Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Chương 46: Đây...

2024-09-05 13:39:13

  Chương 46: : Đây không phải là lẽ thường sao?

Tuy không có muối và gia vị, thịt cũng mất đi không ít hương vị, nhưng hai người bụng đã trống rỗng nài có quan tâm đến điều này.

Tưởng Khai Nguyên vừa ăn đến miệng chảy đầy mỡ, vừa giơ ngón tay cái lên, "Em thề đây là món thỏ nướng ngon nhất em từng ăn."

Khương Lệnh Hi xé một miếng thịt bỏ vào miệng, sau khi nuốt xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Đó là bởi vì em quá đói, nếu thêm một chút muối cùng hạt tiêu và bột ớt chắc chắn sẽ ngon hơn."

Những đồ ăn khác cô cần phải học tập trước rồi mới có thể khoe tài, nhưng loại đồ nướng như này, đối với cô mà nói đây là kỹ năng cơ bản của người từng dẫn quân đánh trận ở nơi hoang dã.

Bao gồm cả những chuyến cải trang vi hành sau khi lên ngôi, cũng không phải không có lúc ngủ ngoài trời, muốn ăn thứ gì đó tươi ngon thì cũng phải tự mình làm.

Tay nghề vì thế cũng tự nhiên luyện được.

Nghĩ đến đây, Khương Lệnh Hi ngước mắt liếc nhìn Tưởng Khai Nguyên.

Ngoại trừ Thẩm ái khanh đã cùng cải trang vi hành cùng cô, tiểu tử này chính là người thứ hai ăn thịt do chính tay cô nướng.

Tưởng Khai Nguyên bị nhìn đến ngượng ngùng, sửng sốt, vội buông cái đuôi thỏ đang chuẩn bị gặm xuống.

Há miệng ợ một cái, lưu loát tự giác đứng dậy nói: “Em đi tìm chút lá sạch gói phần thịt còn lại lại.”

Con thỏ xui xẻo nặng chừng năm sáu cân, sau khi xử lý xong cũng nặng hơn ba ký.

Hai người nhét đầy bao tử, còn lại gần một nửa.

Đương nhiên, một nửa này cũng không thể lãng phí, ngày mai vẫn có thể ăn tiếp.

Trong khi chờ Tưởng Khai Nguyên lấy lá đã rửa sạch vẫy khô rồi đem phần thịt thỏ còn lại gói thật chặt, Khương Lệnh Hi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẫm giữa khẽ hở của các nhánh cây, căn cứ vào vị trí của mặt trăng ước lượng thời gian.

“Bây giờ chắc đã gần mười một giờ rồi.”

Đám người đang xem phát sóng trực tiếp đều vô thức liếc nhìn thời gian hiển thị ở đầu màn hình điện thoại di động của mình.

Phát hiện đó là sự thật.

“Đoán chuẩn thật đấy.”

"Có ai để ý rằng cô ấy đã nhìn lên bầu trời trước khi nói giờ không? Tôi nghĩ điều đó có thể giải thích được."

"Chẳng lẽ vị trí của mặt trăng và các vì sao cũng có thể dùng để ước tính thời gian?"

Tưởng Khai Nguyên ngồi đối diện đã hỗ trợ hỏi vấn đề này.

"Đây không phải là lẽ thường sao?"

Tưởng Khai Nguyên: "...Em cho dù có xem đến lé cũng không biết được."

"Thế thì không cần phải biết."

Nhận ra mình đã đi chệch khỏi lẽ thường, không đợi Tưởng Khai Nguyên kịp nói tiếp, Khương Lệnh Hi đã bình tĩnh nói: “Em còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những lời này khiến Tưởng Khai Nguyên cho dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc cũng phải dứt khoát ngậm miệng.

Trời đất bao la, ngủ là lớn nhất.

Hiển nhiên, trong tình huống này, ban ngày nhất định không có thời gian nghỉ ngơi, hắn chỉ còn thừa hai giờ này.

Lập tức dựa vào thân cây, nhắm mắt lại chuẩn bị công tác đi ngủ.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy vậy cũng chỉ đành tự lực cánh sinh, tự đi tìm kiếm "Liệu có thể đoán thời gian thông qua vị trí của mặt trăng và các ngôi sao vào ban đêm hay không.", cái này không tìm thì thôi, tìm rồi mới cảm giác như đã mở ra một cánh cửa mới.

Có người sau khi đọc xong kết quả tìm kiếm thì quay lại phòng phát sóng trực tiếp, nhìn bóng người đang khoanh chân ngồi trước đống lửa lặng lẽ gác đêm.

“Tôi chỉ muốn hỏi người bình thường cần biết về cái này sao?”

"Vừa đọc qua, nhưng là nửa hiểu nửa không, chỉ biết phải tính toán rất nhiều mới có được đáp án, tôi muốn biết Khương Lệnh Hi sau khi nhìn trăng làm thế nào liền nói ra được thời gian."

"Cực kỳ nghi ngờ có kịch bản, Khương Lệnh Hi sao có thể làm được chuyện này? Cũng không biết đã đạt được thỏa thuận gì với tổ tiết mục, để được nâng mạnh như vậy."

Lê Sóc vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi liền nhìn thấy một trận như vậy: "..."

Ông bị oan, ông cũng rất muốn biết Khương Lệnh Hi tính toán như thế nào, được chứ?

Nghĩ đến lời nói của Khương Lệnh Hi rằng sẽ đánh thức Tưởng Khai Nguyên sau hai giờ nữa, nhiều khán giả thậm chí còn đặt đồng hồ báo thức, luôn mở trực tiếp khi đi ngủ, chỉ để xem liệu cô ấy có thể đem người đánh thức đúng giờ hay không.

Vì vậy, thời gian càng lúc càng muộn, khán giả ở các phòng phát sóng trực tiếp khác đều đã nhao nhao rời đi, chuẩn bị đi ngủ, chỉ có phòng phát sóng trực tiếp của Khương Lệnh Hi và Tưởng Khai Nguyên vẫn như cũ không có nhiều người rời khỏi.

*

Tại một điểm trả khách khác cách đó gần một cây số.

So sánh với chỗ kia ăn no ngủ đủ, tuế nguyệt tươi tốt thì nơi này có vẻ rối ren lo nghĩ nhiều.

Giang Tích Ngữ luống cuống tay chân khuề khuề đống lửa dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào trước mặt. Trên mặt còn có vài vệt tro đen vô tình bị vấy lên, tùy tiện vén tóc lên thì bị cháy rụi vài cọng, khắp người đều mang vẻ chật vật.

Thật vất vả mới làm cho ngọn lửa cháy mạnh hơn một chút, cô ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vốn định trực tiếp ngồi xuống ngay tại chỗ, lại để ý đến máy ảnh trước mặt liền đứng lên, lại vội vàng đoan chính đứng thẳng để trông bớt chán nản hơn.

Có điều cái bụng vốn đã cồn cào vì đói vẫn khiến cô ta không kiểm soát được khom người lại.

Đói quá!

Nếu thời gian có thể quay trở lại buổi trưa, mình nhất định sẽ ăn sạch hộp đồ ăn máy bay trước mặt, không để lại một hạt cơm.

Ai có thể ngờ rằng đạo diễn lại không làm người đến mức này, thế mà ngay cả một đêm thích ứng cũng không cho.

Không tìm được gì để ăn tối, cũng chỉ có thể bụng đói đợi đến ngày mai.

Lúc đầu đã miễn cưỡng ngủ thiếp đi, nhưng buổi trưa ăn quá ít, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị đánh thức bởi cơn đói, dạ dày như đang thiêu đốt vậy, cô ta chưa bao giờ phải chịu đựng khổ sở như vậy, hiện tại không thể nào ngủ được.

Ánh lửa nương theo tiếng bước chân truyền đến, Giang Tích Ngữ đầy mong đợi nhìn sang.

Vừa rồi Vu Hồi thấy cô ta đói lả nên xung phong nhận việc tự chế một ngọn đuốc đi đến nơi xa hơn để tìm thức ăn, cuối cùng cũng quay lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng khi có người tới gần, nhìn hai bàn tay trống rỗng của Vu Hồi, Giang Tích Ngữ rốt cục cũng ý thức được cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.

"Xin lỗi, Tích Ngữ, mùa này trong rừng thực sự có rất ít đồ ăn, em không tìm thấy thứ gì."

Giang Tích Ngữ miễn cưỡng cười nói: "Chị hiểu mà, em không cần phải xin lỗi, vất vả rồi, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Nhìn thấy nữ thần dù người đầy mệt mỏi và hốc hác nhưng vẫn mỉm cười tự an ủi mình, Vu Hồi chỉ cảm thấy sự mệt mỏi khi tìm kiếm thức ăn trong rừng rậm ban đêm trong nháy mắt đã tan biến, "Chị cũng vậy, đã muộn rồi, chị ngủ trước đi, em sẽ canh chừng cho chị.”

Giang Hi Vũ trong lòng cười khổ một tiếng, cô ta muốn ngủ lắm chứ, nhưng mấu chốt là đói quá ngủ không được.

Nhưng lời nói không thể nói ra rõ ràng như vậy: "Em đi ngủ trước đi, sớm giờ em bận rộn rồi, chị cũng đâu có giúp được gì nhiều. Vừa rồi còn giúp chị đi tìm đồ ăn, mệt nhất là em mới phải. Gác đêm cứ để chị làm."

Mặc dù nữ thần trông giống như một con mèo mướp với một chùm lông bị cháy, nhưng sau khi nghe những lời quan tâm này, Vu Hồi chỉ cảm thấy toàn thân Giang Tích Ngữ như phát sáng, “Vậy, vậy em sẽ ngủ trước, chút nữa nếu chị cảm thấy buồn ngủ nhớ gọi em dậy."

Giang Tích Ngữ gật đầu, sau khi nhìn Vu Hồi chìm vào giấc ngủ bên cạnh, lúc này mới cúi đầu giấu đi vẻ mặt vốn đã méo mó vì đói.

Tuy rằng cô ta bình thường ăn rất ít, có khi buổi tối thậm chí không ăn, nhưng tương ứng với mức độ hoạt động cũng nhỏ, tự nhiên không cảm thấy đói. Không giống như hôm nay, bôn ba nửa ngày trời, bụng đã sớm trống rỗng, thậm chí một miếng ăn còn không có.

Vừa nghĩ đến phải trải qua trạng thái này trong một tuần tiếp theo, Giang Tích Ngữ thậm chí trong nháy mắt còn muốn ấn vào máy theo dõi dấu hiệu sinh tồn trên ngực để tuyên bố từ bỏ.

Nhưng nghĩ tới Giang Tích Ngữ ở trong rừng rậm này có lẽ so với mình còn chật vật hơn, lúc này mới cố đè nén ý nghĩ này xuống.

Đối với Giang Tích Ngữ mà nói đây là một đêm vô cùng dài và đau khổ.

*

Đêm đầu tiên trong rừng trôi qua lặng lẽ.

Ánh nắng sớm mai chiếu xuyên qua cành lá, loang lổ chiếu vào những người đang ngủ dưới tán cây.

Tiếng chim hót vui vẻ đánh thức những đôi mắt đang say ngủ.

Tương Khai Nguyên bị đánh thức, nằm trên bãi cỏ mở mắt ra, hai mắt vô thần nhìn về bóng cây phía trên, thẳng cho đến khi một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn chợt giật mình một cái lập tức tỉnh táo.

Nhanh chóng quay người ngồi dậy, chỉ thấy đống lửa trước mặt đã sớm dập tắt.

“Chị Hi Hi, em, lúc bình minh mất em lỡ ngủ quên mất.”

Thấy hắn đã tỉnh, Khương Lệnh Hi quay người dùng que gỗ nghịch nghịch đống lửa, thuận tay ném chiếc nồi kim loại qua, “Đi lấy nước.”

Con thỏ nướng tối qua cũng không phải ăn không.

Ăn thịt nướng của cô, tiếp theo cũng đừng trách cô không khách khí sai sử.

Tưởng Khai Nguyên cũng biết ăn thịt của người thì lưỡi ngắn, liền ngoan ngoãn bưng nồi đi lấy nước, thuận tiện rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó quay lại với vẻ mặt nịnh nọt: “Chị Hi Hi, nước về rồi đây."

Vừa tỉnh lại đã nghe thấy một giọng nói nịnh nọt lấy lòng từ phía phòng phát sóng trực tiếp, khán giả: "..."

Đội này thành lập, sĩ diện cũng đánh rơi rồi sao? Rốt cuộc là ai chăm sóc ai?

(Hoàn chương)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!

Số ký tự: 0