Nữ Giả Nam Ở Trường Học Nam Sinh
Đánh Nhau (1)
2024-11-20 03:51:33
Vẻ mặt Giang Sóc cũng hơi ngoài ý muốn, không nghĩ là anh lại tìm được người nhanh như vậy, đúng là chó ngáp phải ruồi được đến chẳng tốn sức.
Anh nhướng mày cúi người xuống ánh mắt đen tối không rõ nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù đang cười nhưng cặp đồng tử lại là một mảnh rét lạnh: “Chú lùn con, vẫn còn khỏe ha! Mới đó mà đã gặp lại, cậu nói xem đây có phải duyên phận giữa hai đứa mình không?”
Môi Ôn Hoài trắng bệch, đôi chân như bị đông lạnh lại không có sức để chạy.
Thấy lá gan cô nhỏ như thể sợ tới mức không dám động đậy, Giang Sóc mắt lạnh mà cười nhạo không thèm nói thêm, trực tiếp kéo người rồi đóng cửa lại xách đến bên bàn học.
Giang Sóc ngước mắt tùy ý đánh giá bàn học chỉnh tề sạch sẽ của cô, không thèm để ý nói: “Để tôi đoán xem nào, cậu chắc không phải là người mới chuyển vào ký túc xá này, học sinh mới chuyển trường đến?”
Ôn Hoài cắn chặt môi im lặng không lên tiếng.
Giang Sóc dán mặt gần cô nói với vẻ hứng thú: “Bạn cùng phòng mới lại tặng đại lễ cho tôi ngay lần đầu gặp mặt, nói xem tôi nên đòi lại như nào bây giờ? Đúng rồi, hình như còn chưa biết tên cậu? Làm phiền cậu tự giới thiệu bản thân một chút.”
“Ơ? Sao lại không nói? Bị câm? Hay là bị tôi dọa sợ rồi? Lúc trước không thấy lá gan cậu bé như vậy nha!”
Ánh mắt trên đỉnh đầu như lửa nóng phảng phất muốn bỏng cháy ra một lỗ ở trên người Ôn Hoài, cô âm thầm nắm chặt tay.
Giây lát sau giãy giụa một chút, rốt cuộc gian nan hộc ra hai chữ từ trong miệng.
“Ôn…… Hoài.”
Giang Sóc buông lỏng ngón tay rồi vỗ thật mạnh bả vai cô nói: “Tên điệu thật đấy! Khó nghe quá, chú lùn con, tôi thích gọi cậu như thế hơn!”
Ôn Hoài mím môi vẻ mặt không vui.
Bất quá nghĩ đến chuyện gì, Giang Sóc quay đầu nhìn về phía Tống Thời đang im lặng đằng kia tâm tình không vui nói: “Này! Ông mày lúc nãy gõ cửa cậu không nghe thấy à?”
Tống Thời tiếp tục lật nhìn sách trong tay không thèm phản ứng.
Tính tình Giang Sóc từ trước đến nay không tốt, không còn kiên nhẫn dùng sức đá chân vào cái bàn của anh quát: “Đang nói chuyện với cậu đấy! Giả vờ điếc à!”
Ôn Hoài đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh quát đến hoảng sợ.
Rốt cuộc Tống Thời cũng động đậy, anh bỏ sách xuống từ từ đứng lên.
Anh vốn đã cao chân còn dài, vừa đứng lên như thế làm khí thế hai người không ai kém ai, Ôn Hoài bị kẹp ở bên trong thì lại không thoải mái lắm, cô chỉ cảm thấy mười phần áp bách không thở nổi.
Đôi mắt Tống Thời hẹp dài mí mắt hơi mỏng, lúc nhìn về phía một người luôn có cảm giác lãnh đạm làm người sống chớ gần, cho dù đối mặt với Giang Sóc tính tình táo bạo mặt anh cũng không biểu tình: “Hai chúng ta là bạn cùng phòng có mối quan hệ không tốt chứ không phải là bạn bè, cho nên tôi không có nghĩa vụ phải mở cửa cho cậu.”
Giang Sóc tức khắc nổi giận: “Đừng nghĩ rằng ỷ vào bố mẹ cậu là quan to mà tôi không dám đánh cậu! Cậu nghĩ là ông đây muốn cùng ký túc xá với cậu à!”
Anh nhướng mày cúi người xuống ánh mắt đen tối không rõ nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù đang cười nhưng cặp đồng tử lại là một mảnh rét lạnh: “Chú lùn con, vẫn còn khỏe ha! Mới đó mà đã gặp lại, cậu nói xem đây có phải duyên phận giữa hai đứa mình không?”
Môi Ôn Hoài trắng bệch, đôi chân như bị đông lạnh lại không có sức để chạy.
Thấy lá gan cô nhỏ như thể sợ tới mức không dám động đậy, Giang Sóc mắt lạnh mà cười nhạo không thèm nói thêm, trực tiếp kéo người rồi đóng cửa lại xách đến bên bàn học.
Giang Sóc ngước mắt tùy ý đánh giá bàn học chỉnh tề sạch sẽ của cô, không thèm để ý nói: “Để tôi đoán xem nào, cậu chắc không phải là người mới chuyển vào ký túc xá này, học sinh mới chuyển trường đến?”
Ôn Hoài cắn chặt môi im lặng không lên tiếng.
Giang Sóc dán mặt gần cô nói với vẻ hứng thú: “Bạn cùng phòng mới lại tặng đại lễ cho tôi ngay lần đầu gặp mặt, nói xem tôi nên đòi lại như nào bây giờ? Đúng rồi, hình như còn chưa biết tên cậu? Làm phiền cậu tự giới thiệu bản thân một chút.”
“Ơ? Sao lại không nói? Bị câm? Hay là bị tôi dọa sợ rồi? Lúc trước không thấy lá gan cậu bé như vậy nha!”
Ánh mắt trên đỉnh đầu như lửa nóng phảng phất muốn bỏng cháy ra một lỗ ở trên người Ôn Hoài, cô âm thầm nắm chặt tay.
Giây lát sau giãy giụa một chút, rốt cuộc gian nan hộc ra hai chữ từ trong miệng.
“Ôn…… Hoài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Sóc buông lỏng ngón tay rồi vỗ thật mạnh bả vai cô nói: “Tên điệu thật đấy! Khó nghe quá, chú lùn con, tôi thích gọi cậu như thế hơn!”
Ôn Hoài mím môi vẻ mặt không vui.
Bất quá nghĩ đến chuyện gì, Giang Sóc quay đầu nhìn về phía Tống Thời đang im lặng đằng kia tâm tình không vui nói: “Này! Ông mày lúc nãy gõ cửa cậu không nghe thấy à?”
Tống Thời tiếp tục lật nhìn sách trong tay không thèm phản ứng.
Tính tình Giang Sóc từ trước đến nay không tốt, không còn kiên nhẫn dùng sức đá chân vào cái bàn của anh quát: “Đang nói chuyện với cậu đấy! Giả vờ điếc à!”
Ôn Hoài đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh quát đến hoảng sợ.
Rốt cuộc Tống Thời cũng động đậy, anh bỏ sách xuống từ từ đứng lên.
Anh vốn đã cao chân còn dài, vừa đứng lên như thế làm khí thế hai người không ai kém ai, Ôn Hoài bị kẹp ở bên trong thì lại không thoải mái lắm, cô chỉ cảm thấy mười phần áp bách không thở nổi.
Đôi mắt Tống Thời hẹp dài mí mắt hơi mỏng, lúc nhìn về phía một người luôn có cảm giác lãnh đạm làm người sống chớ gần, cho dù đối mặt với Giang Sóc tính tình táo bạo mặt anh cũng không biểu tình: “Hai chúng ta là bạn cùng phòng có mối quan hệ không tốt chứ không phải là bạn bè, cho nên tôi không có nghĩa vụ phải mở cửa cho cậu.”
Giang Sóc tức khắc nổi giận: “Đừng nghĩ rằng ỷ vào bố mẹ cậu là quan to mà tôi không dám đánh cậu! Cậu nghĩ là ông đây muốn cùng ký túc xá với cậu à!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro