đun sôi nước để uống trước được à?”
"Tôi đoán Khương Lệnh Hi thật sự không chịu nổi khói dầu trên mặt mình. Nếu là tôi cũng thà khát nước cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước cái đã."
Ngay khi mưa đạn bên trong phòng phát sóng trực tiếp đang tự cho là mình phải, bên này Tưởng Khai Viễn cuối cùng cũng đã uống sạch nước đun sôi trong nồi.
Vừa uống vừa nói: “Chị Hi Hi, chị đi ngủ trước đi, đêm đầu em sẽ trông.”
Không có nơi nào để nghỉ ngơi nên có lẽ đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ bên đống lửa này.
Ít nhất thì nó còn ấm áp.
Khương Lệnh Hi nhìn hắn vừa uống nước, vừa không khống chế được gật một cái: “Chị canh cho.”
Tưởng Khai Nguyên vỗ ngực, "Em là nam nhân, sao có thể để cho một nữ nhân như chị..."
"Tin chị đi, nửa đêm sau sẽ càng khó canh hơn."
Tưởng Khai Nguyên suy nghĩ một lát, mình phải canh gác từ nửa đêm đến bình minh, quả thực rất khó khăn.
“Vậy, vậy em ngủ trước nhé?”
"Ngủ đi."
Hai chữ vô cùng đơn giản, sửng sốt làm cho Tưởng Khai Nguyên tựa vào thân cây phía sau ngủ thiếp đi trong vòng chưa quá mười phút.
Khương Lệnh Hi nhìn tư thế ngủ của hắn vẫn ổn, thu ánh mắt lặng lẽ nhìn đống lửa trước mặt, thỉnh thoảng lại thêm một khúc củi vào.
Không có tiếng nói chuyện, trong rừng rậm lúc này, ngoại trừ tiếng gió thổi qua lá cây, cũng chỉ có tiếng tách tách do củi cháy.
Đêm, càng ngày càng yên tĩnh.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang xem cảnh này, nhưng cũng không thấy nhàm chán, thậm chí đã vào trong chăn ấm áp cũng không nỡ đóng trực tiếp lại.
Một làn mưa đạn nói lên cõi lòng của mọi người: Có cảm giác giống như chuyển từ phòng phát sóng trực tiếp sinh tồn sang phòng phát sóng trực tiếp thôi miên vậy.
Tuy nhiên, sự im lặng này không kéo dài được bao lâu, khung cảnh đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, máy ảnh hỗn loạn, xem chừng đã xảy ra loại biến cố khiến máy quay đều chưa kịp theo dõi hiện trường, khi máy quay cuối cùng đã ổn định lại, đám người liền nhìn thấy một bóng người bước đi nhanh chóng trong đêm tối.
Theo tiềm thức nín thở, liền nhìn thấy bóng người kia lại đột nhiên dừng lại, sau đó dùng một tay tháo cây cung trên lưng xuống, tay kia lấy ra một mũi tên.
Sau đó, một giây dựng cung, không chút do dự, bắn!
Trong phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn có một tiếng xé gió không thể bỏ qua.
Mãi cho đến khi mũi tên biến mất ngoài tầm ống kính thu được, đám người trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này mới vô thức chớp mắt, khôi phục hô hấp.
Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn một người bắn tên đến quên chớp mắt và hô hấp.
Cũng thật sự muốn biết hơn nữa, mũi tên vừa rồi bắn trúng không và đã bắn trúng thứ gì?
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro