Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 45 Có Đi...
2024-09-05 13:39:13
Chương 45: Có điều gì đó về nha đầu này
Ngay khi đám người mở to mắt muốn nhìn vào ống kính giới hạn để xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tối đen, màn hình đen kịt trong vài giây.
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu người tức giận đến mức suýt đánh rơi máy tính bảng và điện thoại trên tay.
Mà lúc này trong thực tế, Khương Lệnh Hi nhìn những nhân viên phía sau tổ chương trình còn chưa kịp rời đi, lại cúi đầu nhìn xuống con thỏ béo đang hấp hối dưới chân mình, cảnh tượng nhất thời rất xấu hổ.
Cuối cùng nhân viên công tác vẫn là không chịu nổi áp lực, "Khương lão sư, chuyện này, cái kia..."
Thấy hắn ấp a ấp úng, Khương Lệnh Hi đành ngắt lời: "Con thỏ này bây giờ là của tôi đúng chứ?"
Nhân viên công tác không khỏi đưa tay lau mặt, cố gắng làm ra vẻ mặt tự nhiên nhất, gật gật đầu, "Vốn dĩ, cái này vốn là chuẩn bị cho khách mời."
Cân nhắc đến đây là ngày đầu tiên chương trình phát sóng, nhóm khách mời vẫn chưa đi sâu vào rừng, lại thêm đã chạng vạng tối mà chiếc máy kéo còn chạy vòng quanh bìa rừng đã khiến nhiều loài động vật nhỏ đều bị dọa chạy, thật hiếm khi thấy Lê Sóc có lương tâm một lần.
Thừa dịp ban đêm, nhóm khách mời đều đã nghỉ ngơi, tại mỗi điểm gần đó đều sẽ thả một hoặc hai con vật nhỏ để khách mời có thể sinh tồn dễ chịu hơn một chút.
Cái kế hoạch này ban đầu vốn sẽ thật hoàn hảo, nhưng ai biết rằng đột nhiên lại gặp phải một người hành động không theo lẽ thường.
Con vật chân trước vừa tiếp đất, trong đêm một mũi tên bắn lén chân sau bất ngờ bắn tới, trực tiếp lạnh lẽo đâm thẳng vào con thỏ vẫn đang cố gắng nhảy đi.
Cũng khiến nhân viên công tác còn chưa kịp rời đi kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Sự việc xảy ra nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
Mắt thấy ống kính của cameraman đi cùng sắp chụp được nhân viên công tác thả thú, Lê Sóc cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén chấn kinh, nhanh chóng yêu cầu người quản lý phòng phát sóng trực tiếp tạm thời gián đoạn buổi phát sóng trực tiếp.
Đây chính là nguyên nhân khiến mọi người đang xem trực tiếp đột nhiên nghênh đón màn hình đen.
Khương Lệnh Hi nhướng mày: "Lê đạo diễn thật đúng là có tâm."
Cô thề rằng câu này tuyệt đối là thành tâm thật ý.
Nhưng nhân viên công tác đối với câu này chỉ cười miễn cưỡng, "Hẳn, hẳn là vậy. Khương lão sư, vậy tôi liền đi trước?"
Khương Lệnh Hi dứt khoát thả người, "Được rồi, chú ý an toàn, vất vả rồi."
Câu quan tâm này của cô cũng tuyệt đối là chân thành.
Thật là một người giao đồ ăn tuyệt vời!
Nhân viên công tác quay người rời đi với vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Đồng thời cũng âm thầm quyết định lần sau đưa đồ cũng phải cách xa điểm thả của khách một chút.
Tình huống như vừa rồi, hắn đời này không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Đợi đến khi phòng phát sóng trực tiếp trở lại bình thường, đám người vẫn như cũ không chịu ngủ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào màn hình quyết muốn xem điều gì xảy ra tiếp theo.
Mưa đạn bên trên càng là một đống lên án nhóm chương trình.
"Thời khắc mấu chốt lại bị gián đoạn, tổ tiết mục có thể phát khúc giữa được không? Không được thì tôi đến làm!"
"Chiếc điện thoại Pear mới nhất tôi mua mẹ nó kém chút nữa vỡ nát rồi!"
"Tôi tức đến nổi muốn chửi ghê á, đánh thức luôn cả vợ tôi rồi, còn trực tiếp đánh tôi một trận. Khuyên tổ chương trình hãy làm người đi!"
…
Lê Sóc sờ sờ mũi nhìn khu bình luận, trong lòng thầm chào hỏi kẻ đầu têu một tiếng.
Sở dĩ không dám lớn tiếng phàn nàn, cũng là vì không khỏi nhớ đến mũi tên lạnh khốc và dứt khoát vừa rồi.
Chắc chắn có điều gì đó về nha đầu Khương Lệnh Hi này.
Dưới ống kính, Khương Lệnh Hi để ý thấy lúc sau cameraman đi cùng gật đầu với cô, lúc này mới xoay người đưa tay, xách một đôi tai thỏ lên.
Chỉ khi đó mọi người mới nhìn thấy rốt cuộc mũi tên đã bắn trúng thứ gì.
Nền tảng phát sóng trực tiếp có cơ chế bảo vệ, cảnh con thỏ bị mũi tên bắn ra và chảy máu tự động được khảm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng nhận biết con mồi trong tay Khương Lệnh Hi cùng với mũi tên vẫn sáng loáng như cũ đâm vào nó.
"Hóa ra là một con thỏ."
"Trở về nguyên vẹn, trời thì tối như vậy, thỏ trong tự nhiên so với thỏ nhà cảnh giác hơn rất nhiều, Khương Lệnh Hi có thể một phát bắn trúng, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao trước đó cô ấy lại chọn cung tên."
"Vốn còn tưởng là không biết lượng sức mình, nhưng hiện tại xem ra tôi thật không biết gì."
"Cuối cùng cũng gặp được một cung thủ giỏi trong giới giải trí. Xem ra Khương Lệnh Hi cũng không vô dụng như mọi người nói."
Tất nhiên, cũng có những người không muốn tin và chọn cách chất vấn.
"Không ai cảm thấy việc gián đoạn buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi có chút đáng nghi sao. Dù sao tôi cũng không tin Khương Lệnh Hi có kỹ năng tốt như vậy. Tôi cảm thấy nhiều khả năng là tổ chương trình và Khương Lệnh Hi đang âm thầm ngầm hợp tác."
"Cuối cùng cũng có người thắc mắc, tôi cũng từng chơi bắn cung, tôi biết rất rõ vừa rồi bắn trúng mũi tên kia khó đến mức nào, lão thủ kinh nghiệm mấy chục năm cũng chưa chắc bắn trúng được, Khương Lệnh Hi dựa vào cái gì?" "
…
Mắt thấy khu bình luận không hiểu sao lại chuẩn bị cãi nhau.
"Đạo diễn, chúng ta hay là khống chế một chút?"
Lê Sóc xua tay nói: "Không cần, bọn họ muốn tra hỏi thì cứ hỏi. Chương trình còn muốn truyền bá trong một tuần nữa, Khương Lệnh Hi tóm lại sẽ không chỉ ra tay một lần như vậy đâu."
"Vậy cũng đúng, vậy không quan tâm à?"
"Không cần phải quan tâm đến."
Thế là trong lúc phòng phát sóng trực tiếp mọi người đều ồn ào, mục "Khương Lệnh Hi có thể biết bắn cung không?" từ đâu không biết vô tình leo lên đuôi hot search, lặng lẽ không một tiếng động bắt đầu sôi trào.
*
Tưởng Khai Nguyên khoanh tay đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên không khỏi khịt một cái.
Mùi thơm mê người từng chút từng chút vô khổng bất nhập quấn quanh người, trong giấc mơ, hắn chỉ nhìn thấy một con heo sữa quay giòn xốp béo ngậy, đang định đưa tay ra ăn thì lại bắt hụt, giật mình một cái liền tỉnh lại.
Mở mắt ra chỉ nhìn thấy trước mắt vẫn là đống lửa tương tự như trước khi đi ngủ, nhưng dường như còn có thứ gì đó khác phía trên ngọn lửa.
Mùi thơm mà hắn ngửi thấy trong giấc mơ là từ phía trên đó bay đến.
Đưa tay lên dụi mắt, vật đó vẫn còn đó.
"Chị Hi Hi, đây là..."
“Tỉnh rồi à.” Khương Lệnh Hi vỗ vỗ tro trên tay, lời ít ý nhiều trả lời: “Thịt.”
Tưởng Khai Nguyên chậm rãi há to miệng như cái trứng vịt, nhưng cũng không quên nuốt một ngụm nước miếng.
A, thật là thơm a!
Người buồn ngủ dưới tác dụng của thức ăn ngon đã chạy lên chín tầng mây, sau khi Tưởng Khai Nguyên đứng dậy đi vòng quanh con thỏ nướng trên kệ ba lần, đại não cuối cùng cũng lấy lại được khả năng suy nghĩ.
"Chị Hi Hi, con thỏ này từ đâu tới vậy?"
Khương Lệnh Hi vỗ nhẹ vào mũi tên mà cô để ở một bên để thu về sau khi làm sạch và chờ khô.
Tưởng Khai Nguyên theo tay cô nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn mũi tên vài giây, "Chị, chị dùng cung tên bắn?"
"Em tay không bắt một con cho chị xem?"
Thế là Tưởng Khai Nguyên bị buộc phải trải qua một cuộc hành trình tinh thần từ không tin đến bán tín bán nghi rồi đến phải tin.
Thậm chí hắn còn ngo ngoe muốn tự mình động thử.
Tuy nhiên, Khương Lệnh Hi đã sớm phát hiện ra ý định của hắn, thẳng thừng từ chối cho mượn cung.
Cung là cô dành thời gian ra để tự điều chỉnh thật tốt, bị người ngoài chạm vào thì lại phải điều chỉnh lại một lần nữa.
Hơn nữa, đồ đã đến tay cô, dù chỉ là một cây cung cũng chỉ có cô mới có thể động được.
Độc đoán thế đấy.
Tưởng Khai Nguyên nũng nịu khoe mẽ đều đã vận dụng như đều vô ích, đành phải ấm ức từ bỏ.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhịn không được vì hắn bất bình.
"Chỉ là một cây cung do tổ tiết mục cung cấp mà thôi, mượn dùng chút thì có sao? Khương Lệnh Hi không phải quá keo kiệt rồi sao?"
"Không thấy Nguyên Nguyên ngay cả nũng nịu đều đã dùng rồi sao. Nếu Nguyên Nguyên đối xử với tôi như vậy, đừng nói là một cây cung, mạng tôi đều cho nó."
"Chuyên gia đến đây giúp Khương Lệnh Hi giải thích một chút. Cây cung hẳn là đã được điều chỉnh tạm thời. Thói quen sử dụng cung của mỗi người là khác nhau. Người biết chơi sẽ tự điều chỉnh cây cung cho đến khi họ cảm thấy thoải mái nhất khi sử dụng để nâng cao độ chính xác của mình. Nói chung, cung của tuyển thủ bắn cung đều không phải ai cũng tùy ý sử dụng được.”
"Đó là một tuyển thủ bắn cung chuyên nghiệp. Khương Lệnh Hi chuyên nghiệp như vậy sao? Chuyên nghiệp như vậy, tại sao không mang vinh quang về cho đất nước đi?"
"Không phải, lầu trên hung hãn như vậy có ý tứ?"
Chỉ là lần này phòng phát sóng trực tiếp không còn ồn ào như trước nữa, bởi vì con thỏ đã nướng xong rồi!
Tưởng - em trai cổ vũ - Khai Nguyên, long trọng lên sàn!
(Hoàn chương)
Ngay khi đám người mở to mắt muốn nhìn vào ống kính giới hạn để xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tối đen, màn hình đen kịt trong vài giây.
Trong lúc nhất thời, không biết có bao nhiêu người tức giận đến mức suýt đánh rơi máy tính bảng và điện thoại trên tay.
Mà lúc này trong thực tế, Khương Lệnh Hi nhìn những nhân viên phía sau tổ chương trình còn chưa kịp rời đi, lại cúi đầu nhìn xuống con thỏ béo đang hấp hối dưới chân mình, cảnh tượng nhất thời rất xấu hổ.
Cuối cùng nhân viên công tác vẫn là không chịu nổi áp lực, "Khương lão sư, chuyện này, cái kia..."
Thấy hắn ấp a ấp úng, Khương Lệnh Hi đành ngắt lời: "Con thỏ này bây giờ là của tôi đúng chứ?"
Nhân viên công tác không khỏi đưa tay lau mặt, cố gắng làm ra vẻ mặt tự nhiên nhất, gật gật đầu, "Vốn dĩ, cái này vốn là chuẩn bị cho khách mời."
Cân nhắc đến đây là ngày đầu tiên chương trình phát sóng, nhóm khách mời vẫn chưa đi sâu vào rừng, lại thêm đã chạng vạng tối mà chiếc máy kéo còn chạy vòng quanh bìa rừng đã khiến nhiều loài động vật nhỏ đều bị dọa chạy, thật hiếm khi thấy Lê Sóc có lương tâm một lần.
Thừa dịp ban đêm, nhóm khách mời đều đã nghỉ ngơi, tại mỗi điểm gần đó đều sẽ thả một hoặc hai con vật nhỏ để khách mời có thể sinh tồn dễ chịu hơn một chút.
Cái kế hoạch này ban đầu vốn sẽ thật hoàn hảo, nhưng ai biết rằng đột nhiên lại gặp phải một người hành động không theo lẽ thường.
Con vật chân trước vừa tiếp đất, trong đêm một mũi tên bắn lén chân sau bất ngờ bắn tới, trực tiếp lạnh lẽo đâm thẳng vào con thỏ vẫn đang cố gắng nhảy đi.
Cũng khiến nhân viên công tác còn chưa kịp rời đi kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Sự việc xảy ra nằm ngoài sự mong đợi của mọi người.
Mắt thấy ống kính của cameraman đi cùng sắp chụp được nhân viên công tác thả thú, Lê Sóc cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén chấn kinh, nhanh chóng yêu cầu người quản lý phòng phát sóng trực tiếp tạm thời gián đoạn buổi phát sóng trực tiếp.
Đây chính là nguyên nhân khiến mọi người đang xem trực tiếp đột nhiên nghênh đón màn hình đen.
Khương Lệnh Hi nhướng mày: "Lê đạo diễn thật đúng là có tâm."
Cô thề rằng câu này tuyệt đối là thành tâm thật ý.
Nhưng nhân viên công tác đối với câu này chỉ cười miễn cưỡng, "Hẳn, hẳn là vậy. Khương lão sư, vậy tôi liền đi trước?"
Khương Lệnh Hi dứt khoát thả người, "Được rồi, chú ý an toàn, vất vả rồi."
Câu quan tâm này của cô cũng tuyệt đối là chân thành.
Thật là một người giao đồ ăn tuyệt vời!
Nhân viên công tác quay người rời đi với vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Đồng thời cũng âm thầm quyết định lần sau đưa đồ cũng phải cách xa điểm thả của khách một chút.
Tình huống như vừa rồi, hắn đời này không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Đợi đến khi phòng phát sóng trực tiếp trở lại bình thường, đám người vẫn như cũ không chịu ngủ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào màn hình quyết muốn xem điều gì xảy ra tiếp theo.
Mưa đạn bên trên càng là một đống lên án nhóm chương trình.
"Thời khắc mấu chốt lại bị gián đoạn, tổ tiết mục có thể phát khúc giữa được không? Không được thì tôi đến làm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chiếc điện thoại Pear mới nhất tôi mua mẹ nó kém chút nữa vỡ nát rồi!"
"Tôi tức đến nổi muốn chửi ghê á, đánh thức luôn cả vợ tôi rồi, còn trực tiếp đánh tôi một trận. Khuyên tổ chương trình hãy làm người đi!"
…
Lê Sóc sờ sờ mũi nhìn khu bình luận, trong lòng thầm chào hỏi kẻ đầu têu một tiếng.
Sở dĩ không dám lớn tiếng phàn nàn, cũng là vì không khỏi nhớ đến mũi tên lạnh khốc và dứt khoát vừa rồi.
Chắc chắn có điều gì đó về nha đầu Khương Lệnh Hi này.
Dưới ống kính, Khương Lệnh Hi để ý thấy lúc sau cameraman đi cùng gật đầu với cô, lúc này mới xoay người đưa tay, xách một đôi tai thỏ lên.
Chỉ khi đó mọi người mới nhìn thấy rốt cuộc mũi tên đã bắn trúng thứ gì.
Nền tảng phát sóng trực tiếp có cơ chế bảo vệ, cảnh con thỏ bị mũi tên bắn ra và chảy máu tự động được khảm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng nhận biết con mồi trong tay Khương Lệnh Hi cùng với mũi tên vẫn sáng loáng như cũ đâm vào nó.
"Hóa ra là một con thỏ."
"Trở về nguyên vẹn, trời thì tối như vậy, thỏ trong tự nhiên so với thỏ nhà cảnh giác hơn rất nhiều, Khương Lệnh Hi có thể một phát bắn trúng, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao trước đó cô ấy lại chọn cung tên."
"Vốn còn tưởng là không biết lượng sức mình, nhưng hiện tại xem ra tôi thật không biết gì."
"Cuối cùng cũng gặp được một cung thủ giỏi trong giới giải trí. Xem ra Khương Lệnh Hi cũng không vô dụng như mọi người nói."
Tất nhiên, cũng có những người không muốn tin và chọn cách chất vấn.
"Không ai cảm thấy việc gián đoạn buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi có chút đáng nghi sao. Dù sao tôi cũng không tin Khương Lệnh Hi có kỹ năng tốt như vậy. Tôi cảm thấy nhiều khả năng là tổ chương trình và Khương Lệnh Hi đang âm thầm ngầm hợp tác."
"Cuối cùng cũng có người thắc mắc, tôi cũng từng chơi bắn cung, tôi biết rất rõ vừa rồi bắn trúng mũi tên kia khó đến mức nào, lão thủ kinh nghiệm mấy chục năm cũng chưa chắc bắn trúng được, Khương Lệnh Hi dựa vào cái gì?" "
…
Mắt thấy khu bình luận không hiểu sao lại chuẩn bị cãi nhau.
"Đạo diễn, chúng ta hay là khống chế một chút?"
Lê Sóc xua tay nói: "Không cần, bọn họ muốn tra hỏi thì cứ hỏi. Chương trình còn muốn truyền bá trong một tuần nữa, Khương Lệnh Hi tóm lại sẽ không chỉ ra tay một lần như vậy đâu."
"Vậy cũng đúng, vậy không quan tâm à?"
"Không cần phải quan tâm đến."
Thế là trong lúc phòng phát sóng trực tiếp mọi người đều ồn ào, mục "Khương Lệnh Hi có thể biết bắn cung không?" từ đâu không biết vô tình leo lên đuôi hot search, lặng lẽ không một tiếng động bắt đầu sôi trào.
*
Tưởng Khai Nguyên khoanh tay đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên không khỏi khịt một cái.
Mùi thơm mê người từng chút từng chút vô khổng bất nhập quấn quanh người, trong giấc mơ, hắn chỉ nhìn thấy một con heo sữa quay giòn xốp béo ngậy, đang định đưa tay ra ăn thì lại bắt hụt, giật mình một cái liền tỉnh lại.
Mở mắt ra chỉ nhìn thấy trước mắt vẫn là đống lửa tương tự như trước khi đi ngủ, nhưng dường như còn có thứ gì đó khác phía trên ngọn lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùi thơm mà hắn ngửi thấy trong giấc mơ là từ phía trên đó bay đến.
Đưa tay lên dụi mắt, vật đó vẫn còn đó.
"Chị Hi Hi, đây là..."
“Tỉnh rồi à.” Khương Lệnh Hi vỗ vỗ tro trên tay, lời ít ý nhiều trả lời: “Thịt.”
Tưởng Khai Nguyên chậm rãi há to miệng như cái trứng vịt, nhưng cũng không quên nuốt một ngụm nước miếng.
A, thật là thơm a!
Người buồn ngủ dưới tác dụng của thức ăn ngon đã chạy lên chín tầng mây, sau khi Tưởng Khai Nguyên đứng dậy đi vòng quanh con thỏ nướng trên kệ ba lần, đại não cuối cùng cũng lấy lại được khả năng suy nghĩ.
"Chị Hi Hi, con thỏ này từ đâu tới vậy?"
Khương Lệnh Hi vỗ nhẹ vào mũi tên mà cô để ở một bên để thu về sau khi làm sạch và chờ khô.
Tưởng Khai Nguyên theo tay cô nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh nhìn mũi tên vài giây, "Chị, chị dùng cung tên bắn?"
"Em tay không bắt một con cho chị xem?"
Thế là Tưởng Khai Nguyên bị buộc phải trải qua một cuộc hành trình tinh thần từ không tin đến bán tín bán nghi rồi đến phải tin.
Thậm chí hắn còn ngo ngoe muốn tự mình động thử.
Tuy nhiên, Khương Lệnh Hi đã sớm phát hiện ra ý định của hắn, thẳng thừng từ chối cho mượn cung.
Cung là cô dành thời gian ra để tự điều chỉnh thật tốt, bị người ngoài chạm vào thì lại phải điều chỉnh lại một lần nữa.
Hơn nữa, đồ đã đến tay cô, dù chỉ là một cây cung cũng chỉ có cô mới có thể động được.
Độc đoán thế đấy.
Tưởng Khai Nguyên nũng nịu khoe mẽ đều đã vận dụng như đều vô ích, đành phải ấm ức từ bỏ.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhịn không được vì hắn bất bình.
"Chỉ là một cây cung do tổ tiết mục cung cấp mà thôi, mượn dùng chút thì có sao? Khương Lệnh Hi không phải quá keo kiệt rồi sao?"
"Không thấy Nguyên Nguyên ngay cả nũng nịu đều đã dùng rồi sao. Nếu Nguyên Nguyên đối xử với tôi như vậy, đừng nói là một cây cung, mạng tôi đều cho nó."
"Chuyên gia đến đây giúp Khương Lệnh Hi giải thích một chút. Cây cung hẳn là đã được điều chỉnh tạm thời. Thói quen sử dụng cung của mỗi người là khác nhau. Người biết chơi sẽ tự điều chỉnh cây cung cho đến khi họ cảm thấy thoải mái nhất khi sử dụng để nâng cao độ chính xác của mình. Nói chung, cung của tuyển thủ bắn cung đều không phải ai cũng tùy ý sử dụng được.”
"Đó là một tuyển thủ bắn cung chuyên nghiệp. Khương Lệnh Hi chuyên nghiệp như vậy sao? Chuyên nghiệp như vậy, tại sao không mang vinh quang về cho đất nước đi?"
"Không phải, lầu trên hung hãn như vậy có ý tứ?"
Chỉ là lần này phòng phát sóng trực tiếp không còn ồn ào như trước nữa, bởi vì con thỏ đã nướng xong rồi!
Tưởng - em trai cổ vũ - Khai Nguyên, long trọng lên sàn!
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro