Nữ Giả Nam Ở Trường Học Nam Sinh
Đánh Nhau (2)
2024-11-20 03:51:33
Tống Thời mí mắt nâng nhẹ, giọng nói đạm bạc lạnh lẽo: “Đương nhiên, tôi cũng rất không thích ở trong một phòng với cậu. Nếu cậu cảm thấy chuyện gì đều có thể giải quyết bằng một nắm tay thì không bằng bây giờ chạy vào văn phòng hiệu trưởng làm ông ta suy xét việc phân chia lại phòng ký túc xá một chút.”
Giang Sóc: “……”
“Ông mày làm được thì làm lâu rồi còn đợi đến lúc cậu nói!”
Thành tích Giang Sóc không tốt, học cấp hai đánh nhau trốn học không ngừng nghỉ, lúc trước anh trai của anh đưa anh vào trường học này chính là để quản lý hành động của anh, ông già hiệu trưởng kia ỷ vào có quan hệ sâu với anh trai của mình mà sắp xếp anh cùng ký túc xá với Tống Thời học giỏi nhất khóa, còn tìm lý do mỹ kỳ là làm anh học tập theo Tống Thời nhiều vào.
Học theo cái chó má!
Gia hỏa Tống Thời này cũng không phải cái người tốt gì!
Còn tưởng nó là học sinh ngoan? Còn không phải là làm bộ làm tịch lừa người khác! trong lòng Giang Sóc biết rất rõ việc này!
Nếu không tại trường học yêu cầu bắt buộc học sinh phải ở ký túc xá, Giang Sóc đã dọn ra ngoài lâu rồi, cần gì phải xem vẻ mặt anh ta mỗi ngày, mắt không thấy tâm không phiền.
Tống Thời lạnh lùng nói: “Nếu cậu hiển nhiên việc này, biết bản thân không bản lĩnh thì an phận một chút đi, đừng quấy rầy tôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với cậu.”
“Đù!” Nghe xong lời này Giang Sóc càng tức giận, tiện tay cầm một quyển sách ném về phía anh.
Tống Thời giơ tay lên chắn, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt miệt thị mở miệng nói: “Nói cậu là phế vật đã không nhịn được?”
“Đù! Mẹ mày mắng câu nữa xem!”
Giang Sóc tức hộc máu nắm đấm vung lên về phía khuôn mặt của anh.
Cơ thể Tống Thời hơi mảnh khảnh không to lớn như Giang Sóc, từng khối cơ bắp hiện lên rõ ràng, nhưng tất nhiên anh cũng không phải ăn chay ngay lập tức đánh lại.
Hai người đánh lên đầy hăng hái, Ôn Hoài nhân cơ hội trốn nhanh như chớp vào bên cạnh co người lại.
Nàng do dự một hồi cắn môi, quyết định lấy ra di động gọi một cuộc điện thoại.
Ký túc xá rộng rãi nhưng mà hai người đánh nhau rất hung mãnh kịch liệt, sách trên bàn rơi đầy đất, ghế không biết bị đá đến chỗ nào mà ngã trái ngã phải, ngay cả đồ vật trên bàn Ôn Hoài đều không đủ may mắn mà thoát khỏi được.
Không bao lâu phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa phanh phanh, chủ nhiệm lớp của Tống Thời hét lên ở ngoài cửa: “Giang Sóc! Cậu mở cửa cho tôi! Nhanh lên mở ra!!”
Nghe thấy tiếng hét giận dữ của chủ nhiệm lớp, hai người đang đánh nhau rốt cuộc ngừng lại.
“Cậu gọi?” Giang Sóc đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm gắt gao vào Ôn Hoài, trong cổ họng anh toát ra dòng khí máu lạnh: “Giỏi đấy, báo cáo với giáo viên cơ, chú lùn con, cậu giỏi lắm! Rất lợi hại!”
Ôn Hoài rụt bả vai cúi đầu không rên một tiếng.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp đều mang cả hai người ra, trước khi đi đôi mắt Giang Sóc như một con rắn độc nhìn chằm chằm cô, ngay cả ánh mắt Tống Thời bắn về phía này cũng đen tối không rõ.
Ôn Hoài ngồi dưới đất nghĩ thầm, xong rồi, coi như cô đắc tội Giang Sóc hoàn toàn.
Giang Sóc: “……”
“Ông mày làm được thì làm lâu rồi còn đợi đến lúc cậu nói!”
Thành tích Giang Sóc không tốt, học cấp hai đánh nhau trốn học không ngừng nghỉ, lúc trước anh trai của anh đưa anh vào trường học này chính là để quản lý hành động của anh, ông già hiệu trưởng kia ỷ vào có quan hệ sâu với anh trai của mình mà sắp xếp anh cùng ký túc xá với Tống Thời học giỏi nhất khóa, còn tìm lý do mỹ kỳ là làm anh học tập theo Tống Thời nhiều vào.
Học theo cái chó má!
Gia hỏa Tống Thời này cũng không phải cái người tốt gì!
Còn tưởng nó là học sinh ngoan? Còn không phải là làm bộ làm tịch lừa người khác! trong lòng Giang Sóc biết rất rõ việc này!
Nếu không tại trường học yêu cầu bắt buộc học sinh phải ở ký túc xá, Giang Sóc đã dọn ra ngoài lâu rồi, cần gì phải xem vẻ mặt anh ta mỗi ngày, mắt không thấy tâm không phiền.
Tống Thời lạnh lùng nói: “Nếu cậu hiển nhiên việc này, biết bản thân không bản lĩnh thì an phận một chút đi, đừng quấy rầy tôi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với cậu.”
“Đù!” Nghe xong lời này Giang Sóc càng tức giận, tiện tay cầm một quyển sách ném về phía anh.
Tống Thời giơ tay lên chắn, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt miệt thị mở miệng nói: “Nói cậu là phế vật đã không nhịn được?”
“Đù! Mẹ mày mắng câu nữa xem!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Sóc tức hộc máu nắm đấm vung lên về phía khuôn mặt của anh.
Cơ thể Tống Thời hơi mảnh khảnh không to lớn như Giang Sóc, từng khối cơ bắp hiện lên rõ ràng, nhưng tất nhiên anh cũng không phải ăn chay ngay lập tức đánh lại.
Hai người đánh lên đầy hăng hái, Ôn Hoài nhân cơ hội trốn nhanh như chớp vào bên cạnh co người lại.
Nàng do dự một hồi cắn môi, quyết định lấy ra di động gọi một cuộc điện thoại.
Ký túc xá rộng rãi nhưng mà hai người đánh nhau rất hung mãnh kịch liệt, sách trên bàn rơi đầy đất, ghế không biết bị đá đến chỗ nào mà ngã trái ngã phải, ngay cả đồ vật trên bàn Ôn Hoài đều không đủ may mắn mà thoát khỏi được.
Không bao lâu phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa phanh phanh, chủ nhiệm lớp của Tống Thời hét lên ở ngoài cửa: “Giang Sóc! Cậu mở cửa cho tôi! Nhanh lên mở ra!!”
Nghe thấy tiếng hét giận dữ của chủ nhiệm lớp, hai người đang đánh nhau rốt cuộc ngừng lại.
“Cậu gọi?” Giang Sóc đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm gắt gao vào Ôn Hoài, trong cổ họng anh toát ra dòng khí máu lạnh: “Giỏi đấy, báo cáo với giáo viên cơ, chú lùn con, cậu giỏi lắm! Rất lợi hại!”
Ôn Hoài rụt bả vai cúi đầu không rên một tiếng.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp đều mang cả hai người ra, trước khi đi đôi mắt Giang Sóc như một con rắn độc nhìn chằm chằm cô, ngay cả ánh mắt Tống Thời bắn về phía này cũng đen tối không rõ.
Ôn Hoài ngồi dưới đất nghĩ thầm, xong rồi, coi như cô đắc tội Giang Sóc hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro