Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 37
2024-10-10 18:10:01
“Tiến vào phạm vi của thôn, chú ý cảnh giới” - Lục Sở quay về phía sau nói với người khác. Đoàn người đi sau gật gật đầu, lập tức tiến vào tư thế cảnh giác.
“Sở ca, để ta vào xem trước” - đoàn người Lục Sở bọn họ thuận lợi vào thôn, lại không có phát hiện bất luận người canh gác nào xuất hiện, vì thế Dương Khê chỉ chỉ phòng ở phía trước, nói lời đề nghị.
“Ừm, chú ý một chút” - Lục Sở gật gật đầu, Dương Khê có vóc dáng nhỏ, thoạt nhìn văn tĩnh nhưng mang một thân thủ rất là mạnh mẽ, đầu óc cũng linh hoạt, cho nên Lục Sở mới yên tâm để hắn đi vào.
“Suỵt!!”
Điền Nhiễm đem bả vai La Mãn Lâu vỗ vỗ, sau đó che miệng cô ấy lại, làm ra một cái dấu im lặng. Nghe động tĩnh ngoài cửa, hai người một trái một phải đứng nép ở bên cạnh cửa, chờ người bên ngoài bước vào.
Sau khi Dương Khê tiến vào nhà, liền bắt đầu xem xét một phòng rồi một phòng, mặt khác lại thấy phòng trước không có ai, đồ vật thiếu thốn, có vẻ các dấu hiệu hết thảy đều chứng minh đã lâu không có người hoạt động, mười người các anh muốn ở bên trong đều thoải mái.
Dương Khê một tay cầm v•ũ kh•í, một tay nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa. Dương Khê nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, thấy bên trong không có bất luận cái gì phản ứng lại, vì thế chính mình nhoài nửa thân trên dò xét đi vào.
Thời điểm Dương Khê chuẩn bị lại tiến thêm một bước nữa, đột nhiên cảm thấy bên tai truyền đến một trận kình phong, phản xạ vội vàng quay một cái liền nhảy sang bên.
Loảng xoảng...
Sau khi Dương Khê tránh ra, La Mãn Lâu một chân đá hụt vào phần trên bình hoa, đáng tiếc sức lực nàng quá lớn nên không kịp thu chân, trực tiếp đem bình hoa đánh vỡ tan tành.
“Có động tĩnh!” - Lục Sở đứng bên ngoài cũng nghe thấy bên trong có tiếng vang, vì thế mang theo vài người liền nhanh tiến vào.
Thời điểm Dương Khê đã quay người tránh đi, Điền Nhiễm vẫn cầm v•ũ kh•í vọt qua, nếu tinh ý sẽ thấy trên người Dương Khê có rất nhiều điều vết đỏ do bị Điền Nhiễm đánh.
“Đừng nhúc nhích”
Ngay ở thời điểm Dương Khê bị đánh sắp phát khóc, Lục Sở đã nhanh chân mang theo người vọt tiến vào.
Chợt Điền Nhiễm nghe thanh âm này, cảm thấy có chút quen tai, nhất thời rồi lại nghĩ không ra, vì thế lặng lẽ từ không gian lấy cái bật lửa đốt đuốc.
Ngọn lửa sáng ngời, bên trong nhà hiện hữu hai đám người đang giương cung bạt kiếm!
“Là cậu! Mấy người không có việc gì hay sao lại vào nhà tôi làm gì?”
Điền Nhiễm nhìn về phía cửa có mấy cái gia hỏa, trong đó một người mà cô đã gặp mặt một lần - Lục Sở.
“Điền tiểu thư, cô xuống tay thật mạnh rồi đấy!!” - Dương Khê khập khiễng bước đi tới, che lại một bên gương mặt bị đánh đến đỏ hồng, ủy khuất nhìn Điền Nhiễm.
“Ai bảo ngươi lén lút, xứng đáng!”
Điền Nhiễm trừng mắt nhìn Dương Khê liếc mắt một cái, cô vốn chỉ đánh vào má trái một cái, hẳn là gương mặt bên phải cũng nên chăm sóc một chút, bằng không nhìn thấy không đối xứng a!
“Đều nhận thức quen biết cả, còn không chịu đem v•ũ kh•í của mấy người thu hồi sao?!” - La Mãn Lâu có chút nghiêm nghị nhìn hình ảnh mấy thanh niên ở cửa đã làm nhiễu loạn giấc ngủ của cô ấy, thập phần bất mãn mà nói.
“Thu hồi!”
Thế nhưng mọi người không để ý đến La Mãn Lâu trước tiên mà là đem ánh mắt nhìn về phía Lục Sở rồi mới hành động.
“Điền tiểu thư, cả căn nhà lớn như vậy cũng chỉ có hai người các ngươi ở, hay xem xét phương diện đã quen biết một chút, cho chúng tôi ở nhờ một đêm nay được không?” - Dương Khê da mặt dày cười hì hì sấn lại gần.
“Cũng được, vậy thì một đêm!” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua mọi người một cái, lúc này mới phát hiện trên người bọn họ đã dính không ít vạt mỏng màu trắng, bất quá cái này không quan hệ với nàng, hôm nay cho bọn họ tá túc một đêm, coi như đưa cho Lục Sở một đạo chi tình.
“Cảm ơn Điền tiểu thư, bằng không lúc này trời có tuyết lớn, chúng ta thật là không biết làm sao bây giờ” - Dương Khê cười hì hì nói.
“Bên ngoài tuyết rơi rồi ư?”
Điền Nhiễm mở ra cửa sổ hướng ra bên ngoài vừa thấy, quả nhiên vùng trời trở nên trắng xoá một mảnh, lại nhớ đến vạt áo của mấy người bọn họ liền hiểu rõ, nguyên lai những vết mỏng màu trắng đó thế mà lại là bông tuyết!
Lục Sở thấy Điền Nhiễm đồng ý, lúc này mới quay về phía sau ngầm ra hiệu, cho phép những người khác tiến vào.
“Mượn phòng bếp của cô một chút được không, chúng tôi muốn nấu chút nước” Lục Sở đi đến trước mặt Điền Nhiễm, hỏi ý kiến cô gái nhỏ, chẳng qua vẫn là vẻ mặt băng sương lạnh nhạt không đổi.
“Bếp ở phía sau, các ngươi cứ tự nhiên, bất quá động tĩnh nên nhỏ chút, chung quanh còn có người đang ngủ!” - Điền Nhiễm nói xong liền phất phất tay với bọn họ, trong lúc đó còn ngáp một cái.
“Cảm ơn” - Lục Sở nói xong liền đi ra ngoài cửa.
“Mập mạp, các ngươi nhận thức nhau?!” - đám người vừa lục tục rời đi, La Mãn Lâu lập tức chui vào ổ chăn với Điền Nhiễm, sau đó mang theo vẻ mặt ‘có trò hay để xem’ tươi cười tò mò.
“Gặp được qua một lần, cây đao này là nhờ lúc đó mà có được, còn có những bộ quân phục ngụy trang cũng là trong tiệm của hắn” - Điền Nhiễm đem sự tình nàng gặp được Lục Sở cùng Dương Khê kể lại một lần.
“Sở ca, để ta vào xem trước” - đoàn người Lục Sở bọn họ thuận lợi vào thôn, lại không có phát hiện bất luận người canh gác nào xuất hiện, vì thế Dương Khê chỉ chỉ phòng ở phía trước, nói lời đề nghị.
“Ừm, chú ý một chút” - Lục Sở gật gật đầu, Dương Khê có vóc dáng nhỏ, thoạt nhìn văn tĩnh nhưng mang một thân thủ rất là mạnh mẽ, đầu óc cũng linh hoạt, cho nên Lục Sở mới yên tâm để hắn đi vào.
“Suỵt!!”
Điền Nhiễm đem bả vai La Mãn Lâu vỗ vỗ, sau đó che miệng cô ấy lại, làm ra một cái dấu im lặng. Nghe động tĩnh ngoài cửa, hai người một trái một phải đứng nép ở bên cạnh cửa, chờ người bên ngoài bước vào.
Sau khi Dương Khê tiến vào nhà, liền bắt đầu xem xét một phòng rồi một phòng, mặt khác lại thấy phòng trước không có ai, đồ vật thiếu thốn, có vẻ các dấu hiệu hết thảy đều chứng minh đã lâu không có người hoạt động, mười người các anh muốn ở bên trong đều thoải mái.
Dương Khê một tay cầm v•ũ kh•í, một tay nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa. Dương Khê nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, thấy bên trong không có bất luận cái gì phản ứng lại, vì thế chính mình nhoài nửa thân trên dò xét đi vào.
Thời điểm Dương Khê chuẩn bị lại tiến thêm một bước nữa, đột nhiên cảm thấy bên tai truyền đến một trận kình phong, phản xạ vội vàng quay một cái liền nhảy sang bên.
Loảng xoảng...
Sau khi Dương Khê tránh ra, La Mãn Lâu một chân đá hụt vào phần trên bình hoa, đáng tiếc sức lực nàng quá lớn nên không kịp thu chân, trực tiếp đem bình hoa đánh vỡ tan tành.
“Có động tĩnh!” - Lục Sở đứng bên ngoài cũng nghe thấy bên trong có tiếng vang, vì thế mang theo vài người liền nhanh tiến vào.
Thời điểm Dương Khê đã quay người tránh đi, Điền Nhiễm vẫn cầm v•ũ kh•í vọt qua, nếu tinh ý sẽ thấy trên người Dương Khê có rất nhiều điều vết đỏ do bị Điền Nhiễm đánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng nhúc nhích”
Ngay ở thời điểm Dương Khê bị đánh sắp phát khóc, Lục Sở đã nhanh chân mang theo người vọt tiến vào.
Chợt Điền Nhiễm nghe thanh âm này, cảm thấy có chút quen tai, nhất thời rồi lại nghĩ không ra, vì thế lặng lẽ từ không gian lấy cái bật lửa đốt đuốc.
Ngọn lửa sáng ngời, bên trong nhà hiện hữu hai đám người đang giương cung bạt kiếm!
“Là cậu! Mấy người không có việc gì hay sao lại vào nhà tôi làm gì?”
Điền Nhiễm nhìn về phía cửa có mấy cái gia hỏa, trong đó một người mà cô đã gặp mặt một lần - Lục Sở.
“Điền tiểu thư, cô xuống tay thật mạnh rồi đấy!!” - Dương Khê khập khiễng bước đi tới, che lại một bên gương mặt bị đánh đến đỏ hồng, ủy khuất nhìn Điền Nhiễm.
“Ai bảo ngươi lén lút, xứng đáng!”
Điền Nhiễm trừng mắt nhìn Dương Khê liếc mắt một cái, cô vốn chỉ đánh vào má trái một cái, hẳn là gương mặt bên phải cũng nên chăm sóc một chút, bằng không nhìn thấy không đối xứng a!
“Đều nhận thức quen biết cả, còn không chịu đem v•ũ kh•í của mấy người thu hồi sao?!” - La Mãn Lâu có chút nghiêm nghị nhìn hình ảnh mấy thanh niên ở cửa đã làm nhiễu loạn giấc ngủ của cô ấy, thập phần bất mãn mà nói.
“Thu hồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng mọi người không để ý đến La Mãn Lâu trước tiên mà là đem ánh mắt nhìn về phía Lục Sở rồi mới hành động.
“Điền tiểu thư, cả căn nhà lớn như vậy cũng chỉ có hai người các ngươi ở, hay xem xét phương diện đã quen biết một chút, cho chúng tôi ở nhờ một đêm nay được không?” - Dương Khê da mặt dày cười hì hì sấn lại gần.
“Cũng được, vậy thì một đêm!” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua mọi người một cái, lúc này mới phát hiện trên người bọn họ đã dính không ít vạt mỏng màu trắng, bất quá cái này không quan hệ với nàng, hôm nay cho bọn họ tá túc một đêm, coi như đưa cho Lục Sở một đạo chi tình.
“Cảm ơn Điền tiểu thư, bằng không lúc này trời có tuyết lớn, chúng ta thật là không biết làm sao bây giờ” - Dương Khê cười hì hì nói.
“Bên ngoài tuyết rơi rồi ư?”
Điền Nhiễm mở ra cửa sổ hướng ra bên ngoài vừa thấy, quả nhiên vùng trời trở nên trắng xoá một mảnh, lại nhớ đến vạt áo của mấy người bọn họ liền hiểu rõ, nguyên lai những vết mỏng màu trắng đó thế mà lại là bông tuyết!
Lục Sở thấy Điền Nhiễm đồng ý, lúc này mới quay về phía sau ngầm ra hiệu, cho phép những người khác tiến vào.
“Mượn phòng bếp của cô một chút được không, chúng tôi muốn nấu chút nước” Lục Sở đi đến trước mặt Điền Nhiễm, hỏi ý kiến cô gái nhỏ, chẳng qua vẫn là vẻ mặt băng sương lạnh nhạt không đổi.
“Bếp ở phía sau, các ngươi cứ tự nhiên, bất quá động tĩnh nên nhỏ chút, chung quanh còn có người đang ngủ!” - Điền Nhiễm nói xong liền phất phất tay với bọn họ, trong lúc đó còn ngáp một cái.
“Cảm ơn” - Lục Sở nói xong liền đi ra ngoài cửa.
“Mập mạp, các ngươi nhận thức nhau?!” - đám người vừa lục tục rời đi, La Mãn Lâu lập tức chui vào ổ chăn với Điền Nhiễm, sau đó mang theo vẻ mặt ‘có trò hay để xem’ tươi cười tò mò.
“Gặp được qua một lần, cây đao này là nhờ lúc đó mà có được, còn có những bộ quân phục ngụy trang cũng là trong tiệm của hắn” - Điền Nhiễm đem sự tình nàng gặp được Lục Sở cùng Dương Khê kể lại một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro