Nữ Minh Tinh Giải Nghệ Về Vườn Trồng Rau, Dựa Vào Cầm Cuốc Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 28
2024-11-14 22:27:05
Bọn họ sao nỡ lòng nào để Đào Tiêu Nguyên chịu khổ như vậy! Người Đào gia đều đau lòng muốn chết.
Uông gia, thật sự là không có lương tâm!
Nhất là Uông Chấn Kỳ, bên này có vị hôn thê từ bé, sắp thành thân rồi, lại còn ra ngoài ve vãn người khác.
Đào gia bọn họ trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với Uông gia, không bị liên lụy, kỳ thật, cũng là chuyện tốt.
Trong họa có phúc, trong phúc có họa!
Chuyện tốt chuyện xấu, đều chỉ trong một ý niệm!
Nhưng Đào Thành Khải vẫn cảm thấy không ổn lắm.
Chuyện từ hôn do một nữ nhi nhà lành trực tiếp đứng ra xử lý, vẫn sẽ có chút thất thố, làm người ta đàm tiếu.
Chân mày nhíu chặt, Đào Thành Khải rít một hơi thuốc, lúc này mới nhìn Đào Tiêu Nguyên, hỏi: “Nguyên Nguyên, chuyện lớn như vậy, sao con không nói sớm với người trong nhà? Con nói sớm một chút, chúng ta có sự chuẩn bị, có thể xử lý ổn thỏa hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu có thể nói rõ mọi chuyện sớm hơn, bọn họ trực tiếp đến Uông gia từ hôn, có lẽ, sự việc cũng không đến mức này.
Biết tổ phụ Đào Thành Khải đang nghi ngờ về biểu hiện của mình, Đào Tiêu Nguyên khẽ cụp mắt xuống, nhịn không được đưa tay lau khóe mắt. Vừa đau lòng, nước mắt Đào Tiêu Nguyên lại càng như chuỗi ngọc đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Từ Quế Chi, Đổng Ngữ Nhu lại ôm lấy Đào Tiêu Nguyên, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, vô cùng đau lòng.
Còn Đào Toàn Trung, Đào Toàn Dũng, Đào Thuỵ Lương, Đào Thuỵ Lễ cũng không khỏi quay mặt đi, hốc mắt đỏ hoe.
Bọn họ, thật sự là vì chuyện của Đào Tiêu Nguyên mà khổ sở, phẫn nộ, hận không thể xông ra ngoài, đánh cho Uông Chấn Kỳ kia một trận tơi bời mới hả giận.
Thở phào một hơi, bình tĩnh lại một chút, Đào Tiêu Nguyên mới từ trong lòng mẫu thân Từ Quế Chi buông ra, lắc đầu, nghiêm túc nói với ông nội Đào Thành Khải: "Tổ phụ, cháu sai rồi! Ban đầu cháu còn tưởng rằng, vì danh tiếng của Đào gia, cháu sẽ cam chịu."
"Đến lúc đó, cháu theo đi lưu đày, đó cũng là điều nên làm."
"Nhưng mà, nhìn thấy Uông Chấn Kỳ hôm nay như vậy, nhìn thấy hắn ta không để cháu trong lòng, không để Đào gia chúng ta vào mắt, cháu mới hối hận."
Lau nước mắt, hít mũi một cái, Đào Tiêu Nguyên nói tiếp: "Uông gia là đại hộ, từ trong đáy lòng coi thường cháu, cho dù cháu kiên trì hôn sự, đi theo chịu khổ, cũng không đổi lại được nửa câu nói tốt đẹp nào từ bọn họ, ngược lại còn liên lụy đến Đào gia chúng ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chính bởi vì đã nghĩ thông suốt những điều này, cháu mới hối hận, không muốn tiếp tục phạm sai lầm như vậy nữa, không muốn để Đào gia chúng ta vô tội bị Uông gia liên lụy."
"Thái độ của Uông Chấn Kỳ hôm nay, cũng sẽ không tiếp tục thực hiện hôn ước. Vì Ôn tiểu thư, hắn ta sẽ không để nàng ấy chịu uất ức, như vậy, cháu là cái gì?"
Nghe Đào Tiêu Nguyên nói, Đào gia ai cũng âm thầm mừng rỡ.
Hành động của Uông Chấn Kỳ, quả thực đối xử với Ôn Thanh Hành như châu như ngọc, nhưng lại vứt bỏ Đào Tiêu Nguyên như giày rách.
Còn Đào Tiêu Nguyên, lại kiên định nói tiếp: "Uông Chấn Kỳ đã không xem trọng cháu, nếu đã thế cháu vẫn còn đội cái danh hôn thê của hắn, chẳng phải lúc nhà họ đi đày sẽ phải đi theo chịu khổ sao? Đúng là không đáng.”
"Cháu cũng biết, hôm nay cháu làm ầm ĩ như vậy, mặt mũi nhà chúng ta cũng rất khó coi, nhưng còn hơn là cả nhà chúng ta bị liên lụy."
"Cho dù danh tiếng cháu bị tổn hại, cả đời không gả ra được, phải đi làm ni cô, cháu cũng sẽ không để Uông gia kéo nhà chúng ta xuống nước!"
Đã biết rõ những toan tính của bọn họ, Đào Tiêu Nguyên sẽ không để bản thân rơi vào tình thế bất lợi như vậy nữa.
Ôn Thanh Hành muốn, vậy thì đi đi, cùng Uông Chấn Kỳ trải nghiệm nỗi gian khổ phu thê hoạn nạn, xem xem giữa Ôn Thanh Hành và Uông Chấn Kỳ, rốt cuộc có phải tình bền hơn vàng, mệnh mỏng như tờ giấy hay không!
Còn nàng, có dự tính của riêng mình. Chuyện còn chưa tra rõ ràng, nàng còn phải nghĩ cách gỡ Đào gia ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro