Nữ Giả Nam Ở Trường Học Nam Sinh
Mối Quan Hệ Bạn...
2024-11-20 03:51:33
Ôn Hoài chưa từng đánh người bao giờ, bình thường nói chuyện cũng đều nói nhỏ nhẹ, ngay cả người tràn ngập lệ khí tính cách hung ác như Giang Sóc cô cũng chưa từng gặp qua.
Bạn bè bên người Ôn Hoài đều là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, tính cách ôn hòa ngoan ngoãn còn thông minh, cho dù là nam sinh thì cũng rất lễ phép, chưa bao giờ xúi giục người khác đánh nhau.
Giang Sóc là người mà cả đời cô sẽ tránh xa, anh cuồng vọng kiêu ngạo tính tình thô bạo, đánh nhau không để ý hậu quả tí nào, cả người lộ đầy vẻ thú dữ độc ác tàn nhẫn.
Ôn Hoài chỉ nhìn một cái đã cảm thấy sợ hãi.
Nàng đắc tội đối phương thì ngày tháng trong tương lai chỉ sợ sẽ không bình yên.
Bất quá trong lòng cô bí ẩn cảm thấy một chút may mắn, trường học to như vậy, anh ta không quen biết cô đồng thời cũng không biết tên cô, chỉ cần cố gắng không gặp được trốn tránh đối phương, chắc là sẽ không có việc gì.
Cho dù bối cảnh của anh ta mạnh thì cũng không đến mức tất cả giáo viên trong trường học đều sợ anh ta đi, chỉ cần trong tay mình còn giữ lại bức ảnh này, nếu anh ta tìm được nhà thì vẫn còn nắm nhược điểm của anh ta trong tay.
Nghĩ thế Ôn Hoài lấy di động ra không chớp mắt nhìn chằm chằm bức ảnh này.
Đúng lúc này từ cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa cắm vào ổ.
Ôn Hoài sửng sốt, vội vàng sửa sang lại quần áo rồi xoay người sang chỗ khác.
Lúc cửa mở ra hai người bốn mắt nhìn nhau.
Biểu tình Tống Thời ngẩn ra như là không nghĩ đến bên trong lại có người.
Ôn Hoài nhanh chóng phục hồi tinh thần đi tới, suy nghĩ trong đầu xong vươn tay về phía anh nói: “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng mới tên là Ôn Hoài, hôm nay mới chuyển đến trường học này.”
Tống Thời nhấc lên con ngươi ánh mắt dừng ở trên tay tuyết trắng kia, anh chậm rãi nâng ánh mắt lãnh đạm lên nhìn một lần, hai tay cắm túi đi lướt qua rồi đi trực tiếp vào trong.
Ôn Hoài xấu hổ gãi đầu nghĩ thầm, bạn cùng phòng này thoạt nhìn hơi cao lãnh không dễ ở chung.
Cô chậm rãi trở lại bên bàn học của mình lấy ra mấy quyển ngày mai cần học, định chuẩn bị bài trước một chút, đằng sau truyền đến một âm thanh thanh lãnh: “Tống Thời.”
Ôn Hoài sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng hiểu được đây là tên của anh ta.
Bất quá nói xong câu này đối phương không lại nói chuyện nữa, không khí trở nên yên lặng như chết.
Ký túc xá ở bên trên là giường bên dưới là bàn học, giường ngủ của Ôn Hoài và anh trùng hợp đối diện nhau.
Tống Thời ngồi ở trên ghế lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc.
Ôn Hoài đưa lưng về phía anh xem sách giáo khoa trong tay, tiếng trang giấy sàn sạt vang lên rõ ràng trong ký túc xá an tĩnh.
Nửa giờ sau, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Tiếng gõ cửa “Phanh phanh phanh” kịch liệt truyền đến, Ôn Hoài lặng lẽ quay đầu nhìn Tống Thời một cái thấy anh không từ bao giờ đã mang tai nghe lên tiếp tục đọc sách, cả người không nhúc nhích như là không tính toán ra mở cửa.
Người ở bên ngoài hình như không còn kiên nhẫn nữa đã bắt đầu nhấc chân lên đạp hết sức vào cửa.
Tiếng chân đạp phịch vang lên làm Ôn Hoài giật cả mình.
Trong lòng cô lộp bộp một cái sợ người đó đá hỏng luôn cửa, cô vội vàng bỏ sách ra đi đến gần cửa.
Tay phải nắm lấy then cửa vặn một cái.
Mở cửa.
Chân của người bên ngoài bỗng chốc ngừng ở giữa không khí.
Ôn Hoài ngẩng đầu đang định chào hỏi bạn cùng phòng táo bạo mới một cái, nhưng mà nhìn một cái trong phút chốc sắc mặt trắng bệch, sau lưng lạnh run cảm thấy muốn chạy trốn ngay lập tức.
——
Giang Sóc: Xong đời rồi, lần đầu tiên gặp mặt đã đắc tội lão bà……
Bạn bè bên người Ôn Hoài đều là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, tính cách ôn hòa ngoan ngoãn còn thông minh, cho dù là nam sinh thì cũng rất lễ phép, chưa bao giờ xúi giục người khác đánh nhau.
Giang Sóc là người mà cả đời cô sẽ tránh xa, anh cuồng vọng kiêu ngạo tính tình thô bạo, đánh nhau không để ý hậu quả tí nào, cả người lộ đầy vẻ thú dữ độc ác tàn nhẫn.
Ôn Hoài chỉ nhìn một cái đã cảm thấy sợ hãi.
Nàng đắc tội đối phương thì ngày tháng trong tương lai chỉ sợ sẽ không bình yên.
Bất quá trong lòng cô bí ẩn cảm thấy một chút may mắn, trường học to như vậy, anh ta không quen biết cô đồng thời cũng không biết tên cô, chỉ cần cố gắng không gặp được trốn tránh đối phương, chắc là sẽ không có việc gì.
Cho dù bối cảnh của anh ta mạnh thì cũng không đến mức tất cả giáo viên trong trường học đều sợ anh ta đi, chỉ cần trong tay mình còn giữ lại bức ảnh này, nếu anh ta tìm được nhà thì vẫn còn nắm nhược điểm của anh ta trong tay.
Nghĩ thế Ôn Hoài lấy di động ra không chớp mắt nhìn chằm chằm bức ảnh này.
Đúng lúc này từ cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa cắm vào ổ.
Ôn Hoài sửng sốt, vội vàng sửa sang lại quần áo rồi xoay người sang chỗ khác.
Lúc cửa mở ra hai người bốn mắt nhìn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu tình Tống Thời ngẩn ra như là không nghĩ đến bên trong lại có người.
Ôn Hoài nhanh chóng phục hồi tinh thần đi tới, suy nghĩ trong đầu xong vươn tay về phía anh nói: “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng mới tên là Ôn Hoài, hôm nay mới chuyển đến trường học này.”
Tống Thời nhấc lên con ngươi ánh mắt dừng ở trên tay tuyết trắng kia, anh chậm rãi nâng ánh mắt lãnh đạm lên nhìn một lần, hai tay cắm túi đi lướt qua rồi đi trực tiếp vào trong.
Ôn Hoài xấu hổ gãi đầu nghĩ thầm, bạn cùng phòng này thoạt nhìn hơi cao lãnh không dễ ở chung.
Cô chậm rãi trở lại bên bàn học của mình lấy ra mấy quyển ngày mai cần học, định chuẩn bị bài trước một chút, đằng sau truyền đến một âm thanh thanh lãnh: “Tống Thời.”
Ôn Hoài sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng hiểu được đây là tên của anh ta.
Bất quá nói xong câu này đối phương không lại nói chuyện nữa, không khí trở nên yên lặng như chết.
Ký túc xá ở bên trên là giường bên dưới là bàn học, giường ngủ của Ôn Hoài và anh trùng hợp đối diện nhau.
Tống Thời ngồi ở trên ghế lấy ra một quyển sách bắt đầu đọc.
Ôn Hoài đưa lưng về phía anh xem sách giáo khoa trong tay, tiếng trang giấy sàn sạt vang lên rõ ràng trong ký túc xá an tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa giờ sau, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.
Tiếng gõ cửa “Phanh phanh phanh” kịch liệt truyền đến, Ôn Hoài lặng lẽ quay đầu nhìn Tống Thời một cái thấy anh không từ bao giờ đã mang tai nghe lên tiếp tục đọc sách, cả người không nhúc nhích như là không tính toán ra mở cửa.
Người ở bên ngoài hình như không còn kiên nhẫn nữa đã bắt đầu nhấc chân lên đạp hết sức vào cửa.
Tiếng chân đạp phịch vang lên làm Ôn Hoài giật cả mình.
Trong lòng cô lộp bộp một cái sợ người đó đá hỏng luôn cửa, cô vội vàng bỏ sách ra đi đến gần cửa.
Tay phải nắm lấy then cửa vặn một cái.
Mở cửa.
Chân của người bên ngoài bỗng chốc ngừng ở giữa không khí.
Ôn Hoài ngẩng đầu đang định chào hỏi bạn cùng phòng táo bạo mới một cái, nhưng mà nhìn một cái trong phút chốc sắc mặt trắng bệch, sau lưng lạnh run cảm thấy muốn chạy trốn ngay lập tức.
——
Giang Sóc: Xong đời rồi, lần đầu tiên gặp mặt đã đắc tội lão bà……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro