Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 49
2024-10-10 18:10:01
“Vậy động thủ đi!” - Điền Nhiễm nói xong, tay chân nhẹ nhàng lại gần qua kia ba con chó tang thi.
“Có được không đấy? Hay để tôi giúp cho” - La Mãn Lâu cười nói với Chu Phán, bất quá trong giọng nói bao hàm ý tứ trái ngược nồng đậm.
“Không cần, ta có thể làm”
Chu Phán căm giận nói xong, cầm vũ khí đi đến chỗ chó tang thi.
Nhìn bóng dáng Chu Phán giận dữ rời đi, khóe miệng La Mãn Lâu hơi hơi cong lên, thầm nghĩ: “Người mập mạp này cũng rất đáng yêu!”
Nâng lên cánh tay, nhắm chuẩn con mồi, hít sâu một hơi, Điền Nhiễm lúc này mới khởi động cò súng.
“Ngao!” - Chó tang thi kêu rên một tiếng, ngã xuống trên mặt tuyết.
Bên cạnh, hai con chó tang thi nhìn thấy đồng bọn ngã xuống với cái miệng chảy ra dòng máu đỏ, chất lỏng ám vàng vương theo khóe miệng, móng vuốt không ngừng đào đất, đôi mắt đỏ rực cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm dấu vết nhân loại.
Phốc…
Bởi vì Điền Nhiễm bóp cò vừa vặn đúng lúc chó tang thi vừa cử động, cho nên viên đạn kia một chút không có bắn trúng đầu chó, mà là hướng trên người nó xuyên qua.
“Ngao!”
Chó tang thi tru lên tràn ngập phẫn nộ, tựa như muốn đem con người cắn đến tan xương nát thịt.
Miệng vết thương trên người chó tang thi đối với nó không có ảnh hưởng gì, móng vuốt sắc bén trên mặt đất bào vài cái, liền nhào tới phương hướng Điền Nhiễm, vị trí chó tang thi đi qua lưu lại một bãi vết máu sền sệt màu sắc như than.
Điền Nhiễm thấy chó tang thi phát hiện ra nàng, một tay lấy khẩu súng một tay cầm đao liền nghênh đón.
Chó tang thi thân mình cong lên, giương mồm to đầy máu nhào tới Điền Nhiễm, Điền Nhiễm nhìn thẳng con chó liền bóp cò mấy phát chính diện đánh tới, chó tang thi bị Điền Nhiễm bắn nằm trên mặt đất run rẩy.
Mà tại đây một khắc, một con chó tang thi khác từ mặt bên chồm về Điền Nhiễm, Điền Nhiễm lại nhảy lên một cái, dùng sức cho chó tang thi một cái cú đá mạnh.
Phanh!
Chó tang thi bị Điền Nhiễm đá văng hơn 5 mét, thân hình nện thật mạnh trên mặt tuyết.
Chó tang thi chỉ giãy giụa vài giây, tiếp tục đứng dậy chạy nhanh về Điền Nhiễm lần nữa.
Khi con chó tang thi lại lần nữa đánh tới, Điền Nhiễm vung kiếm bổ xuống, đầu nó trực tiếp bị đao chém thành hai nửa.
Sau khi La Mãn Lâu bắn chết xong hai con, vốn định đi hỗ trợ Điền Nhiễm, bất quá lại nhìn đến bộ dáng Điền Nhiễm thành thạo, cũng không có lại gần, nhưng chợt bị động tác Chu Phán giết chó tang thi làm cho tức cười.
Chu Phán thân hình tuy béo, bất quá đúng như hắn nói, tốc độ xác thật rất mau, cùng thân hình mập mạp thập phần không tương đồng.
“Chính xác thì chỉ kém một chút, cố lên nha mập mạp” - La Mãn Lâu chạy vội đến vỗ vai Chu Phán.
Sắc mặt Chu Phán ửng đỏ, hiện tại mình thế nhưng so với con gái đều không bằng!
Chu Phán nghĩ mình không thể lại chạy trốn, bằng không về sau không chừng bị La Mãn Lâu nữ nhân kia cười nhạo đến bao giờ, vì thế bay nhanh chuyển động, nghĩ làm thế nào cho chó tang thi một kích cuối cùng.
Chu Phán gia tốc chạy xa, rồi sau đó đột nhiên xoay người, nắm ống thép liền đón chó tang thi đi đến.
“Mình có thể làm được!”
Chu Phán lấy hết dũng khí, kỳ thật ngay từ đầu hắn có thể làm như vậy, chỉ là hắn sợ hãi chó tang thi kia động tác linh hoạt, chó tang thi không giống người tang thi cứng đờ như vậy, sợ một khi không cẩn thận lại bị bắt được nên mới nép ở bên kia nửa ngày, chậm chạp không dám chính diện đối kháng cùng nó.
“Ha hả, ta cũng giải quyết xong!!”
Nguyên lai Chu Phán không nghĩ lại đơn giản đến vậy a! Nhưng hắn còn không kịp cao hứng, liền thấy hai người còn lại sắc mặt cười như không cười nhìn hắn, nhớ tới bộ dáng vừa rồi chật vật chạy trốn, Chu Phán sắc mặt càng đỏ.
“Này, đó lại là nơi cậu chui ra đúng không?!” - La Mãn Lâu vừa định trêu chọc Chu Phán vài câu nữa, liền bất tri bất giác phát hiện tình huống: chung quanh đã bị vây đầy bởi chó tang thi, số lượng khá nhiều.
“Mãn Lâu, chị cùng Chu Phán đi xem chiếc xe kia, kiểm tra có thể khởi động hay không? Em ở chỗ này bám trụ chúng nó” - Điền Nhiễm hối thúc hai người họ.
“Đi thôi, nếu thời gian kéo càng dài, chó tang thi chỉ sợ càng nhiều thêm”
“Được, em cẩn thận một chút”
La Mãn Lâu khẽ cắn môi, đối với Chu Phán dùng sức một túm một cái, kéo đi đến phía chiếc xe.
Chu Phán nhìn nhiều chó tang thi như vậy, sắc mặt đã sớm đã trắng giống như một tờ giấy.
“Không có tiền đồ gì cả” - La Mãn Lâu đem người đẩy một cái, vội vàng kiểm tra khả năng khởi động xe.
Điền Nhiễm đem tay thu súng vào, nhiều chó tang thi như vậy, dùng nó không được tiện lợi lắm.
Đôi tay nắm đao, hơi hơi cúi người, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo cùng sát khí, giống như một thợ săn chờ đợi đi săn thú dữ.
Mười bảy cái đầu chó tang thi nhìn về phía Điền Nhiễm, ánh mắt giống như thấy được một khối đồ ăn màu mỡ, trong yết hầu tản ra từng trận gầm nhẹ.
Ngao ô ô ô…
Cũng không biết từ đâu một đầu chó tang thi gầm nhẹ một tiếng, sau đó hướng tới Điền Nhiễm vọt lại, chó tang thi khác thấy thế cũng rít gào, ào ào xông lên.
“Có được không đấy? Hay để tôi giúp cho” - La Mãn Lâu cười nói với Chu Phán, bất quá trong giọng nói bao hàm ý tứ trái ngược nồng đậm.
“Không cần, ta có thể làm”
Chu Phán căm giận nói xong, cầm vũ khí đi đến chỗ chó tang thi.
Nhìn bóng dáng Chu Phán giận dữ rời đi, khóe miệng La Mãn Lâu hơi hơi cong lên, thầm nghĩ: “Người mập mạp này cũng rất đáng yêu!”
Nâng lên cánh tay, nhắm chuẩn con mồi, hít sâu một hơi, Điền Nhiễm lúc này mới khởi động cò súng.
“Ngao!” - Chó tang thi kêu rên một tiếng, ngã xuống trên mặt tuyết.
Bên cạnh, hai con chó tang thi nhìn thấy đồng bọn ngã xuống với cái miệng chảy ra dòng máu đỏ, chất lỏng ám vàng vương theo khóe miệng, móng vuốt không ngừng đào đất, đôi mắt đỏ rực cảnh giác nhìn bốn phía, tìm kiếm dấu vết nhân loại.
Phốc…
Bởi vì Điền Nhiễm bóp cò vừa vặn đúng lúc chó tang thi vừa cử động, cho nên viên đạn kia một chút không có bắn trúng đầu chó, mà là hướng trên người nó xuyên qua.
“Ngao!”
Chó tang thi tru lên tràn ngập phẫn nộ, tựa như muốn đem con người cắn đến tan xương nát thịt.
Miệng vết thương trên người chó tang thi đối với nó không có ảnh hưởng gì, móng vuốt sắc bén trên mặt đất bào vài cái, liền nhào tới phương hướng Điền Nhiễm, vị trí chó tang thi đi qua lưu lại một bãi vết máu sền sệt màu sắc như than.
Điền Nhiễm thấy chó tang thi phát hiện ra nàng, một tay lấy khẩu súng một tay cầm đao liền nghênh đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chó tang thi thân mình cong lên, giương mồm to đầy máu nhào tới Điền Nhiễm, Điền Nhiễm nhìn thẳng con chó liền bóp cò mấy phát chính diện đánh tới, chó tang thi bị Điền Nhiễm bắn nằm trên mặt đất run rẩy.
Mà tại đây một khắc, một con chó tang thi khác từ mặt bên chồm về Điền Nhiễm, Điền Nhiễm lại nhảy lên một cái, dùng sức cho chó tang thi một cái cú đá mạnh.
Phanh!
Chó tang thi bị Điền Nhiễm đá văng hơn 5 mét, thân hình nện thật mạnh trên mặt tuyết.
Chó tang thi chỉ giãy giụa vài giây, tiếp tục đứng dậy chạy nhanh về Điền Nhiễm lần nữa.
Khi con chó tang thi lại lần nữa đánh tới, Điền Nhiễm vung kiếm bổ xuống, đầu nó trực tiếp bị đao chém thành hai nửa.
Sau khi La Mãn Lâu bắn chết xong hai con, vốn định đi hỗ trợ Điền Nhiễm, bất quá lại nhìn đến bộ dáng Điền Nhiễm thành thạo, cũng không có lại gần, nhưng chợt bị động tác Chu Phán giết chó tang thi làm cho tức cười.
Chu Phán thân hình tuy béo, bất quá đúng như hắn nói, tốc độ xác thật rất mau, cùng thân hình mập mạp thập phần không tương đồng.
“Chính xác thì chỉ kém một chút, cố lên nha mập mạp” - La Mãn Lâu chạy vội đến vỗ vai Chu Phán.
Sắc mặt Chu Phán ửng đỏ, hiện tại mình thế nhưng so với con gái đều không bằng!
Chu Phán nghĩ mình không thể lại chạy trốn, bằng không về sau không chừng bị La Mãn Lâu nữ nhân kia cười nhạo đến bao giờ, vì thế bay nhanh chuyển động, nghĩ làm thế nào cho chó tang thi một kích cuối cùng.
Chu Phán gia tốc chạy xa, rồi sau đó đột nhiên xoay người, nắm ống thép liền đón chó tang thi đi đến.
“Mình có thể làm được!”
Chu Phán lấy hết dũng khí, kỳ thật ngay từ đầu hắn có thể làm như vậy, chỉ là hắn sợ hãi chó tang thi kia động tác linh hoạt, chó tang thi không giống người tang thi cứng đờ như vậy, sợ một khi không cẩn thận lại bị bắt được nên mới nép ở bên kia nửa ngày, chậm chạp không dám chính diện đối kháng cùng nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha hả, ta cũng giải quyết xong!!”
Nguyên lai Chu Phán không nghĩ lại đơn giản đến vậy a! Nhưng hắn còn không kịp cao hứng, liền thấy hai người còn lại sắc mặt cười như không cười nhìn hắn, nhớ tới bộ dáng vừa rồi chật vật chạy trốn, Chu Phán sắc mặt càng đỏ.
“Này, đó lại là nơi cậu chui ra đúng không?!” - La Mãn Lâu vừa định trêu chọc Chu Phán vài câu nữa, liền bất tri bất giác phát hiện tình huống: chung quanh đã bị vây đầy bởi chó tang thi, số lượng khá nhiều.
“Mãn Lâu, chị cùng Chu Phán đi xem chiếc xe kia, kiểm tra có thể khởi động hay không? Em ở chỗ này bám trụ chúng nó” - Điền Nhiễm hối thúc hai người họ.
“Đi thôi, nếu thời gian kéo càng dài, chó tang thi chỉ sợ càng nhiều thêm”
“Được, em cẩn thận một chút”
La Mãn Lâu khẽ cắn môi, đối với Chu Phán dùng sức một túm một cái, kéo đi đến phía chiếc xe.
Chu Phán nhìn nhiều chó tang thi như vậy, sắc mặt đã sớm đã trắng giống như một tờ giấy.
“Không có tiền đồ gì cả” - La Mãn Lâu đem người đẩy một cái, vội vàng kiểm tra khả năng khởi động xe.
Điền Nhiễm đem tay thu súng vào, nhiều chó tang thi như vậy, dùng nó không được tiện lợi lắm.
Đôi tay nắm đao, hơi hơi cúi người, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo cùng sát khí, giống như một thợ săn chờ đợi đi săn thú dữ.
Mười bảy cái đầu chó tang thi nhìn về phía Điền Nhiễm, ánh mắt giống như thấy được một khối đồ ăn màu mỡ, trong yết hầu tản ra từng trận gầm nhẹ.
Ngao ô ô ô…
Cũng không biết từ đâu một đầu chó tang thi gầm nhẹ một tiếng, sau đó hướng tới Điền Nhiễm vọt lại, chó tang thi khác thấy thế cũng rít gào, ào ào xông lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro