Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 50 Ta Ti...
2024-09-05 13:39:13
Chương 50: Ta tiếc mệnh
Khương Lệnh Hi còn không biết rằng trong phòng phát sóng trực tiếp của cô lại có thêm ba người xem quen cô.
Đi bộ xuyên rừng gần như không ngừng nghỉ gần hai tiếng đồng hồ. Mặc dù cô tự nhận sức chịu đựng của mình cũng không tệ lắm, nhưng giờ đã có chút run chân.
Tưởng Khai Nguyên thì càng há miệng lớn thở hổn hển.
Rừng rậm không bằng phẳng như con đường họ thường đi, lá rụng xốp, thỉnh thoảng còn có cỏ dại và dây leo mọc sát mặt đất. Nếu không cẩn thận, liền có thể vấp ngã.
Tưởng Khai Nguyên cũng xui xẻo không cẩn thận giẫm phải một cái bẫy đã bị bỏ hoang từ lâu, phía trên còn được che bởi tầng tầng lớp lớp lá rụng và cỏ dại, giẫm phải nhẹ nhất cũng phải trẹo chân, vẫn là Khương Lệnh Hi phát giác thấy không đúng, nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra kéo hắn lên.
Sau vụ tai nạn ngoài ý muốn suýt chút nữa thành bi kịch này, Tưởng Khai Nguyên trên tay đã có thêm một cây gậy gỗ cao vừa nhặt được, trước khi nhấc chân đi nhất định phải xác định mặt đất trước mặt vẫn bình thường mới dám đi.
"Bây giờ, hẳn là gần mười giờ rồi!" Tưởng Khai Nguyên vốn nghĩ một người đại nam nhân như mình cũng không thể chủ đòi nghỉ ngơi trước, một mực chờ đợi Khương Lệnh Hi chủ động mở miệng. Kết quả vẫn là không đợi được, đành phải mở miệng nhắc nhở một tiếng, “Chúng ta đã đi bộ gần hai tiếng rồi, sao không dừng lại nghỉ ngơi nhỉ?”
Hắn khâm phục nghị lực của Khương Lệnh Hi, nhưng hắn thực sự không thể đi được nữa.
Khương Lệnh Hi không có dừng lại: "Kiên trì một chút!"
"Kiên trì bao lâu a?"
Không có con số chính xác, có trời mới biết có phải kiên trì đến khi kiệt sức hay không.
"Nghe."
"Nghe? Nghe cái gì?"
Vệ Kha đang xem phát sóng trực tiếp cùng hai ông cháu, nhẹ nhàng đáp: "Tiếng nước chảy."
Một giây tiếp theo, Khương Lệnh Hi cũng nói ra đáp án tương tự: "Tiếng nước chảy."
Tưởng Khai Nguyên và Từ Tinh Uyên đang xem phát sóng trực tiếp, đều tỏ ra mơ hồ: "Tiếng nước chảy gì?"
Giọng nói của Khương Lệnh Hi và Vệ Kha gần như đồng thời vang lên: "Phía trước có một dòng suối, có thể là một thác nước nhỏ. Nếu kiên trì thêm một chút, không những có thể nghỉ ngơi mà còn có thể uống nước."
Từ Mậu Xuân lần này nhịn không được liếc nhìn Vệ Kha: “Không biết còn tưởng hai người các ngươi gắn thiết bị điểu khiển từ xa, lời nói còn giống nhau đến thế.”
Vệ Kha mím môi.
Thiết bị theo dõi của đội chương trình có khả năng thu âm rất tốt, thính giác của hắn đã được huấn luyện đặc biệt. Lúc này xung quanh yên tĩnh, hắm mới có thể nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt phát ra từ phòng phát sóng trực tiếp.
Nhưng đôi khi tai con người kém hơn máy móc, Khương Lệnh Hi có thể nghe được, thậm chí có thể đưa ra phán đoán giống như hắn, điều này khiến hắn thực sự không khỏi hoài nghi rằng đối phương đã từng sống ở một nơi như rừng rậm rất lâu rồi. Thậm chí còn được đào tạo thính lực đặc biệt.
Nhưng một nghệ sĩ nổi tiếng có cần thiết phải đào tạo những thứ này không?
Nghĩ đến tiểu thúc đã đã nói rằng chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp trong một tuần, thế nên hắn quyết định tiếp tục bình tĩnh xem.
Bị Từ Tinh Uyên đổ oan hắn chính là muốn nhìn tỷ tỷ xinh đẹp cũng nhận!
“Tiếng nước chảy?” Tưởng Khai Nguyên lắng tai chăm chú lắng nghe, “Sao em không nghe thấy gì cả?”
Khương Lệnh Hi cúi người tránh khỏi cành cây rũ xuống: "Tim của em đập mạnh đến mức chị bên cạnh cũng có thể nghe thấy, hô hấp cũng sẽ ảnh hưởng đến thính giác."
Tưởng Khai Nguyên đưa tay lên ấn vào trái tim đang đập nhanh của mình, cố gắng hít thật sâu mấy lần rồi cũng bỏ cuộc.
Rõ ràng đi cùng một con đường, thậm chí sau khi hắn suýt mắc bẫy, Khương Lệnh Hi còn dẫn đường đi trước, nhưng lúc này hắn thở hổn hển hình tượng gì cũng đều không để ý tới, vị dẫn đường phía trước lại căn bản không để lộ ra một tia chật vật. Thế mà còn có tâm tư nghe tiếng nước chảy!
Chết tiệt, quay về sẽ liền đến phòng tập gần nhà, lấy thẻ sau!
Lại rẽ trái lượn phải gần mười phút, Tưởng Khai Nguyên cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy trong miệng Khương Lệnh Hi.
Không chỉ nghe thấy mà còn thấy nó!
Thác nước nhỏ cao bằng một người, từ nham thạch vỡ ra tạo thành, nói thật thì dòng nước chảy không lớn bằng thác họ tìm thấy trước đó, nhưng bởi vì chênh lệch độ cao nên tiếng nước chảy cũng liền to hơn.
Nhìn thấy mặt nước trong vắt, đừng nói Tưởng Khai Nguyên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại, mà ngay cả Khương Lệnh Hi cũng cảm thấy bước chân của mình cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Bất quá dù đã khát nước đến khô cả họng nhưng Khương Lệnh Hi vẫn kiên trì lê chân đi loanh quanh một hồi.
Thật không nghỉ tới lại có phát hiện, một con chim nhỏ chết vừa vặn mắc kẹt trong kẽ hở của tảng đá. Màu lông gần giống với tảng đá, dưới sự xói mòn của dòng nước chảy nếu không quan sát cẩn thận thật là sẽ không thể tìm thấy nó.
Cô tìm một cành cây, lôi xác con chim ra, sau đó thuận tay đào một cái hố gần đó chôn nó, quay lại liền đối mặt với Tưởng Khai Nguyên đang đứng bên thác nước háo hức nhìn qua, “Phải đun lên mới có thể uống."
Tưởng Khai Nguyên lập tức nhăn mặt, "Không cần phiền phức như vậy, thuốc khử độc của chúng ta còn đủ mà."
Khương Lệnh Hi vẫn như cũ kiên trì: "Chị tiếc mệnh, vừa mới tìm được trong nước có một cái xác động vật, đun sôi uống sẽ an toàn hơn."
Cô thà rắc rối một chút, cũng không nguyện ý chấp nhận bất kỳ rủi ro nào trong khu rừng này.
Tưởng Khai Nguyên không thể lay chuyển được, đành phải đi kiếm củi trước, lại làm một cái kệ, bận rộn một hồi lâu mới đun nước lên được, một bên nghỉ ngơi, một bên vươn cổ chờ nước sôi.
Từ Mậu Xuân thấy thế, khẽ gật đầu, "Nha đầu Lệnh Hi làm rất tốt. Tuy thuốc khử trùng có thể khử trùng nhưng chưa chắc có thể tiêu diệt hết vi khuẩn trong nước. Đây lại là nước ở nơi hoang dã, phải đun sôi nước lên mới là an toàn nhất."
Ông là một bác sĩ, thích nhất những người coi trọng cơ thể của họ.
Sau khi uống nước xong, Tưởng Khai Nguyên lúc này mới cảm thấy mình như được sống lại lần nữa.
Trước khi tham gia Cầu Sinh, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng loại nước này lại ít thấy như vậy, còn có thể ngọt đến thế!
Uống nước xong cũng gần như nghỉ ngơi xong, cả hai tiếp tục lên đường.
Lần này sinh tồn nơi hoang dã không chỉ đòi hỏi họ phải tìm cách sống sót trong rừng rậm trong một tuần mà còn có nhiệm vụ.
Rất cả mọi người phải lao về đích trong thời gian quy định, tức là trước khi kết thúc chương trình, đuổi đến một hồ nước sâu trong rừng rậm.
Nếu không thể đến đúng thời gian quy định hoặc đi sai đường, chệch hướng đều sẽ bị loại.
Mất đi tư cách trở thành khách mời ở kỳ tiếp theo.
Phải nói, Tưởng Khai Nguyên lúc mới bắt đầu chương trình trong lòng tràn đầy tự tin, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bị loại cũng rất tốt.
Không quay không biết, ở đây cũng quá giày vò rồi!
Bất quá trước mặt khán giả, hắn cũng không tiện nói những câu như 'Chị Hi Hi, hay là chúng ta trực tiếp rút lui đi', chỉ có thể lê đôi chân ngày càng nặng nề của mình đi theo sát Khương Lệnh Hi.
Trước khi kịp nhận ra thì mặt trời đã chiếu thẳng lên đỉnh đầu tôi.
Giữa trưa.
Hai người dừng lại ở một chỗ có cây đại thu che nắng còn có tảng đá để ngồi, xung quanh là thảm thực vật tươi tốt.
Ống kính không có ghi lại được cảnh hai người gục xuống bất chấp hình tượng, rất hiểu chuyện di chuyển sang hướng khác, quay lại khung cảnh xung quanh nơi nghỉ ngơi mà hai người đã chọn.
Tưởng Khai Nguyên dựa vào tảng đá, lại lần nữa sờ cái bụng xẹp lép, “Lại đói rồi!”
Ống kính dừng một chút, cho hắn chút khung hình rồi tiếp tục chụp ảnh môi trường xung quanh.
Lúc đang quay đến mấy cây thực vật xen lẫn trong đám cỏ dại, trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một bình luận giữa một đám "Đau lòng".
"Có ăn, Nguyên Nguyên, nhìn bên trái a, rút mấy cấy có lá hình bầu dục kia ra, rễ cây phía dưới có thể ăn!"
Không biết có phải lời cầu nguyện này thực sự có tác dụng hay không, sau khi Tưởng Khai Nguyên sờ bụng một lúc, tránh ống kính để giải quyết xong vấn đề sinh lý trở về, trên tay liền có thêm mấy cục bùn, chạy đến chỗ Khương Lệnh Hi mặt tưng bừng hưng phấn dâng bảo vật lên, “Chị Hi Hi, chị nhìn xem, em tìm được thứ để ăn rồi, em quên mất tên của thứ này rồi, nhưng trước kia khi về thăm bà nội ở quê, đã đào ra và ăn thử, ăn sống hay nướng gì cũng được. ”
Khương Lệnh Hi lấy một miếng, xoa bùn bên trên xuống, lộ ra phần thân rễ màu trắng, mềm và hơi xanh bên trong. Cô không nhận ra đó là loại cây gì, "Thật sự có thể ăn được sao?"
“Em cam đoan,” Tưởng Khai Nguyên vỗ ngực, “Ăn sống thì giòn ngọt, nướng lên thì mềm.”
Từ Mậu Xuân vốn định rời đi, thân là ông lão, nhìn điện thoại lâu như vậy, mắt cũng mỏi mệt, nhưng sau khi nhìn rõ ràng thứ trên màn hình hai người đang cầm cái gì, lông mày đột nhiên nhíu lại, "Tiểu tử này lấy đâu ra tự tin vậy? Mặc dù lớn lên trông giống, nhưng cái đồ chơi này với cái thứ hắn nói không phải là một!
(Hoàn chương)
Khương Lệnh Hi còn không biết rằng trong phòng phát sóng trực tiếp của cô lại có thêm ba người xem quen cô.
Đi bộ xuyên rừng gần như không ngừng nghỉ gần hai tiếng đồng hồ. Mặc dù cô tự nhận sức chịu đựng của mình cũng không tệ lắm, nhưng giờ đã có chút run chân.
Tưởng Khai Nguyên thì càng há miệng lớn thở hổn hển.
Rừng rậm không bằng phẳng như con đường họ thường đi, lá rụng xốp, thỉnh thoảng còn có cỏ dại và dây leo mọc sát mặt đất. Nếu không cẩn thận, liền có thể vấp ngã.
Tưởng Khai Nguyên cũng xui xẻo không cẩn thận giẫm phải một cái bẫy đã bị bỏ hoang từ lâu, phía trên còn được che bởi tầng tầng lớp lớp lá rụng và cỏ dại, giẫm phải nhẹ nhất cũng phải trẹo chân, vẫn là Khương Lệnh Hi phát giác thấy không đúng, nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra kéo hắn lên.
Sau vụ tai nạn ngoài ý muốn suýt chút nữa thành bi kịch này, Tưởng Khai Nguyên trên tay đã có thêm một cây gậy gỗ cao vừa nhặt được, trước khi nhấc chân đi nhất định phải xác định mặt đất trước mặt vẫn bình thường mới dám đi.
"Bây giờ, hẳn là gần mười giờ rồi!" Tưởng Khai Nguyên vốn nghĩ một người đại nam nhân như mình cũng không thể chủ đòi nghỉ ngơi trước, một mực chờ đợi Khương Lệnh Hi chủ động mở miệng. Kết quả vẫn là không đợi được, đành phải mở miệng nhắc nhở một tiếng, “Chúng ta đã đi bộ gần hai tiếng rồi, sao không dừng lại nghỉ ngơi nhỉ?”
Hắn khâm phục nghị lực của Khương Lệnh Hi, nhưng hắn thực sự không thể đi được nữa.
Khương Lệnh Hi không có dừng lại: "Kiên trì một chút!"
"Kiên trì bao lâu a?"
Không có con số chính xác, có trời mới biết có phải kiên trì đến khi kiệt sức hay không.
"Nghe."
"Nghe? Nghe cái gì?"
Vệ Kha đang xem phát sóng trực tiếp cùng hai ông cháu, nhẹ nhàng đáp: "Tiếng nước chảy."
Một giây tiếp theo, Khương Lệnh Hi cũng nói ra đáp án tương tự: "Tiếng nước chảy."
Tưởng Khai Nguyên và Từ Tinh Uyên đang xem phát sóng trực tiếp, đều tỏ ra mơ hồ: "Tiếng nước chảy gì?"
Giọng nói của Khương Lệnh Hi và Vệ Kha gần như đồng thời vang lên: "Phía trước có một dòng suối, có thể là một thác nước nhỏ. Nếu kiên trì thêm một chút, không những có thể nghỉ ngơi mà còn có thể uống nước."
Từ Mậu Xuân lần này nhịn không được liếc nhìn Vệ Kha: “Không biết còn tưởng hai người các ngươi gắn thiết bị điểu khiển từ xa, lời nói còn giống nhau đến thế.”
Vệ Kha mím môi.
Thiết bị theo dõi của đội chương trình có khả năng thu âm rất tốt, thính giác của hắn đã được huấn luyện đặc biệt. Lúc này xung quanh yên tĩnh, hắm mới có thể nghe thấy tiếng nước chảy yếu ớt phát ra từ phòng phát sóng trực tiếp.
Nhưng đôi khi tai con người kém hơn máy móc, Khương Lệnh Hi có thể nghe được, thậm chí có thể đưa ra phán đoán giống như hắn, điều này khiến hắn thực sự không khỏi hoài nghi rằng đối phương đã từng sống ở một nơi như rừng rậm rất lâu rồi. Thậm chí còn được đào tạo thính lực đặc biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng một nghệ sĩ nổi tiếng có cần thiết phải đào tạo những thứ này không?
Nghĩ đến tiểu thúc đã đã nói rằng chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp trong một tuần, thế nên hắn quyết định tiếp tục bình tĩnh xem.
Bị Từ Tinh Uyên đổ oan hắn chính là muốn nhìn tỷ tỷ xinh đẹp cũng nhận!
“Tiếng nước chảy?” Tưởng Khai Nguyên lắng tai chăm chú lắng nghe, “Sao em không nghe thấy gì cả?”
Khương Lệnh Hi cúi người tránh khỏi cành cây rũ xuống: "Tim của em đập mạnh đến mức chị bên cạnh cũng có thể nghe thấy, hô hấp cũng sẽ ảnh hưởng đến thính giác."
Tưởng Khai Nguyên đưa tay lên ấn vào trái tim đang đập nhanh của mình, cố gắng hít thật sâu mấy lần rồi cũng bỏ cuộc.
Rõ ràng đi cùng một con đường, thậm chí sau khi hắn suýt mắc bẫy, Khương Lệnh Hi còn dẫn đường đi trước, nhưng lúc này hắn thở hổn hển hình tượng gì cũng đều không để ý tới, vị dẫn đường phía trước lại căn bản không để lộ ra một tia chật vật. Thế mà còn có tâm tư nghe tiếng nước chảy!
Chết tiệt, quay về sẽ liền đến phòng tập gần nhà, lấy thẻ sau!
Lại rẽ trái lượn phải gần mười phút, Tưởng Khai Nguyên cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy trong miệng Khương Lệnh Hi.
Không chỉ nghe thấy mà còn thấy nó!
Thác nước nhỏ cao bằng một người, từ nham thạch vỡ ra tạo thành, nói thật thì dòng nước chảy không lớn bằng thác họ tìm thấy trước đó, nhưng bởi vì chênh lệch độ cao nên tiếng nước chảy cũng liền to hơn.
Nhìn thấy mặt nước trong vắt, đừng nói Tưởng Khai Nguyên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại, mà ngay cả Khương Lệnh Hi cũng cảm thấy bước chân của mình cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Bất quá dù đã khát nước đến khô cả họng nhưng Khương Lệnh Hi vẫn kiên trì lê chân đi loanh quanh một hồi.
Thật không nghỉ tới lại có phát hiện, một con chim nhỏ chết vừa vặn mắc kẹt trong kẽ hở của tảng đá. Màu lông gần giống với tảng đá, dưới sự xói mòn của dòng nước chảy nếu không quan sát cẩn thận thật là sẽ không thể tìm thấy nó.
Cô tìm một cành cây, lôi xác con chim ra, sau đó thuận tay đào một cái hố gần đó chôn nó, quay lại liền đối mặt với Tưởng Khai Nguyên đang đứng bên thác nước háo hức nhìn qua, “Phải đun lên mới có thể uống."
Tưởng Khai Nguyên lập tức nhăn mặt, "Không cần phiền phức như vậy, thuốc khử độc của chúng ta còn đủ mà."
Khương Lệnh Hi vẫn như cũ kiên trì: "Chị tiếc mệnh, vừa mới tìm được trong nước có một cái xác động vật, đun sôi uống sẽ an toàn hơn."
Cô thà rắc rối một chút, cũng không nguyện ý chấp nhận bất kỳ rủi ro nào trong khu rừng này.
Tưởng Khai Nguyên không thể lay chuyển được, đành phải đi kiếm củi trước, lại làm một cái kệ, bận rộn một hồi lâu mới đun nước lên được, một bên nghỉ ngơi, một bên vươn cổ chờ nước sôi.
Từ Mậu Xuân thấy thế, khẽ gật đầu, "Nha đầu Lệnh Hi làm rất tốt. Tuy thuốc khử trùng có thể khử trùng nhưng chưa chắc có thể tiêu diệt hết vi khuẩn trong nước. Đây lại là nước ở nơi hoang dã, phải đun sôi nước lên mới là an toàn nhất."
Ông là một bác sĩ, thích nhất những người coi trọng cơ thể của họ.
Sau khi uống nước xong, Tưởng Khai Nguyên lúc này mới cảm thấy mình như được sống lại lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi tham gia Cầu Sinh, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng loại nước này lại ít thấy như vậy, còn có thể ngọt đến thế!
Uống nước xong cũng gần như nghỉ ngơi xong, cả hai tiếp tục lên đường.
Lần này sinh tồn nơi hoang dã không chỉ đòi hỏi họ phải tìm cách sống sót trong rừng rậm trong một tuần mà còn có nhiệm vụ.
Rất cả mọi người phải lao về đích trong thời gian quy định, tức là trước khi kết thúc chương trình, đuổi đến một hồ nước sâu trong rừng rậm.
Nếu không thể đến đúng thời gian quy định hoặc đi sai đường, chệch hướng đều sẽ bị loại.
Mất đi tư cách trở thành khách mời ở kỳ tiếp theo.
Phải nói, Tưởng Khai Nguyên lúc mới bắt đầu chương trình trong lòng tràn đầy tự tin, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bị loại cũng rất tốt.
Không quay không biết, ở đây cũng quá giày vò rồi!
Bất quá trước mặt khán giả, hắn cũng không tiện nói những câu như 'Chị Hi Hi, hay là chúng ta trực tiếp rút lui đi', chỉ có thể lê đôi chân ngày càng nặng nề của mình đi theo sát Khương Lệnh Hi.
Trước khi kịp nhận ra thì mặt trời đã chiếu thẳng lên đỉnh đầu tôi.
Giữa trưa.
Hai người dừng lại ở một chỗ có cây đại thu che nắng còn có tảng đá để ngồi, xung quanh là thảm thực vật tươi tốt.
Ống kính không có ghi lại được cảnh hai người gục xuống bất chấp hình tượng, rất hiểu chuyện di chuyển sang hướng khác, quay lại khung cảnh xung quanh nơi nghỉ ngơi mà hai người đã chọn.
Tưởng Khai Nguyên dựa vào tảng đá, lại lần nữa sờ cái bụng xẹp lép, “Lại đói rồi!”
Ống kính dừng một chút, cho hắn chút khung hình rồi tiếp tục chụp ảnh môi trường xung quanh.
Lúc đang quay đến mấy cây thực vật xen lẫn trong đám cỏ dại, trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện một bình luận giữa một đám "Đau lòng".
"Có ăn, Nguyên Nguyên, nhìn bên trái a, rút mấy cấy có lá hình bầu dục kia ra, rễ cây phía dưới có thể ăn!"
Không biết có phải lời cầu nguyện này thực sự có tác dụng hay không, sau khi Tưởng Khai Nguyên sờ bụng một lúc, tránh ống kính để giải quyết xong vấn đề sinh lý trở về, trên tay liền có thêm mấy cục bùn, chạy đến chỗ Khương Lệnh Hi mặt tưng bừng hưng phấn dâng bảo vật lên, “Chị Hi Hi, chị nhìn xem, em tìm được thứ để ăn rồi, em quên mất tên của thứ này rồi, nhưng trước kia khi về thăm bà nội ở quê, đã đào ra và ăn thử, ăn sống hay nướng gì cũng được. ”
Khương Lệnh Hi lấy một miếng, xoa bùn bên trên xuống, lộ ra phần thân rễ màu trắng, mềm và hơi xanh bên trong. Cô không nhận ra đó là loại cây gì, "Thật sự có thể ăn được sao?"
“Em cam đoan,” Tưởng Khai Nguyên vỗ ngực, “Ăn sống thì giòn ngọt, nướng lên thì mềm.”
Từ Mậu Xuân vốn định rời đi, thân là ông lão, nhìn điện thoại lâu như vậy, mắt cũng mỏi mệt, nhưng sau khi nhìn rõ ràng thứ trên màn hình hai người đang cầm cái gì, lông mày đột nhiên nhíu lại, "Tiểu tử này lấy đâu ra tự tin vậy? Mặc dù lớn lên trông giống, nhưng cái đồ chơi này với cái thứ hắn nói không phải là một!
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro