Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 47
2024-10-10 18:10:01
“Ta kêu là Chu Quân, biệt hiệu Chu Phán (Chu béo), năm nay 26 tuổi, chưa lập gia đình…”
Nghe miệng lưỡi Chu Phán giống như cơ quan được khởi động, La Mãn Lâu có chút hối hận chính mình vừa mới khơi chuyện.
Điền Nhiễm tuy rằng đang tự hỏi, nhưng người vẫn duy trì cảnh giác, cho nên khi Chu Quân nói chuyện, một chữ nàng cũng đều nghe hết.
“Lòng người, ở mạt thế nhất có thể nhìn ra” - nghe được tình cảnh của Chu Quân, khóe miệng Điền Nhiễm gợi lên một nụ cười lạnh.
“Thì ra là thế” - Điền Nhiễm nhớ tới tình trạng lần đầu tiên tới tìm vật tư, rốt cuộc cũng biết lúc ấy vì cái gì mà số lượng tang thi ít như vậy, nguyên lai đều chạy tới vây công bọn Chu Quân, bất quá cũng là tiện lợi cho nàng một phen.
“Cậu có thể sống sót cũng thật là không dễ dàng a” - La Mãn Lâu kéo kéo khóe miệng an ủi, bất quá Chu Phán kia có tính cách có thù tất báo, cùng nàng rất hợp.
“Phải phải”
Thực sự là thật sự không dễ dàng chút nào, Chu Phán dùng sức gật đầu vài cái, đặc biệt nhớ tới kết cục mấy người kia, hắn vẫn là cảm thấy rất thư thái.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống dưới, bên ngoài đàn tang thi còn không hoàn toàn rời đi hết, xuyên thấu qua lớp kính pha lê lầu hai, ba người vẫn có thể nhìn đến phía dưới rải rác tang thi đi qua.
Không còn cách nào, thời tiết đang rét lạnh, tang thi tuy rằng không có cảm giác dễ nhìn ra được hành động của chúng nó trong tuyết so với ngày trước đều cứng đờ hơn rất nhiều.
Mặt khác, trong một toà dân cư, Lục Sở sắc mặt lạnh băng nhìn đàn tang thi đi qua bên ngoài thành.
“Lục ca, Điền tiểu thư các nàng có phải hay không đã gặp đàn tang thi?”
Tìm lâu như vậy, một bóng người cũng không nhìn thấy, ngược lại là gặp phải một đợt sóng tang thi lớn, Tạ Duẫn không khỏi đứng một bên bắt đầu suy tưởng.
“Sẽ không, hai nữ nhân kia so cậu khôn khéo hơn nhiều” - Lục Sở hung hăng cắn một miếng lương khô, một mặt uống ngụm nước nuốt xuống, đồ ăn chảy xuống bụng, cảm giác lạnh băng kia như thẳng tới đáy lòng.
Nhớ tới khi nhìn đến một màn tại Cục Công An kia, Lục Sở không thể không bội phục các nàng, chẳng những dám chui vào Cục Công An tràn đầy tang thi, lại còn đem vũ khí bên trong lấy đi hết không dư thừa khẩu nào, tình huống này, liền tính cho mấy cái đại nam nhân, chỉ sợ đều có thể không thành, không nghĩ tới hai nữ nhân các nàng lại không hề sợ hãi, người phụ nữ như vậy, hắn thực thưởng thức!
Đương nhiên, người như vậy, sẽ không đơn giản nói chết là chết, nếu các nàng thật là chết ở chỗ này, vậy thì hắn thu hồi lời vừa mới nói.
Ban đêm, trong đợt gió lạnh gào thét trộn lẫn từng trận tang thi gầm nhẹ, cho dù có người gác đêm, nhưng thanh âm này vẫn làm người nghe căn bản không an tâm ngủ yên được.
------------
Bên trong căn phòng tối tăm phòng, khi Điền Nhiễm xốc lên một góc tấm thảm che chắn tấm kính, đột nhiên ánh sáng nền tuyết xuyên thấu qua cửa phóng ra tiến vào thập phần chói mắt, đôi mắt Điền Nhiễm híp lại, sau một hồi quen ánh sáng, lúc này mới quan sát kỹ lưỡng tình huống phía dưới.
Bên ngoài tuyết vẫn lớn như cũ, bay như lông ngỗng, không trung vẫn là một mảnh tối tăm, biểu thị tuyết này một chốc một lát sẽ không dừng.
Trên đường phố mang vết tàn phá phủ kín một tầng tuyết thật dày, rải rác mấy cái tang thi nện từng bước cứng đờ, du đãng không hề mục đích.
“Mập mạp, em tỉnh, như thế nào lại không gọi chị?!”
La Mãn Lâu xoa xoa đôi mắt, nói thật thời điểm vừa mới mở mắt nàng thật đúng là bị hoảng sợ, cho rằng bên cửa sổ đứng chính là tang thi đấy.
“La tiểu thư tỉnh, mau tới uống ngụm canh nóng” - Chu Phán vẻ mặt lấy lòng tươi cười.
“Cảm ơn nhiều nhé” - La Mãn Lâu tiếp nhận cái ly còn toả khí nóng trong tay Chu Phán, bên trong cái ly còn bốc từng trận hương thơm phức.
“Điền tiểu thư cũng tới ăn chút đi, mì ăn liền đã nấu xong” - Chu Phán sáng sớm tỉnh lại, liền dùng tuyết bên ngoài tuyết nấu nước vừa lúc cho một nồi mì ăn liền.
“Ân, cảm ơn” - Điền Nhiễm tiếp nhận chiếc tô nhỏ Chu Phán đưa qua, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh liền gắp lên ăn.
Tuy rằng Chu Phán đêm qua đã tiếp nhận kiến thức lượng cơm Điền Nhiễm ăn, nhưng xem lại một lần, vẫn là có cảm giác bị đánh vào thị giác.
“Đàn tang thi đàn đã đi rồi, phía dưới chỉ có rải rác mấy cái tang thi, một hồi ăn cơm xong chúng ta liền rời đi thôi”
Điền Nhiễm uống sạch sẽ ngụm canh cuối cùng trong chén, lúc này mới nói với hai người.
“Được” - La Mãn Lâu đồng ý xong nhìn thoáng qua Chu Phán.
“Chu Quân, cậu thế nào, xác định muốn theo chúng ta sao?” - Điền Nhiễm gật gật đầu, sau đó đối với Chu Quân đứng bên cạnh xác nhận.
“Phải, các cô đi đâu tôi liền đi đấy, các cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không làm liên lụy” - trong mắt Chu Phán phát sáng, ý tứ này, các nàng đã quyết định dẫn hắn cùng đi rồi!
“Nếu quyết định đi theo chúng tôi, có chút quy củ hy vọng cậu có thể tuân thủ, nếu lúc nào đó nổi lên cái tâm tư gì không tốt, lúc đó cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác đâu!” - Điền Nhiễm nghiêm chỉnh nhìn Chu Phán mà nói, trong mắt lạnh lẽo làm sau lưng Chu Phán chợt lạnh.
“Ta sẽ tuân thủ!!”
Chu Phán rất bối trả lời, đi theo hai người, dù sao so với chỉ một mình một người sống thì hắn vẫn muốn sống dài lâu hơn nữa.
Nghe miệng lưỡi Chu Phán giống như cơ quan được khởi động, La Mãn Lâu có chút hối hận chính mình vừa mới khơi chuyện.
Điền Nhiễm tuy rằng đang tự hỏi, nhưng người vẫn duy trì cảnh giác, cho nên khi Chu Quân nói chuyện, một chữ nàng cũng đều nghe hết.
“Lòng người, ở mạt thế nhất có thể nhìn ra” - nghe được tình cảnh của Chu Quân, khóe miệng Điền Nhiễm gợi lên một nụ cười lạnh.
“Thì ra là thế” - Điền Nhiễm nhớ tới tình trạng lần đầu tiên tới tìm vật tư, rốt cuộc cũng biết lúc ấy vì cái gì mà số lượng tang thi ít như vậy, nguyên lai đều chạy tới vây công bọn Chu Quân, bất quá cũng là tiện lợi cho nàng một phen.
“Cậu có thể sống sót cũng thật là không dễ dàng a” - La Mãn Lâu kéo kéo khóe miệng an ủi, bất quá Chu Phán kia có tính cách có thù tất báo, cùng nàng rất hợp.
“Phải phải”
Thực sự là thật sự không dễ dàng chút nào, Chu Phán dùng sức gật đầu vài cái, đặc biệt nhớ tới kết cục mấy người kia, hắn vẫn là cảm thấy rất thư thái.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống dưới, bên ngoài đàn tang thi còn không hoàn toàn rời đi hết, xuyên thấu qua lớp kính pha lê lầu hai, ba người vẫn có thể nhìn đến phía dưới rải rác tang thi đi qua.
Không còn cách nào, thời tiết đang rét lạnh, tang thi tuy rằng không có cảm giác dễ nhìn ra được hành động của chúng nó trong tuyết so với ngày trước đều cứng đờ hơn rất nhiều.
Mặt khác, trong một toà dân cư, Lục Sở sắc mặt lạnh băng nhìn đàn tang thi đi qua bên ngoài thành.
“Lục ca, Điền tiểu thư các nàng có phải hay không đã gặp đàn tang thi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tìm lâu như vậy, một bóng người cũng không nhìn thấy, ngược lại là gặp phải một đợt sóng tang thi lớn, Tạ Duẫn không khỏi đứng một bên bắt đầu suy tưởng.
“Sẽ không, hai nữ nhân kia so cậu khôn khéo hơn nhiều” - Lục Sở hung hăng cắn một miếng lương khô, một mặt uống ngụm nước nuốt xuống, đồ ăn chảy xuống bụng, cảm giác lạnh băng kia như thẳng tới đáy lòng.
Nhớ tới khi nhìn đến một màn tại Cục Công An kia, Lục Sở không thể không bội phục các nàng, chẳng những dám chui vào Cục Công An tràn đầy tang thi, lại còn đem vũ khí bên trong lấy đi hết không dư thừa khẩu nào, tình huống này, liền tính cho mấy cái đại nam nhân, chỉ sợ đều có thể không thành, không nghĩ tới hai nữ nhân các nàng lại không hề sợ hãi, người phụ nữ như vậy, hắn thực thưởng thức!
Đương nhiên, người như vậy, sẽ không đơn giản nói chết là chết, nếu các nàng thật là chết ở chỗ này, vậy thì hắn thu hồi lời vừa mới nói.
Ban đêm, trong đợt gió lạnh gào thét trộn lẫn từng trận tang thi gầm nhẹ, cho dù có người gác đêm, nhưng thanh âm này vẫn làm người nghe căn bản không an tâm ngủ yên được.
------------
Bên trong căn phòng tối tăm phòng, khi Điền Nhiễm xốc lên một góc tấm thảm che chắn tấm kính, đột nhiên ánh sáng nền tuyết xuyên thấu qua cửa phóng ra tiến vào thập phần chói mắt, đôi mắt Điền Nhiễm híp lại, sau một hồi quen ánh sáng, lúc này mới quan sát kỹ lưỡng tình huống phía dưới.
Bên ngoài tuyết vẫn lớn như cũ, bay như lông ngỗng, không trung vẫn là một mảnh tối tăm, biểu thị tuyết này một chốc một lát sẽ không dừng.
Trên đường phố mang vết tàn phá phủ kín một tầng tuyết thật dày, rải rác mấy cái tang thi nện từng bước cứng đờ, du đãng không hề mục đích.
“Mập mạp, em tỉnh, như thế nào lại không gọi chị?!”
La Mãn Lâu xoa xoa đôi mắt, nói thật thời điểm vừa mới mở mắt nàng thật đúng là bị hoảng sợ, cho rằng bên cửa sổ đứng chính là tang thi đấy.
“La tiểu thư tỉnh, mau tới uống ngụm canh nóng” - Chu Phán vẻ mặt lấy lòng tươi cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn nhiều nhé” - La Mãn Lâu tiếp nhận cái ly còn toả khí nóng trong tay Chu Phán, bên trong cái ly còn bốc từng trận hương thơm phức.
“Điền tiểu thư cũng tới ăn chút đi, mì ăn liền đã nấu xong” - Chu Phán sáng sớm tỉnh lại, liền dùng tuyết bên ngoài tuyết nấu nước vừa lúc cho một nồi mì ăn liền.
“Ân, cảm ơn” - Điền Nhiễm tiếp nhận chiếc tô nhỏ Chu Phán đưa qua, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh liền gắp lên ăn.
Tuy rằng Chu Phán đêm qua đã tiếp nhận kiến thức lượng cơm Điền Nhiễm ăn, nhưng xem lại một lần, vẫn là có cảm giác bị đánh vào thị giác.
“Đàn tang thi đàn đã đi rồi, phía dưới chỉ có rải rác mấy cái tang thi, một hồi ăn cơm xong chúng ta liền rời đi thôi”
Điền Nhiễm uống sạch sẽ ngụm canh cuối cùng trong chén, lúc này mới nói với hai người.
“Được” - La Mãn Lâu đồng ý xong nhìn thoáng qua Chu Phán.
“Chu Quân, cậu thế nào, xác định muốn theo chúng ta sao?” - Điền Nhiễm gật gật đầu, sau đó đối với Chu Quân đứng bên cạnh xác nhận.
“Phải, các cô đi đâu tôi liền đi đấy, các cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không làm liên lụy” - trong mắt Chu Phán phát sáng, ý tứ này, các nàng đã quyết định dẫn hắn cùng đi rồi!
“Nếu quyết định đi theo chúng tôi, có chút quy củ hy vọng cậu có thể tuân thủ, nếu lúc nào đó nổi lên cái tâm tư gì không tốt, lúc đó cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác đâu!” - Điền Nhiễm nghiêm chỉnh nhìn Chu Phán mà nói, trong mắt lạnh lẽo làm sau lưng Chu Phán chợt lạnh.
“Ta sẽ tuân thủ!!”
Chu Phán rất bối trả lời, đi theo hai người, dù sao so với chỉ một mình một người sống thì hắn vẫn muốn sống dài lâu hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro