Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 48
2024-10-10 18:10:01
“Dọn dẹp một chút, chuẩn bị rời đi mau”
Điền Nhiễm đứng dậy bắt đầu thu thập, các nàng cần thiết phải chạy về sớm một chút.
Ba người ra khỏi khách sạn, dù khăn quàng cổ thật dày nhưng gió lạnh vẫn là cố chấp lọt vào, thời tiết rất lạnh nhưng ba người thân hình run run vẫn bước ra ngoài.
“Lục ca, nơi này có dấu vết đánh nhau”
Sáng sớm tinh mơ, Tạ Duẫn cùng Lục Sở cũng đã xuất hiện trên các đường phố, bắt đầu điều tra dấu vết nơi Điền Nhiễm các nàng đi qua, tuy rằng ban đêm tuyết rất lớn, nhưng thi thể tang thi vẫn còn nguyên bên ngoài, không hề bị tuyết chôn lấp, bằng không muốn tìm kiếm dấu vết càng khó.
“Đi” - Lục Sở khom lưng xem xét thi thể, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nếu hôm nay vẫn tìm không thấy các nàng thì bọn họ cũng tính toán trở về thôn, có lẽ có khi các nàng đã đi trở về từ lâu.
“Các nàng có khả năng tối hôm qua ở chỗ này qua đêm”
Lục Sở nhìn trên mặt đất có một đống túi mì ăn liền, nói với Tạ Duẫn, có thể có sức ăn uống lớn như vậy, 80% là Điền Nhiễm.
“Trong chăn còn lưu lại nhiệt độ, mới rời đi không bao lâu, đi tiếp” - Lục Sở duỗi tay sờ sờ ở chăn, sau đó mang theo Tạ Duẫn rời đi.
Dựa theo thời gian các nàng rời đi, dấu chân trên đường chắc vẫn chưa kịp bị bao phủ.
Trên đường phố, dấu chân thập phần hỗn độn, nhưng liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra những cái dấu chân hỗn độn đó đến từ dưới chân tang thi, mà bên rìa đường kia lưu lại dấu chân mới mẻ, vừa thấy đã nhận ra là con người lưu lại, Lục Sở mang Tạ Duẫn đuổi theo dấu chân.
“Điền tiểu thư, xe bọn họ nói hẳn là ở phía trước kia” - Chu Phán chỉ chỉ bãi đỗ xe phía trước.
Điền Nhiễm gật gật đầu, đồng ý cho Chu Phán đi trước dẫn đường, mà chính mình cùng La Mãn Lâu bám theo sau vẫn luôn quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, lại cảnh giác một chút, nếu Chu Phán có điểm gì không thích hợp, nàng cũng có thể cho hắn một đòn trí mạng.
“Từ từ” - đột nhiên Điền Nhiễm dừng bước chân, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hẳn.
“Mập mạp, làm sao vậy?!”
La Mãn Lâu hỏi Điền Nhiễm, đồng thời cũng quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn về phía Chu Phán trở nên không hề tốt đẹp.
“Đừng như tôi vậy nhìn, tôi cũng không biết sao lại thế này” - Chu Phán thấy được ánh mắt La Mãn Lâu, vô tội xua đôi tay mở ra thanh minh, trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ, bất quá hắn cũng căng chặt thân thể, liền biết đang chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu.
Hiện tại làm các nàng tin tưởng chính mình vô điều kiện, xác thật có chút khó khăn, nhưng mà hắn sẽ tận lực.
“Vừa mới có chó kêu” - Điền Nhiễm nhìn hai người rồi nói.
“Mập mạp, chó kêu thì phải khẩn trương đến như vậy sao?!”
La Mãn Lâu vừa mới hỏi xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, cô rất hiểu rõ mập mạp, nàng ấy tuyệt đối sẽ không vì mấy con chó mà thànhnhư vậy, trừ phi chó này kêu không bình thường.
Chu Phán nhìn hai người nghiêm túc trước mặt, vũ khí trong tay nắm càng thêm chặt.
“Đổi vũ khí”
Điền Nhiễm nhìn La Mãn Lâu, trong gió lạnh vừa mới mang đến thanh âm, nàng dựa theo tiểu thuyết, có thể xác định đó là chó tang thi, lại còn có không ít con đâu.
La Mãn Lâu gật gật đầu, đem cây gậy ném xuống lăn lăn ở trên mặt tuyết, sau đó dừng ở bên hông, rồi tay đem khẩu súng treo ở bên hông đem ra.
Nhìn hai người thay vũ khí mới, Chu Phán nhìn nhìn vũ khí trong tay, vẫn là đổi theo mọi người đi.
----------
“Đây không phải đường trở về, các nàng qua bên kia làm gì?” - hai người tìm thấy dấu vết, có chút khó hiểu.
“Ai! Lục ca từ từ đợi tôi a!” - Tạ Duẫn chỉ là hơi chút thất thần, liền phát hiện Lục Sở đã đi xa, thanh âm cũng không dám phóng đại, đành phải cầm lấy trang bị đuổi theo.
----------
“Kia… chó như thế nào…lại biến thành như vậy?!” - Tiến vào bãi đỗ xe, La Mãn Lâu nhìn chó không ngừng luẩn quẩn ở trên nền tuyết vẽ hoa mai, kinh ngạc nói.
“Chỉ sợ do tang thi ăn thịt, cho nên cảm nhiễm thôi” - ánh mắt sắc bén đảo qua, sáu con chó tang thi, các nàng có thể giải quyết.
“Thật ghê tởm”
La Mãn Lâu nhí nhíu mày, bộ dáng kia của chó tang thi, so với tang thi còn muốn đáng sợ, cả người máu chảy đầm đìa, giống như bị lột sạch da, hoa văn của cơ bắp lộ hẳn ra bên ngoài, thậm chí còn có thể nhìn ra cơ bắp co chặt, mà từng sợi mạch máu co giật, thoạt nhìn so với nhiễm trùng còn muốn ghê tởm hơn.
“Xe có hàng hóa là chiếc nào đây?” - Điền Nhiễm hỏi Chu Phán.
“Chiếc xe số 3 đếm ngược trên xuống”
Trong đầu Chu Phán không ngừng lặp lại lời bọn họ nói, tìm kiếm chiếc xe tương đồng trong giọng nói, sau khi so sánh hình dáng và biển số, Chu Phán lúc này mới xác nhận là chiếc kia.
“Bên trái ba con ta giải quyết, bên phải hai con chị Mãn Lâu tới, con bên cạnh xe do cậu, có vấn đề gì hay không?”
“Không có!”
“Hửm?” - Thấy Chu Phán không nói gì, Điền Nhiễm lạnh lùng nhìn qua chỗ hắn.
“Không có” - Chu Phán vội vàng xác nhận, hắn đã không có mở miệng, làm cho Điền Nhiễm lo lắng là do vừa mới nhận ra: chó tang thi so với người tang thi linh hoạt hơn rất nhiều.
Điền Nhiễm đứng dậy bắt đầu thu thập, các nàng cần thiết phải chạy về sớm một chút.
Ba người ra khỏi khách sạn, dù khăn quàng cổ thật dày nhưng gió lạnh vẫn là cố chấp lọt vào, thời tiết rất lạnh nhưng ba người thân hình run run vẫn bước ra ngoài.
“Lục ca, nơi này có dấu vết đánh nhau”
Sáng sớm tinh mơ, Tạ Duẫn cùng Lục Sở cũng đã xuất hiện trên các đường phố, bắt đầu điều tra dấu vết nơi Điền Nhiễm các nàng đi qua, tuy rằng ban đêm tuyết rất lớn, nhưng thi thể tang thi vẫn còn nguyên bên ngoài, không hề bị tuyết chôn lấp, bằng không muốn tìm kiếm dấu vết càng khó.
“Đi” - Lục Sở khom lưng xem xét thi thể, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nếu hôm nay vẫn tìm không thấy các nàng thì bọn họ cũng tính toán trở về thôn, có lẽ có khi các nàng đã đi trở về từ lâu.
“Các nàng có khả năng tối hôm qua ở chỗ này qua đêm”
Lục Sở nhìn trên mặt đất có một đống túi mì ăn liền, nói với Tạ Duẫn, có thể có sức ăn uống lớn như vậy, 80% là Điền Nhiễm.
“Trong chăn còn lưu lại nhiệt độ, mới rời đi không bao lâu, đi tiếp” - Lục Sở duỗi tay sờ sờ ở chăn, sau đó mang theo Tạ Duẫn rời đi.
Dựa theo thời gian các nàng rời đi, dấu chân trên đường chắc vẫn chưa kịp bị bao phủ.
Trên đường phố, dấu chân thập phần hỗn độn, nhưng liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra những cái dấu chân hỗn độn đó đến từ dưới chân tang thi, mà bên rìa đường kia lưu lại dấu chân mới mẻ, vừa thấy đã nhận ra là con người lưu lại, Lục Sở mang Tạ Duẫn đuổi theo dấu chân.
“Điền tiểu thư, xe bọn họ nói hẳn là ở phía trước kia” - Chu Phán chỉ chỉ bãi đỗ xe phía trước.
Điền Nhiễm gật gật đầu, đồng ý cho Chu Phán đi trước dẫn đường, mà chính mình cùng La Mãn Lâu bám theo sau vẫn luôn quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, lại cảnh giác một chút, nếu Chu Phán có điểm gì không thích hợp, nàng cũng có thể cho hắn một đòn trí mạng.
“Từ từ” - đột nhiên Điền Nhiễm dừng bước chân, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hẳn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mập mạp, làm sao vậy?!”
La Mãn Lâu hỏi Điền Nhiễm, đồng thời cũng quan sát bốn phía, ánh mắt nhìn về phía Chu Phán trở nên không hề tốt đẹp.
“Đừng như tôi vậy nhìn, tôi cũng không biết sao lại thế này” - Chu Phán thấy được ánh mắt La Mãn Lâu, vô tội xua đôi tay mở ra thanh minh, trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ, bất quá hắn cũng căng chặt thân thể, liền biết đang chuẩn bị tốt tư thế chiến đấu.
Hiện tại làm các nàng tin tưởng chính mình vô điều kiện, xác thật có chút khó khăn, nhưng mà hắn sẽ tận lực.
“Vừa mới có chó kêu” - Điền Nhiễm nhìn hai người rồi nói.
“Mập mạp, chó kêu thì phải khẩn trương đến như vậy sao?!”
La Mãn Lâu vừa mới hỏi xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, cô rất hiểu rõ mập mạp, nàng ấy tuyệt đối sẽ không vì mấy con chó mà thànhnhư vậy, trừ phi chó này kêu không bình thường.
Chu Phán nhìn hai người nghiêm túc trước mặt, vũ khí trong tay nắm càng thêm chặt.
“Đổi vũ khí”
Điền Nhiễm nhìn La Mãn Lâu, trong gió lạnh vừa mới mang đến thanh âm, nàng dựa theo tiểu thuyết, có thể xác định đó là chó tang thi, lại còn có không ít con đâu.
La Mãn Lâu gật gật đầu, đem cây gậy ném xuống lăn lăn ở trên mặt tuyết, sau đó dừng ở bên hông, rồi tay đem khẩu súng treo ở bên hông đem ra.
Nhìn hai người thay vũ khí mới, Chu Phán nhìn nhìn vũ khí trong tay, vẫn là đổi theo mọi người đi.
----------
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây không phải đường trở về, các nàng qua bên kia làm gì?” - hai người tìm thấy dấu vết, có chút khó hiểu.
“Ai! Lục ca từ từ đợi tôi a!” - Tạ Duẫn chỉ là hơi chút thất thần, liền phát hiện Lục Sở đã đi xa, thanh âm cũng không dám phóng đại, đành phải cầm lấy trang bị đuổi theo.
----------
“Kia… chó như thế nào…lại biến thành như vậy?!” - Tiến vào bãi đỗ xe, La Mãn Lâu nhìn chó không ngừng luẩn quẩn ở trên nền tuyết vẽ hoa mai, kinh ngạc nói.
“Chỉ sợ do tang thi ăn thịt, cho nên cảm nhiễm thôi” - ánh mắt sắc bén đảo qua, sáu con chó tang thi, các nàng có thể giải quyết.
“Thật ghê tởm”
La Mãn Lâu nhí nhíu mày, bộ dáng kia của chó tang thi, so với tang thi còn muốn đáng sợ, cả người máu chảy đầm đìa, giống như bị lột sạch da, hoa văn của cơ bắp lộ hẳn ra bên ngoài, thậm chí còn có thể nhìn ra cơ bắp co chặt, mà từng sợi mạch máu co giật, thoạt nhìn so với nhiễm trùng còn muốn ghê tởm hơn.
“Xe có hàng hóa là chiếc nào đây?” - Điền Nhiễm hỏi Chu Phán.
“Chiếc xe số 3 đếm ngược trên xuống”
Trong đầu Chu Phán không ngừng lặp lại lời bọn họ nói, tìm kiếm chiếc xe tương đồng trong giọng nói, sau khi so sánh hình dáng và biển số, Chu Phán lúc này mới xác nhận là chiếc kia.
“Bên trái ba con ta giải quyết, bên phải hai con chị Mãn Lâu tới, con bên cạnh xe do cậu, có vấn đề gì hay không?”
“Không có!”
“Hửm?” - Thấy Chu Phán không nói gì, Điền Nhiễm lạnh lùng nhìn qua chỗ hắn.
“Không có” - Chu Phán vội vàng xác nhận, hắn đã không có mở miệng, làm cho Điền Nhiễm lo lắng là do vừa mới nhận ra: chó tang thi so với người tang thi linh hoạt hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro