Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)

Chương 38

2024-10-10 18:10:01

“Bọn họ, những người này vừa thấy đã thấy là người biết võ a, bất quá người kêu Lục Sở kia, lớn lên thật đúng là rất soái” - La Mãn Lâu cười nói.

“Đừng nhìn chị như vậy, hắn tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng không phải người chị thích, hắn lạnh lùng như vậy, đối với hắn không thú vị lắm”

La Mãn Lâu thấy La Mãn Lâu vẻ mặt ngâm nga... nhìn mình, bĩu môi nói.

“Xác thật nha, người kia quá lạnh lùng!” - Điền Nhiễm nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lục Sở, khi ấy ánh mắt hắn nhìn về phía chính mình làm nàng không khỏi run run một chút, loại cảm giác này giống như bị giam hãm vào chốn thần bí, nam nhân vẫn là cách xa một chút thì tốt hơn.

Bị quấy nhiễu một hồi kia, hai người cũng không có buồn ngủ lại, vì thế trùm bên trong chăn trò chuyện sôi nổi. Đối với Lục Sở bọn họ, hai người đều biết mấy điểm đồ vật lác đác có sẵn trong phòng thì bọn họ cũng chướng mắt, cho nên không có lo lắng nhiều.

“A, đây là tư vị mì sợi nóng hầm hập, đây mới là tư vị được tồn tại!”

Hút hẳn một ngụm mì ăn liền, uống một ngụm canh nóng, Dương Khê lúc này mới cảm thán nói. Bọn họ đã vài ngày không có ăn qua một ngụm đồ ăn nóng nào, hiện tại cảm giác này quả thực làm người ta lệ nóng doanh tròng.

Chung quanh có mấy người chỉ là nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu cùng tô mì ăn liền khói nóng nghi ngút mà phấn đấu, tuy rằng ngày thường Dương Khê người này nói chuyện không đáng tin cậy, nhưng cũng có thời điểm lời nói vẫn giống ý tứ của bọn họ.

Sau khi ăn xong, mọi người tới đến phòng khách ở lầu hai, lại phát hiện bên trong trên sô pha đã trải sẵn mấy giường xếp từ chăn chăn bông.

“Trong ngăn tủ phòng cách vách còn có, mấy anh không chê liền lấy ra mà dùng đi” - Điền Nhiễm không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa, nói xong lời này liền rời đi. Mấy cái chăn đó là chủ nhân trước đây lưu lại, nàng cùng Mãn Lâu sau khi dọn vào ở cơ bản không hề động đến mấy thứ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cảm ơn chị, Nhiễm tỷ”

Dương Khê hướng về phía người nọ rời đi mà thay đổi cách xưng hô, Điền Nhiễm trở nên khác đi nhiều, phỏng chừng là bị mạt thế áp bức đi. Thế nhưng Điền Nhiễm như vậy, so với hình dáng trước kia thì giờ đã xứng đáng được ưa thích hơn nhiều.

Vả lại, thân hình cô ấy gầy đi không ít a, so lần trước nhìn thấy còn gầy hơn, phỏng chừng cũng là chịu không ít khổ, xem ra về sau phải đối với cô ấy tốt một chút, Dương Khê nghĩ thầm trong lòng như vậy. Hắn chính là người như vậy, người khác đối hắn tốt, hắn sẽ khắc trong tâm trí thật sâu, sau đó hảo hảo đối đáp nhân tình. Đương nhiên, nếu là người khác đối xử không tốt, như vậy hắn cũng sẽ trả lại gấp trăm lần.

Đoàn người gồm chín thành viên, năm người ngủ ở phòng khách, bốn người ngủ ở phòng ngủ cho khách, tuy rằng chen chúc một chút, nhưng nếu so với nằm chen chúc ở bên trong xe thì lại thoải mái hơn nhiều.

Ngày hôm sau, thời điểm người của Lục Sở mượn phòng bếp làm cơm sáng, vì để cảm tạ các nàng thu lưu, bọn họ cũng nấu riêng cho hai người các nàng 2 phần, trên mặt cơm còn xếp một tầng xúc xích.

“Ăn cơm đi” - Lục Sở thấy hai người đi xuống rồi nói.

“Còn có phần của chúng ta a, thật là cảm ơn nha!”

La Mãn Lâu cười đi tới, bất quá bản thân nàng rất muốn nhìn thấy biểu tình bọn họ liệu có giống mình lúc trước không. Khóe miệng lộ ra nét mặt tươi cười rạng rỡ, bọn họ chắc chưa có gặp qua lượng ăn của Tiểu Nhiễm đâu, một hồi, b•iểu t•ình kia tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Điền Nhiễm ngồi vào bàn, yên lặng cầm lấy chiếc đũa lên liền ăn.

“Dương Khê, có cần thêm nước sôi không?” - Điền Nhiễm bưng chén không đi đến, thấy Dương Khê đang rửa chén thì hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không cần, Nhiễm tỷ, em rửa chỗ này xong thì tốt rồi, coi như tính vào phí ở nhờ” - Dương Khê cười văn văn tĩnh tĩnh, thời điểm nói chuyện còn đẩy đẩy mắt kính, nàng chợt nhận ra hắn đúng là rất giống cái đệ tử tốt.

“Ngươi rửa đi, ta cũng không cùng ngươi đoạt, thực ra ta còn chưa có ăn no…”

Điền Nhiễm yên lặng đi qua, còn Dương Khê đang chuẩn bị bưng chậu đựng chén rửa dở ra, sau đó đặt ở trong nước rửa lần cuối.

“Nhiễm tỷ, chị lấy tô em vừa rửa xong làm gì?” - Dương Khê vừa mới muốn hỏi như vậy, liền thấy Điền Nhiễm không biết từ đâu lấy bưng một gói mì ăn tiến vào, xé mở túi và bỏ vào trong tô lớn.

Thẳng đến lúc Điền Nhiễm nấu chín mì bưng đi ra ngoài, bộ dáng Dương Khê vẫn còn ở vẻ mặt ngốc lăng, hoá ra tô lớn vừa mới rửa kia là tô cơm của một người đấy!

Lục Sở sau khi ăn xong đang nghiên cứu bản đồ ở trên bàn, đột nhiên bị động tĩnh do Điền Nhiễm đem tô đặt lên bàn làm chấn động, vì thế hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên.

“Nhìn ta làm cái gì, nếu mấy người ăn chưa no thì tự mình đi nấu a” - Điền Nhiễm thấy mọi người đều mang vẻ mặt gặp quỷ nhìn mình, vì thế trừng mắt nhìn bọn họ một cái.

“Khụ khụ... Chúng ta ăn no rồi, Điền tiểu thư ngài cứ từ từ dùng” - trong đám có một người phản ứng lại, vì thế dùng thanh âm có chút chất phác nói.

“Đủ không?” - Tia kinh ngạc của Lục Sở vừa qua đi, đột nhiên hắn lại mở miệng hỏi.

“Đủ rồi, các anh đang vội, ta ăn không ảnh hưởng gì đâu” - Điền Nhiễm bị Lục Sở hỏi khóe miệng có chút co giật. Thầm nghĩ hắn đang nói trào phúng nàng nhưng lại không thấy trong mắt hắn có loại biểu tình kia, có lẽ thật sự chỉ là đơn thuần hỏi nàng ăn có đủ hay không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)

Số ký tự: 0