Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 36
2024-10-10 18:10:01
Sau khi ăn no, Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu mỗi người mặc một cái áo lông mưa, muốn đi lên sân thượng tản bộ tiêu cơm, chính là nghĩ đến mưa lớn như vậy ra ngoài đi một chút cũng khó a. Cũng may trên nóc nhà này có dựng một tầng mái che, điểm này dù có mưa vẫn có thể che chắn tốt, chỉ có điều thanh âm mưa xối vào mặt trên mái thật sự quá ồn ào.
“Mập mạp a, em nói lúc này mới mấy ngày mà dường như thời tiết liền trở nên không khác gì mùa đông, em nói sau này có thể hay không lạnh hơn nữa?” La Mãn Lâu nhìn không trung u ám lạnh người áp lực mà nói.
“Shhh, hiện tại liền lạnh đến như vậy, chắc sau này sẽ biết lạnh hơn như thế nào!” - Điền Nhiễm nhớ tới trong tiểu thuyết nói: đây chính là lúc giá lạnh, ngay cả tang thi đông lạnh đến độ một bước cũng khó đi.
“Em nói nếu lạnh như vậy, có thể hay không trực tiếp khiến tang thi đông chết hết, mùa xuân sang năm đến sẽ là một thế giới tốt đẹp trở lại?!” - La Mãn Lâu cười nói trong hi vọng.
“Chị cảm thấy tang thi dễ dàng đông chết như vậy sao?” - Điền Nhiễm cười khẽ nhìn về phía La Mãn Lâu.
“Ngươi cái tên mập chết tiệt, cứ nói ấp úng vậy làm ta ảo tưởng đến xấu hổ!!” - La Mãn Lâu trừng mắt nhìn Điền Nhiễm một cái, thực chất cô ấy không phải không biết năng lực tang thi ngoan cường đến mức nào, bất quá so với tang thi, nhân loại bọn họ càng thêm ngoan cường hơn nhiều không phải sao!
“Vậy chị tiếp tục ảo tưởng, ta liền không quấy rầy nữa đâu” - Điền Nhiễm nói xong liền đi xuống.
“Thế giới tốt đẹp sẽ đến sao?! Chỉ sợ sang năm, ông trời chỉ biết cho chúng ta một cái thế giới càng thêm tàn khốc a!” - Điền Nhiễm lẩm bẩm, cười khổ mà trở về phòng.
Đêm, mọi người đi vào giấc ngủ sau, thanh âm mưa to đánh không ngừng vào nóc nhà càng ngày càng nhỏ, dần dần toàn bộ thanh âm ấy biến mất ở trong màn đêm đen nhánh.
“Hết mưa rồi sao?” - Điền Nhiễm tròn mắt hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, theo sau nắm thật chặt chăn rồi nhắm hai mắt lại, hết mưa là một chuyện tốt.
“Sở ca, cơn mưa này hẳn là ngừng, chỉ là bên ngoài chính là so với mưa, trời còn muốn lạnh” - Dương Khê giữ thật chặt trên người quần áo, ô tô bọn họ lái đã hỏng, chỉ có thể dừng lại ở nửa đường. Chính là không có cũng liền thôi đi, vừa mới chuẩn bị đi bộ lại bị mưa to đột nhiên ập tới ngăn cản từng bước đi của họ. Không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục quay trở lại trong xe, chờ đợi mưa to qua đi.
“Thông tri đến mọi người, chúng ta lên đường di chuyển suốt đêm” - Lục Sở nhìn bên ngoài trời có mấy bông tuyết tung bay rơi xuống, trực giác hắn nhắc nhở rằng bọn họ không thể tiếp tục dừng mãi ở chỗ này.
Quốc lộ chỗ này xây dựa vào núi, hôm nay gặp phải trận mưa to, thế mưa lại không nhỏ, nếu là tiếp diễn theo đêm tuyết rơi xuống, như vậy sẽ gặp phiền toái lớn.
“Chuẩn bị tốt cả chưa?” - Lục Sở xuống xe đối với mọi người nói.
“Chuẩn bị tốt, Sở ca!” - đoàn người phía sau ai nấy đều cõng một cái ba lô rất lớn, bên trong căng phồng không biết trang bị thứ gì.
“Xuất phát!!” - Lục Sở ra lệnh một tiếng, mọi người dựa vào ánh sáng đèn pin bắt đầu lên đường.
“Sở ca, xe đâu?!” - Dương Khê không theo đoàn người mà nhìn thoáng qua sau, lúc trước vốn bọn họ không nghĩ sẽ ném xe lại đây, mới vòng qua đường xa, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải vứt xe ở chỗ này.
“Phía trước có bóng dáng của thôn, tìm được xăng thì lại đến lấy xe” - Lục Sở nhìn chính chiếc xe mình yêu thích, liếc mắt một cái, lúc này mới nói.
“Chúng ta đi nhanh đi” - Dương Khê cười cười, chiếu bọn họ bước chân, nhất định có thể ở trước hừng đông đuổi tới kịp cái thôn kia, chờ dọn sạch thôn xong, hắn nhất định phải ăn một đốn cơm nóng!
Một hàng chín người, trừ bỏ Dương Khê, mỗi người liếc mắt một cái nhìn lại liền thấy dáng người tràn ngập năng lượng, gió tuyết rét lạnh không ngăn cản được bọn họ nện bước chân, ánh mắt kiên nghị không vì thời tiết ác liệt mà sinh ra một tia dao động.
Một đường này đi tới, Lục Sở vẫn luôn quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh, trên đường không hề gặp được bất luận con tang thi nào, cho dù nhìn thấy thì chúng đều đã biến thành cỗ th•i th•ể, vậy chứng minh rằng nơi này đã từng có người đi qua dẹp sạch rồi.
“Sở ca, chung quanh thôn, thế nhưng không có tang thi!!” - Dương Khê đi ở bên cạnh Lục Sở, có chút cảnh giác nói.
“Thôn có người sống, xung quanh được người ta dọn dẹp, chỉ là không biết người bên trong là địch là bạn” - Lục Sở không có ngừng lại bước chân, dù vào thôn có gì đi nữa, hắn sẽ không vì điều này liền lùi bước.
“Mập mạp a, em nói lúc này mới mấy ngày mà dường như thời tiết liền trở nên không khác gì mùa đông, em nói sau này có thể hay không lạnh hơn nữa?” La Mãn Lâu nhìn không trung u ám lạnh người áp lực mà nói.
“Shhh, hiện tại liền lạnh đến như vậy, chắc sau này sẽ biết lạnh hơn như thế nào!” - Điền Nhiễm nhớ tới trong tiểu thuyết nói: đây chính là lúc giá lạnh, ngay cả tang thi đông lạnh đến độ một bước cũng khó đi.
“Em nói nếu lạnh như vậy, có thể hay không trực tiếp khiến tang thi đông chết hết, mùa xuân sang năm đến sẽ là một thế giới tốt đẹp trở lại?!” - La Mãn Lâu cười nói trong hi vọng.
“Chị cảm thấy tang thi dễ dàng đông chết như vậy sao?” - Điền Nhiễm cười khẽ nhìn về phía La Mãn Lâu.
“Ngươi cái tên mập chết tiệt, cứ nói ấp úng vậy làm ta ảo tưởng đến xấu hổ!!” - La Mãn Lâu trừng mắt nhìn Điền Nhiễm một cái, thực chất cô ấy không phải không biết năng lực tang thi ngoan cường đến mức nào, bất quá so với tang thi, nhân loại bọn họ càng thêm ngoan cường hơn nhiều không phải sao!
“Vậy chị tiếp tục ảo tưởng, ta liền không quấy rầy nữa đâu” - Điền Nhiễm nói xong liền đi xuống.
“Thế giới tốt đẹp sẽ đến sao?! Chỉ sợ sang năm, ông trời chỉ biết cho chúng ta một cái thế giới càng thêm tàn khốc a!” - Điền Nhiễm lẩm bẩm, cười khổ mà trở về phòng.
Đêm, mọi người đi vào giấc ngủ sau, thanh âm mưa to đánh không ngừng vào nóc nhà càng ngày càng nhỏ, dần dần toàn bộ thanh âm ấy biến mất ở trong màn đêm đen nhánh.
“Hết mưa rồi sao?” - Điền Nhiễm tròn mắt hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, theo sau nắm thật chặt chăn rồi nhắm hai mắt lại, hết mưa là một chuyện tốt.
“Sở ca, cơn mưa này hẳn là ngừng, chỉ là bên ngoài chính là so với mưa, trời còn muốn lạnh” - Dương Khê giữ thật chặt trên người quần áo, ô tô bọn họ lái đã hỏng, chỉ có thể dừng lại ở nửa đường. Chính là không có cũng liền thôi đi, vừa mới chuẩn bị đi bộ lại bị mưa to đột nhiên ập tới ngăn cản từng bước đi của họ. Không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục quay trở lại trong xe, chờ đợi mưa to qua đi.
“Thông tri đến mọi người, chúng ta lên đường di chuyển suốt đêm” - Lục Sở nhìn bên ngoài trời có mấy bông tuyết tung bay rơi xuống, trực giác hắn nhắc nhở rằng bọn họ không thể tiếp tục dừng mãi ở chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quốc lộ chỗ này xây dựa vào núi, hôm nay gặp phải trận mưa to, thế mưa lại không nhỏ, nếu là tiếp diễn theo đêm tuyết rơi xuống, như vậy sẽ gặp phiền toái lớn.
“Chuẩn bị tốt cả chưa?” - Lục Sở xuống xe đối với mọi người nói.
“Chuẩn bị tốt, Sở ca!” - đoàn người phía sau ai nấy đều cõng một cái ba lô rất lớn, bên trong căng phồng không biết trang bị thứ gì.
“Xuất phát!!” - Lục Sở ra lệnh một tiếng, mọi người dựa vào ánh sáng đèn pin bắt đầu lên đường.
“Sở ca, xe đâu?!” - Dương Khê không theo đoàn người mà nhìn thoáng qua sau, lúc trước vốn bọn họ không nghĩ sẽ ném xe lại đây, mới vòng qua đường xa, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải vứt xe ở chỗ này.
“Phía trước có bóng dáng của thôn, tìm được xăng thì lại đến lấy xe” - Lục Sở nhìn chính chiếc xe mình yêu thích, liếc mắt một cái, lúc này mới nói.
“Chúng ta đi nhanh đi” - Dương Khê cười cười, chiếu bọn họ bước chân, nhất định có thể ở trước hừng đông đuổi tới kịp cái thôn kia, chờ dọn sạch thôn xong, hắn nhất định phải ăn một đốn cơm nóng!
Một hàng chín người, trừ bỏ Dương Khê, mỗi người liếc mắt một cái nhìn lại liền thấy dáng người tràn ngập năng lượng, gió tuyết rét lạnh không ngăn cản được bọn họ nện bước chân, ánh mắt kiên nghị không vì thời tiết ác liệt mà sinh ra một tia dao động.
Một đường này đi tới, Lục Sở vẫn luôn quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh, trên đường không hề gặp được bất luận con tang thi nào, cho dù nhìn thấy thì chúng đều đã biến thành cỗ th•i th•ể, vậy chứng minh rằng nơi này đã từng có người đi qua dẹp sạch rồi.
“Sở ca, chung quanh thôn, thế nhưng không có tang thi!!” - Dương Khê đi ở bên cạnh Lục Sở, có chút cảnh giác nói.
“Thôn có người sống, xung quanh được người ta dọn dẹp, chỉ là không biết người bên trong là địch là bạn” - Lục Sở không có ngừng lại bước chân, dù vào thôn có gì đi nữa, hắn sẽ không vì điều này liền lùi bước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro